[Đại lão xuyên sách + dọn sạch quốc khố + không gian tích trữ + trồng trọt làm giàu + lưu đày nuôi con]
Đang hưởng thụ mỹ nam thì nghe tin quốc gia bị diệt vong, trở thành công chúa mất nước, phải làm sao? Tương Anh cho rằng, tất nhiên là phải phản công, sử dụng không gian, dọn sạch cung điện, không để lại cho quân địch một xu nào!
Là đội trưởng xây dựng cơ sở hạ tầng trong thời mạt thế, nàng vì một vụ nổ mà xuyên vào sách.
Quân địch xâm chiếm hoàng cung, năm đói kém sắp tới, nàng bị vây bắt làm tù nhân, còn mang theo ba đứa nhỏ. Với tình huống mở đầu đầy bi kịch như vậy, Tương Anh vui vẻ reo lên, ngày lành đang đến rồi! So với mạt thế, thế này đã là gì?
Trên đường lưu đày, người khác chịu khổ còn nàng thì ăn dưa, mọi người đói lả phải nhai bánh gạo cứng ngắc, còn Tương Anh và con thì cơm no rượu say.
Những người khác càng ngày càng gầy, chỉ có ba đứa con trắng trẻo, mập mạp, ôm bụng xua tay: "Mẹ, ăn không nổi nữa, thật sự không ăn nổi nữa!"
Tương Anh cầm trong tay nồi lẩu, trà sữa, món gà cay, vừa thưởng thức phong cảnh trên đường lưu đày, vừa chạy trốn và tích trữ, cuộc sống ngày càng thú vị.
Vai ác nữ phụ cười nhạo nàng: "Chỉ có lương thực thì có ích gì? Vẫn chỉ là một nô ɭệ mất nước!"
Tương Anh liền lôi ra ngọc tỷ truyền quốc: "Đúng vậy, từ hôm nay, ta muốn làm nữ đế."
Quân địch ngơ ngác, nàng cũng chưa nói rằng ba mươi vạn dân di cư mà nàng mang theo đều là tinh binh!
Ngày Tương Anh phục quốc, nam nhân đã đồng hành cùng nàng suốt quãng đường gian truân cầm tay nàng.
Giải Thần: "Vì ba đứa con, bây giờ có thể cho ta một danh phận được không?"
Tương Anh: "Nam nhân nên giữ bổn phận, đừng đòi danh phận."
Giải Thần: "⋯Lấy giang sơn làm sính lễ, ngọc tỷ và quốc gia của ta, tất cả đều cho nàng."
Tương Anh: "Được, quyết định vậy đi! Đêm nay động phòng!"