Trịnh bộ đầu đồng ý. Chỉ còn lại Triệu Thanh Hà. Ta đã nghĩ ra nhiều lời tuyệt tình, chỉ cần chàng còn đến quấy rầy, ta sẽ nói hết cho chàng nghe. Nhưng chàng lại không xuất hiện nữa.
Ngày Trịnh bộ đầu đến dạm ngõ, ta trốn trong phòng tỏ vẻ thẹn thùng. Nhưng hắn lại đẩy cửa bước vào nói: “Liễu nương tử, có chuyện rồi. Bên ngoài đồn đại Triệu đại nhân đã mạo phạm quý phi trong cung yến Trung thu, giờ bị đ.á.nh gãy tay chân, vứt ra bãi tha ma rồi. Ngay cả Quốc công phủ cũng xoá tên hắn ra khỏi gia phả.”
Ta không biết mình đã chạy ra khỏi nhà như thế nào, chỉ biết khi đến bãi tha ma nhìn thấy chàng bê bết máu, nước mắt mới như vỡ đê mà tuôn rơi. Một người thanh phong lãng nguyệt như vậy, giờ đây lại nằm đó, sống c.h.ế.t không rõ.
Nhưng ta lại không dám tiến lại gần.
Gió lạnh trên đỉnh núi thổi ta tỉnh lại. Đây là người triều đình đã vứt bỏ, nếu ta cứu, chẳng phải sẽ liên lụy đến người nhà sao?
Nhưng muốn rời đi, chân ta cũng không nhấc lên nổi. Ta không thể bỏ mặc chàng nằm đó được.
Đang do dự, có người bên cạnh lên tiếng: “Đại muội tử, ngươi cũng đến thăm Triệu đại nhân sao? Haizz, thật tội nghiệp, một vị quan tốt như vậy, lại bị gán cho tội danh này rồi vứt ra đây.”
Họ là những nông dân mà Triệu Thanh Hà từng giúp đỡ, từ khắp nơi chạy đến, muốn cứu mạng chàng.
Cuối cùng ta cũng nhớ ra, chàng không chỉ là một người tốt, mà còn là một vị quan tốt.
Không còn do dự nữa, ta hòa vào đám đông, cùng họ dựng lều tranh, tìm thầy tìm thuốc, khiêng Triệu Thanh Hà vào trong, băng bó những vết thương trên tay chân.
Ban ngày, ta đều tránh xa, chỉ có ban đêm mới dám vào thăm chàng, nhìn gương mặt an ổn khi chàng đã uống thuốc mê, nhìn tứ chi bị bẻ gãy, xương cốt vặn vẹo của chàng.
Mãi đến khi bằng hữu cũ của chàng cũng đến thăm, chắp tay cảm tạ chúng ta, nói rằng trong cung đã tha cho chàng, từ nay chàng có thể sống như một thường dân, còn để lại chút tiền bạc, lòng ta mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc đó Trung thu đã qua hơn một tháng, ta ngày đêm không về nhà, mẹ chồng cũng nhắm mắt làm ngơ cho ta. Ta nghĩ ta nên về nhà dỗ Tiểu Hỉ ngủ, nhưng vừa định đứng dậy, một bàn tay đã nắm lấy ta. Triệu Thanh Hà mở mắt, nhìn ta đầy tủi thân: “Miên Miên, ta mới vừa đỡ hơn một chút, nàng đã muốn đi sao?”
Đôi tay ấy yếu ớt đến mức không còn chút sức lực nào, chỉ cần ta giật mạnh là có thể thoát ra. Nhưng ta biết, ta không thể chạy trốn nữa, không bao giờ có thể chạy trốn nữa.