Nhưng Lưu ma ma đã tìm tới, bà mang đến cho mẹ con ta một con đường sống. Bữa cơm này, là để chúng ta ăn no, sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp.
Ta không ngờ có thể gặp lại Triệu Thanh Hà. Kinh thành rộng lớn, hàng quán san sát, tiệm mỳ hoành thánh nhà ta lại nằm sâu trong ngõ nhỏ, không gần phố lớn, cũng chẳng gần quan nha. Bốn năm buôn bán, chưa từng thấy bóng dáng của một khách sang nào.
Vậy mà ngày đầu mở cửa lại, chàng đã ung dung ngồi đó, cử chỉ nho nhã, phong thái đường hoàng, ai cũng biết là người xuất thân gia giáo.
Mẹ chồng lo lắng nhìn nồi mỳ, hỏi ta: “Nhị nương, sáng nay nhào nhân có mặn không? Nghe nói mấy nhà quyền quý ăn nhạt lắm, nếu không vừa miệng, lỡ người ta nổi giận lật tung quán thì sao?”
Con trẻ thật chẳng sợ ai, Tiểu Viên gãi đầu, ngơ ngác: “Bà nội lẫn rồi, muối đắt như vàng, mẹ đâu dám cho nhiều.”
Tiểu Hỉ nhún chân, ta còn chưa kịp phản ứng thì con bé đã chạy đến bên Triệu Thanh Hà, líu lo: “Thúc ơi, thúc đến đập quán nhà cháu ạ?”
Tay nắm c.h.ặ.t vá múc lắng nghe, chuyện đó cả nhà không hay, không thể để mẹ chồng lo lắng. Nhưng miệng chàng, ta nào dám bịt.
Hoảng quá, ta vớt vội mẻ hoành thánh còn sống, “bộp” một tiếng đặt trước mặt chàng: “Khách quan, hoành thánh xong rồi, mời ngài dùng chậm rãi.”
Tiểu Hỉ kéo tay áo ta: “Mẹ ơi, vỏ vẫn chưa chín đâu, ăn vào sẽ đau bụng, đến lúc đó mới thật sự bị đập quán đấy.”
Triệu Thanh Hà nhìn ta một cái, múc lên một viên hoành thánh thong thả ăn hết, ăn xong mới nghiêm chỉnh nói: “Vị nương tử này, hoành thánh của nàng quả thật chưa chín, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi, vạn nhất ăn vào ta đau bụng thì làm thế nào?”
Tiểu Hỉ trừng to mắt, quay người đi gọi mẹ chồng: “Bà nội, thúc thúc này mặc đẹp như vậy mà còn ăn quỵt, chúng ta mau báo quan, gọi Trịnh bộ đầu tới bắt hắn đi.”
Ta cởi tạp dề xuống, nhét vào lòng Tiểu Hỉ: “Ngoan, con ở đây với bà nội trông sạp đi, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Nói xong, ta vội vàng dẫn Triệu Thanh Hà rẽ vào một con hẻm nhỏ, xác định không có ai mới mở miệng thương lượng: “Công tử, chuyện đêm đó ta sẽ chôn kín trong lòng, tuyệt không sinh ra những ý nghĩ không nên có, xin ngài đừng tới nữa, mẹ chồng ta không biết chuyện này, ta không muốn bà ấy đau lòng.”
Ta nghĩ mình đã cam đoan như vậy, chàng chắc không còn gì để không yên tâm nữa đâu, nhưng sau đó ta lại nghe được những lời tính sổ hoang đường nhất trên đời.
Chàng bẻ tay nói: “Liễu cô nương, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi.”
“Thứ nhất, nếu nàng đã thành thân sinh hai đứa con, vậy là người đã từng trải.