Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu Đày? Diệt Quốc? Nàng Dọn Không Quốc Khố Mang Nhãi Con Tạo Phản

Chương 11: Đi rừng cây nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến khi Lục công chúa bị lôi vào trong rừng, Tương Thiên Thiên thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

Lúc mà những tên lính trở lại, Lục công chúa đã trở thành một cái xác bị tàn phá, bị ném bên đường rồi đốt cháy.

Tương Anh lạnh lùng nhìn, trong mắt đầy sự băng giá. Tương Thiên Thiên loại người khoác lác thế này, nàng đã gặp nhiều trong thời mạt thế.

La ó về danh dự to lớn, giơ cao ngọn cờ độc lập tỉnh táo nhưng thực ra chính nàng ta là người sẵn sàng hy sinh người khác vì lợi ích của bản thân.

Một cuộc lục soát kết thúc, có tới ba mươi mấy người chết vì bị tra tấn. Những tên lính Nam Việt ném họ bên đường, châm lửa đốt, rồi vung roi, thúc ép đội lưu đày khởi hành.

Cuộc lục soát này là một cuộc "gϊếŧ gà dọa khỉ", khiến những vương công đại thần ban đầu còn muốn phản kháng đều ngoan ngoãn cúi đầu.

Họ đi mãi cho đến khi mặt trời lặn, bóng tối phủ đầy, mới đến được trạm nghỉ tiếp theo. Giám quân và một số lính cấp cao có chức vị tự nhiên được ngủ trong trạm dịch.

Còn những người bị lưu đày như họ, có thể ngủ trong chuồng ngựa đã là may, nhiều người phải ngủ ngoài trời.

Râu vàng lại dẫn người tới, gây khó dễ cho Tương Anh.

"Ta chợt nhớ ra, ban ngày hình như chưa lục soát áo quần của ngươi, hay là ngươi tự cởi đi!"

Nói xong, những tên lính phía sau hắn đều lộ ra nụ cười gian xảo. Đúng như Tương Anh dự đoán, râu vàng lại muốn lợi lộc.

Dù nàng có đưa tiền bạc nhiều lần cũng vô ích, hắn không hề có ý định buông tha cho nàng.

Tương Anh nhẹ nhàng nói: "Không còn bạc nữa, chúng ta vào rừng cây nhỏ nói chuyện đi."

Câu nói này vừa dứt, đúng như ý muốn của hắn, đôi mắt râu vàng lóe sáng đầy hưng phấn.

Những tên lính bên cạnh hắn cũng reo hò ầm ĩ, kêu lên: "Đội úy thật có phúc, cuối cùng cũng thu được nữ nhân này rồi!"

Đào Tuyết vội vàng tiến lên, nắm lấy tay áo Tương Anh: "Trưởng công chúa..."

Râu vàng liền đẩy Đào Tuyết ra: "Chủ tử của ngươi hiểu chuyện như vậy, còn ngươi là cung nữ không biết điều, quấy rầy cái gì, lát nữa mới đến lượt ngươi!"

Tương Anh bình tĩnh dặn dò Đào Tuyết: "Trông chừng hài tử giúp ta."

Nói xong nàng bước ra trước, dưới ánh mắt của mọi người, nàng chủ động bước vào rừng dưới ánh hoàng hôn.

Râu vàng vừa cởϊ áσ vừa đi theo bước chân của Tương Anh.

Mọi người nhìn thấy, đều lộ ra ánh mắt đầy thổn thức.

Tương Nguyên Tiêu không kìm được đứng dậy định đi theo, nhưng bị đệ đệ Tương Nguyên Lãng kéo tay áo lại. Ba huynh muội nhìn nhau im lặng.

Không bao lâu sau, trong rừng vang lên tiếng hét của râu vàng.

Những tên lính xung quanh cười lớn: "Thật là mãnh liệt! Đội úy thật lợi hại!"

"Đừng chơi hỏng nàng, cũng để bọn ta hưởng phúc chứ!"

Tuy nhiên, trong rừng Tương Anh giẫm lên lưng của râu vàng, hai cánh tay và cả cằm của hắn đều bị nàng tháo khớp.

Hóa ra vừa rồi râu vàng vui mừng theo vào rừng, nào biết rằng Tương Anh đã ra tay phản công.

Hắn thật sự đã đánh giá thấp nữ tử này, nghĩ rằng nàng chỉ có chút võ nghệ, hơn nữa tay còn bị xích sắt khóa lại, thì có thể làm được gì hắn?

Không ngờ vừa vào rừng, râu vàng đã bị Tương Anh tung một cú đấm vào hàm, khiến cằm của hắn bị trật khớp ngay tại chỗ, đến cả kêu cứu cũng không thể.

Hắn muốn phản kháng bỏ chạy nhưng Tương Anh lại tung một cước khiến hắn ngã nhào, sau đó đơn phương liên tiếp đánh đá hắn.

Râu vàng chỉ có thể quỳ gối dưới đất, miệng ú ớ chửi rủa, trán nổi gân xanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »