Khi vị thần y hỏi muốn bẻ gãy tay chân đến mức độ nào, Triệu Thanh Hà đã chọn cách đáng sợ nhất. Giữa cơn đau xương gãy, chàng nhớ lại lời của Tiêu Dục.
Lúc đó, chàng vừa biết mẹ mình đã làm gì, vội vàng đi giải thích với Liễu Miên, giải thích rằng chàng không có hôn ước, giải thích rằng chỉ cần đợi thêm một chút nữa, Quốc công phủ sẽ do chàng làm chủ, chàng sẽ đường đường chính chính đón nàng và cả gia đình vào phủ.
Nhưng Tiêu Dục đã ngăn lại, nói với chàng: “Triệu Thanh Hà, vấn đề chưa bao giờ nằm ở mẹ ngươi. Vấn đề là chúng ta ở địa vị cao, có thể dễ dàng nghiền nát các nàng. Các nàng ở thế yếu, đương nhiên sẽ sợ hãi, sẽ trốn tránh. Nếu không xóa bỏ nỗi sợ hãi đó, Liễu Miên sẽ không bao giờ chấp nhận ngươi.”
“Ngươi có biết, lúc đầu Trân Nhi chấp nhận ta cũng không dễ dàng gì không? Nếu không tự mình đập vỡ bản thân trước mặt các nàng, ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội đến gần họ đâu.”
Triệu Thanh Hà đã nghe lọt tai những lời này. Vì vậy, trong kế hoạch đoạt ngôi của Tiêu Dục, chàng đã chọn vai diễn bi thảm nhất, trở thành một kẻ tàn phế bị gia tộc ruồng bỏ, khiến kẻ thù lơi lỏng cảnh giác, nghĩ rằng Tiêu Dục ngay cả cánh tay đắc lực cũng không bảo vệ nổi.
Triệu Thanh Hà nghĩ, nếu những đau đớn này có thể khiến Liễu Miên thương xót chàng một chút, thì tất cả đều đáng giá.
Nhưng kết quả còn tốt hơn chàng tưởng tượng. Chàng được sống trong căn nhà nhỏ có Liễu Miên mà mình hằng mong nhớ, tập đi có thể vịn tay nàng, đói bụng có cơm nàng nấu, đêm đến có thể ngủ đối diện cửa sổ phòng nàng. Ngay cả người nhà nàng, dường như cũng ngầm chấp nhận sự tồn tại của chàng.
Ngày Chiêu Dương đến, chàng rất vui mừng. Chàng nhìn thấy sự ghen tuông trong mắt Liễu Miên. Chàng cố nén đau đớn, đi đến trước cánh cửa kia, muốn trêu chọc nàng một chút. Nhưng ông trời đã nói, hạnh phúc đến không bao giờ báo trước. Chàng cứ thế bị nụ hôn và câu nói ấy làm cho choáng váng.
Triệu Thanh Hà chỉ hận không thể ôm Liễu Miên xoay vòng đến tận cùng trời đất, nhưng tay chân chàng vẫn chưa làm được. Chàng chỉ có thể dùng miệng mình để thề nguyện: “Miên Miên, trời đất chứng giám, cả đời này, trái tim này, chỉ có mình nàng. Nếu có phụ bạc, trời tru đất diệt.”
Nhưng sau khi thề xong, Triệu Thanh Hà lại bắt đầu lo lắng. Về việc chàng sớm muộn cũng phải trở về, chàng nên làm kẻ vô lại, đợi thành thân rồi mới nói, hay là chọn một ngày trăng tròn hoa đẹp, nhân lúc vết thương trên tứ chi còn có thể lấy được chút thương cảm, nói thẳng ra rồi chịu một nhát d.a/o kết liễu?
Chàng bỗng nhiên có chút nhớ Tiêu Dục, muốn xin hắn một lời khuyên.