Từ Ngũ thấy đám gia nhân đã tới đủ, nói:
- Nghe ta nói đây: tục ngữ nói rất đúng. Nuôi quân ngàn ngày dùng trong một lúc. Hôm nay, quan binh phủ Giang Ninh kéo tới đây vây kín nhà ta, chúng đã vây chặt, một giọt nước cũng không tiết ra nổi. Ý chúng muốn bắt cả bọn ta. Các ngươi hãy vì ta mà bỏ ra chút hơi sức. Mọi người hãy cầm lấy vũ khí, đánh đuổi đám quan quân đi. Rồi ta sẽ lên kể chuyện này với quan tổng đốc. Sau khi trở về, ta sẽ thưởng cho mỗi người một đỉnh bạc.
Đám ác nô cũng không biết sự lợi hại của quan binh, nhất tề ứng tiếng, nói:
- Đại nhân, việc này cứ để bọn tiểu nhân lo.
Rồi mạnh ai nấy chạy đi tìm vũ khí. Có đứa cầm đao, có cả đứa cầm thương, đứa lại cầm gậy gộc, thậm chí có đứa cảm cả đòn gánh ra. Chúng kêu ầm lên, chân năm tay mười muốn ra đánh nhau với quan quân. Đám gia nô này do quản gia đầu trọc họ Vu dẫn đầu. Thằng ranh này hai tay cầm đôi song đao, dân đám gia nô đi ra ngoài. Từ Ngũ và Giang Nhị cũng đứng dậy, dặn đám người hầu:
- Các ngươi mau vào lấy song đao, song côn ra đây. Bảo mã phu chuẩn bị sẵn hai con ngựa đợi ta dùng đến.
- Dạ.
Tên cẩu nô tài ứng tiếng, xoay mình ra khỏi phòng. Hắn đi không lâu, lúc trở vào đã có thêm đôi đao, đôi côn trong tay.
Mã Phu đã chuẩn bị sẵn hai thớt ngựa cũng đã dắt tới. Hai tên ác đồ thấy vậy không dám chậm trễ. Từ Ngũ cầm lấy đôi côn,
Giang Nhị vớ lấy song đao rồi mới ra khỏi cửa. Chợt thấy một tên gia nô cuống cuồng chạy vào báo, nói:
- Đại gia, không ổn rồi! Ngoài kia họ đang gọi Ngũ gia và Nhị gia ra nói chuyện! Xem ra chúng sắp kéo qua cửa lớn rồi.
Từ Ngữ nói:
- Ta biết rồi. Ngươi hãy ra ngoài kia với mọi người đi.
Hai tên ác đồ rời khỏi thư phòng, nhảy lên lưng ngựa, cùng tên quản gia đầu trọc họ Vu dẫn theo đám gia nhân đông đảo tới trước cổng lớn đứng lại, nói:
- Mở cổng?
Đám gia nô nghe lệnh, vội tháo chốt cửa ra. "Két, két".
Cánh cổng mở rộng. Lại nói chuyện quan binh ở ngoài đang định phá cổng xông vào, chợt thấy có tiếng động vang lên, biết ngay bên trong có người xông ra, họ vội lui xuống khỏi bật tam cấp đứng lại, dõi mắt nhìn lên.
Lưu đại nhân cũng ngước mắt nhìn lên: Thấy bên trong xuất hiện một bầy giặc nô, tên nào tên nấy khí giới lăm lăm trong tay. Xem ra chúng quyết một trận với quan binh đây. Tên cầm đầu là Vu Văn Lượng, tay cầm đôi song đao. Bên trái hắn là Quỷ Đầu Thái Tuế Vu Văn Lập, Hoàng Phong Vĩ Trương Tam theo sau. Bên phải hắn là Bạch Hoa Xà Triệu Lục, đằng sau là Quỷ Xuy Đăng Tôn Bát. Đám nô gia còn lại ở cả phía sau. Chúng một lòng muốn được nhận tiền thưởng của chủ. Hai tên Từ Ngũ, Giang Nhị đứng phía trong cổng, đôi mắt chăm chú dõi ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài, quan binh chí ít cũng tới ba trăm mang đao thương đầy đủ trong tay. Còn nữa, hai viên trường quan cũng có mặt tại đây. Quả nhiên họ quyết ý bắt cho kỳ được hai đứa bọn chúng. Hai viên trưởng quan, một người đầu đội mũ thủy tinh, tuổi trạc ngũ tuần, cưỡi trên lưng ngựa Đinh Thiết Thanh, hai tay cầm đôi chùy đồng. Từ Ngũ đang chăm chú nhìn ra ngoài, chỉ thấy đám hào nô hè nhau chạy ra.
Quản gia đầu trọc họ Vu thống lãnh lũ nô tài xông ra khỏi cổng lớn, tên nào tên nấy vũ khí lăm lăm trong tay nhằm phía quan trấn thủ họ Vương xông tới. Quan thủ thành Vương Anh thấy vậy, không dám chậm trễ, thúc ngựa xông lên chặn đầu tặc tử đông đảo ấy lại. Đại tổng quản đầu trọc họ Vu thấy tướng giữ thành họ Vương xông lên chặn đường, hắn chẳng nói chẳng rằng, cũng xông lên trước, vung song đao trong tay "soạt" một tiếng, nhằm Vương tướng quân chém một nhát. Vương tướng quân vội dơ đôi chùy đồng lên đỡ rồi mới ra chiêu trả đòn. Hai tên bên trái là Quỷ Đầu Thái Tuế và Hoàng Phong Vĩ tay dương binh khí cũng xông vào hỗn chiến. Vương Anh vừa gạt được binh khí của hai tên ấy ra, Bạch Hoa Xà Triệu Lục và Quỷ Xuy Đăng Tôn Bát đã xông tới trước mặt. Năm đứa bọn chúng vây quanh Vương tướng quân.
Đám ác đồ tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy tướng giữ thành họ Vương. Quan thiên tổng không dám chậm trễ, vội thúc ngựa xông lên quyết trận thư hùng với đám tặc nô. Quan thiên tổng họ Dương tên Văn Bính, một người nữa tên Lý Quốc Lương. Ngoài ra còn hai viên kinh chế, một người tên Chu Ngọc, một người tên Hòa Thành. Bốn viên tướng này cũng xông lên giúp Vương tướng quân bắt ác tặc. Họ vội vàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ra tay. Đám tặc nô liều chết xông lên đánh nhau với quan binh. Đôi song đao trong tay Vu đầu trọc vừa nhanh, vừa độc, đôi chùy đồng trong tay tướng họ Vương cũng như mưa sa, bão táp. Đôi côn của Triều Lục vung tít, song tiên của thiên tổng vung lên, chặn lại. Cây thiết thương trong tay Trương Tam thực lợi hại, nhưng cây thiết thương trong tay bả tổng cũng hiểm độc không kém. Lại còn Tôn Bát và Vu Văn Lập đã bị hai viên ngoại ủy xông lên chặn lại. Đôi bên đánh nhau hồi lâu, phía quan binh đã bắt được mấy tên tặc nô. Ta tạm không nói tới chuyện đôi bên đánh nhau nữa, lại nói tới quan quốc cán trung lương.
Lưu đại nhân ngồi trên lưng ngựa, nghiến tưởng vỡ cả hai hàm răng. Lũ cuồng đồ to gan lớn mật quá trời, dám ỷ thế chủ ra tay cả với quan binh. Xem cảnh này, mấy tên ác nô quả thực có thực tài, năm viên quan muốn bắt chúng đúng là việc khó.
Lại thêm Từ Ngũ và Giang Nhị, hai tên này võ nghệ cao siêu, tuổi lại trai tráng. Xem ra, hôm nay tất phải đánh nhau to. Nếu để chúng trốn thoát, sẽ rất rầy rà. Lưu đại nhân trong lòng thầm căm hận. Ta lại nói tới chuyện của lũ tặc nô. Cây côn trong tay Triệu Lục đấu với quan thiên tổng, Dương Văn Bính múa song tiên đón đánh. Chỉ nghe "chát" một tiếng vang lên, cây côn trong tay Triệu Lục bị đánh văng lên không trung. Quan thiên tổng thấy vậy không chút nương tay, sấn thêm một bước, tay phải hạ xuống không hề thương sót. Chỉ nghe thấy tiếng "chát! một tiếng, máu tươi từ đầu Triệu Lục văng ra. Triệu Lục "ái cha" một tiếng, ngã lăn quay ra đất. Coi như tội ác của hắn đã hết, tính mạng phải về chầu Diêm Vương rồi. Đám tặc nô thấy vậy, trong lòng kinh hoảng, tên nào tên nấy tự cho rằng tình thế bất lợi.
Lại nói chuyện đám tặc nô thấy người đội mũ trắng một roi đánh vỡ đầu Triệu Lục, trong lòng thầm kinh hoảng, tinh thần chiến đấu sa sút hẳn. Quỷ Đầu Thái Tuế Vu Văn Lập lại bị Dương thiên tổng đánh cho một roi, ngã lăn ra đất, đám quân binh kéo ồ cả lên trói nghiến hắn lại, Trương Tam bị bả tổng Lý Quốc Lương đâm cho một thương, lăn ra chết. Quỷ Xuy Đăng Tôn Bát bị hai viên ngoại ủy bắt sống. Đại quản gia đầu trọc họ Vu thấy tình thế bất lợi, vội vã vùng chạy vào trong.
Lại nói chuyện Vạn Nhân Sầu Từ Ngũ và Giang Nhị đứng phía trong cổng, thấy lũ nô tài động thủ với quan binh, đứa thì bị bắt, đứa thì bị gϊếŧ. Hai tên ác đồ hầm hầm nổi giận, Giang Nhị đưa mắt nhìn Từ Ngũ, nói:
- Ngũ ca xem, anh em chúng ta không ra tay không được rồi!
Giang Nhị nói xong, thúc ngựa xông ra, nhìn đám quan binh.
Chỉ thấy Giang Nhị mở miệng, nói:
- Đám binh đinh kia, các người hãy nghe đây. Trong đám các người có tên nào không sợ chết thì cứ lên đây. Nếu có mất mạng cũng chớ nên oán trách bản Nhị thái gia vô tình.
Tên tội đồ còn chưa dứt lời tướng thủ thành họ Vương đã giục ngựa xông lên, tay nâng cao đôi đồng chùy, ra chiêu không chút lưu tình. Giang Nhị thấy vậy không dám chậm trễ, tay vung song đao lên chặn lại. Hai người động thủ với nhau. Cuốn sách này không giống như các quyển sách cổ khác, cũng không phân biệt trận đánh bằng hiệp hay dùng bảo bối lạ kỳ gì tương trợ. Thôi, không nói dài dòng nữa, giờ xin quay lại chính truyện.
Lại nói chuyện Giang Nhị và Vương tướng quân đánh nhau, hai người quấn lại một chỗ, đánh vùi. Đôi bên đánh nhau chẳng phân biệt bằng ba mươi hay năm mươi hiệp, cũng không kể rằng dùng pháp bảo gì. Thưa quý vị độc giả, không biết trong các vị đã vị nào nhìn thấy pháp bảo hay chưa? Pháp bảo như thế nào? Cho tới nay chắc hẳn cũng chẳng ai được biết. Hơn nữa, sách này cũng khác với các cuốn sách giả sử, lại không dùng bảo bối, cũng không dùng phép niệm chú, càng không dùng hiệp đấu để tính thời gian, bản lĩnh của đôi bên, cũng chẳng có đao thương ca gì cả. Chắc hẳn phải có người hỏi: "Ông nói xem, thế nào là đao thương ca? Bọn tôi không hiểu, muốn nghe thử xem". Chuyện này đâu có khó gì. Tuy rằng trong cuốn sách này không có, nhưng tôi đây còn nhớ được mấy câu. Nghe nhé, tôi sẽ ca mấy câu trong bài đao thương ca cho quý vị nghe. Muốn dùng đao đánh đối thủ, một đường hoa đao chia thành ba, ba đường hoa đao chia thành sáu, sáu đường hoa đao chia thành chín, chín chín tám mốt khai thiên môn đến nổi cái chăn rách cũng bị người ta ôm đi mất. Ai bảo mở cửa ra làm gì? Theo tôi nghĩ, trong cuốn sách này chẳng qua chỉ là tả cảnh hai người đánh nhau, kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua, bị bắt. Ở đây đã nói rõ ràng, giờ xin quay lại với chính truyện.
Lại nói chuyện quan thủ thành Vương Anh và Tham Kim Đầu Giang Nhị quấn lấy nhau thành một cục, đánh vùi độ nửa canh giờ, Vương Anh vẫn không thể thủ thắng. Tướng giữ thành tuy là một viên võ quan, cũng có chút bản lãnh thực sự, chỉ có điều tuổi tác hơi cao, trông ông ta phải vào độ bốn bảy, bốn tám, thậm chí là năm mươi tuổi. Đánh nhau hơn nửa canh giờ, không thể không mệt mỏi, miệng thở phì phò. Một viên bả tổng thủ hạ của ông ta họ Lý, tên gọi Quốc Lương thấy quan trên không thể đánh thắng địch thủ, không chút chậm trễ, tay múa một cây thương sắt xông ra hợp sức bắt ác tặc Giang Nhị.
Lý Quốc Lương xông ra hỗ trợ Vương tướng quân. Giang Nhị thấy có một người đầu đội mũ vàng, tuổi khoảng bốn mươi cưỡi ngựa vàng xông ra, tay múa Hỗn thiết thương, bộ dạng uy phong lẫm lẫm. Giang Nhị thấy vậy, cười nhạt, nghĩ: Muốn lấy đông thắng ít lập công đây.
Tên ác bá nghĩ xong không dám thậm trễ, đôi song đao trong tay cuốn lên nhanh như gió, ra chiêu chặn đối thủ lại. Hắn đánh đến nỗi mồ hôi toát ra khắp mình ướt đẫm. Tạm gác chuyện ba người họ đánh nhau lại, ta nói tới chuyện của Từ Ngũ. Từ Ngũ đang ghìm ngựa đứng ở trong cổng nhìn cảnh ba người kia đang phân thắng phụ. Mắt thấy cảnh quan thủ thành đuối sức ra chiêu mệt nhọc, chợt thấy thêm một người nữa xuất hiện, tay múa hỗn thiết thương, diện mạo còn khá trẻ. Hai người ấy vây đánh Giang Nhị, Tham Kim Đầu có vẻ đuối thế. Từ Ngũ thấy vậy không dám nấn ná, tay múa đôi trượng xông lên, nói:
- Hiền đệ, có ngu huynh tới giúp một tay đây!
Giang Nhị thấy vậy, phấn chấn hẳn lên. Bốn người đánh nhau trước cổng bất phân thắng bại.
Đôi trượng của Từ Ngũ nhằm đầu bổ xuống, song chùy của Vương tướng quân dơ lên cản lại. Thiết thương của bả tổng nhằm bụng đâm tới, song đao của Giang Nhị từ dưới hất lên.
Quái trượng đập vào chùy kêu chan chát, thiết thương đánh vào song đao tóe lửa sáng lòa. Bốn người đánh nhau một lúc lâu, hai viên tướng vẫn không thể bắt nổi hai tên ác tặc. Tạm gác chuyện họ đánh nhau lại, giờ ta nói tới chuyện Lưu đại nhân.
Lưu đại nhân đứng ở một bên, răng nghiến ken két. Hai tên tội đồ này thực to gan. Chẳng trách, không một tội ác nào chúng không dám làm. Chúng ỷ mình đao, trượng có tài, không ai dám chống lại. Theo ý ta, quan giữ thành và quan thiên tổng khó lòng thủ thắng. Nhất quyết phải bắt bằng được hai tên này. Phải sai thêm người ra hỗ trợ quan thủ thành, quan bả tổng mới lập được công trạng. Đại nhân nghĩ xong, lập tức quay đầu lại nói:
- Thừa sai Trần Đại Dũng, Vương Minh nghe đây. Hai người không được chậm trễ, lập túc xông lên, hỗ trợ hai người kia bắt tội đồ. Hai viên thừa sai nhất tề ứng tiếng, nói:
- Xin tuân lệnh!
Trần Đại Dũng tay múa loạn thiết côn nặng ba mươi lăm cân có lẻ. Ông ta vốn xuất thân từ dòng võ cử, từng giữ chức Thiên tổng. Do vận chuyển lương thảo, phạm sai lầm nên mới mất chức, chẳng còn đường nào khác, đành phải tới phủ Giang Ninh làm một chân thừa sai. Vương Minh dùng một cây thiết xích múa lên như mưa sa, bão táp. Hai người sải bước xông lên.
Họ vốn không cưỡi ngựa. Vương Minh phóng thẳng tới trước Từ Ngũ, Trần Đại dũng lao đến đánh Giang Nhị. Quan giữ thành và quan bả tổng ngẩng đầu trông lên, thấy có thêm hai người. Một người là thừa sai Trần Đại Dũng, người kia là Vương Minh. Quan giữ thành, quan thiên tổng vui mừng, biết rằng Lưu đại nhân sai người ra giúp mình. Giang Nhị, Từ Ngũ đang mãi đánh nhau, bỗng thấy có hai người chạy bộ đánh vào. Một người tay cầm thiết xích, người kia tay thủ thiết côn, xem ra, cây gậy sắt ấy quả không nhẹ. Hai người này ăn vận theo lối sai nha, không giống với sắc phục của đám đầu quân kiếm miếng cơm ăn. Hai tên giặc thấy vậy thầm kính sợ, nghĩ: Không ổn! Hai đứa bọn ta tuy kiêu dũng nhưng làm sao cự lại nổi bốn tên quan binh kia. Giang Nhị còn đang hoảng hốt, song chùy của quan giữ thành đã đập xuống. Ác tặc vội vung song đao lên đỡ, thiết xích của Vương Minh lẽ nào chịu để yên. Vương Minh nhắm chuẩn đốt xương sống của Giang Nhị đánh một cú thục mạnh. Chỉ thấy "chát" một tiếng, đánh gãy mất mấy cái xương sườn của hắn. Giang Nhị ngã "huỵch" xuống đất. Từ Ngũ thấy vậy hồn phách lên mây nói:
- Không ổn rồi!
Từ Ngũ nhìn sang, thấy Giang Nhị bị thiết xích đánh rơi xuống khỏi lưng ngựa, sợ đến trợn mắt, há mồm.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân thấy Vương Minh một xích đánh ngã một tên xuống khỏi lưng ngựa, bất giác trong lòng cả mừng, vội quay sang dặn lũ binh đinh mau chóng ra tay, trói tên tội đồ lại. Đám lính không dám chậm trễ, mười mấy người nhất tề xông lên, đè Giang Nhị xuống, dùng dây thừng trói gô lại, khiêng sang một bên. Chuyện không cần phải nói.
Lại nói chuyện tướng thủ thành Vương Anh, bả tổng Lý Quốc Lương, thừa sai Trần Đại Dũng, Vương Minh bốn người vây chặt lấy Từ Ngũ, dốc sức bắt hắn lại. Từ Ngũ thấy Giang Nhị ngã ngửa, trong lòng kinh khϊếp, bị Trần Đại Dũng cho một thiết côn đánh gãy hai chân trước của ngựa. Con ngựa đau đớn không thể chịu nổi, nhảy lùi ra phía sau, ngã huỵch một cái, đè cả vào chân Từ Ngũ khiến hắn không thể nào động cựa nổi.
Vương Minh thấy vậy không dám chậm trễ, xông lên giáng cho một xích. "Chát" một tiếng, đánh gãy một chân kia của Từ Ngũ, Từ Ngũ đau đớn, kêu la không ngớt.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân thấy Từ Ngũ cả người lẫn ngựa ngã lăn ra đất, trong lòng hoan hỷ, vội dẫn binh dịch kéo ồ lên, bảo đám lính mau chóng trói gô hắn lại nhưng hai viên thừa sai đã trói hắn từ lâu rồi. Lưu đại nhân dặn đám quân binh, nha dịch, tống hai tên ác tặc này vào một cỗ xe. Ai dã chết coi như hết tội. Đứa còn sống cho cả vào tù xa. Đám binh dịch theo sau rời khỏi Thập Lý Bảo tiến lên đại lộ nhằm hướng phủ Giang Ninh thẳng tiến. Họ vào thành theo lối cổng bắc phủ Giang Ninh, vượt đường lớn, ngõ nhỏ, không lâu đã tới phủ nha. Quan thủ thành Vương Anh trao lại phạm nhân rồi cáo từ ra về.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân bỏ ngựa lên công đường, dặn rằng:
- Dẫn hai tên tội đồ lên.
Chúng nha dịch dạ ran, lôi hai tên tội đồ lên công đường.
Chân của Từ Ngũ bị gãy làm hai đoạn, xương sườn của Giang Nhị cũng bị Vương Minh đánh gãy mấy chiếc. Hai tên giặc này không thể quỳ, nhất tề nằm dưới công đường. Lưu đại nhân ngồi trên hỏi:
- Từ Ngũ, Giang Nhị, hai ngươi cướp dân nữ Chu Nguyệt Anh đem đi đâu, mau thành thực khai báo, tránh bị đau đớn thân xác.
Từ Ngũ nghe Lưu đại nhân hỏi vậy, tự nghĩ không thể quanh co, đành thực thà khai nhận. Lưu đại nhân nói:
- Tống Từ Ngũ, Giang Nhị vào nhà giam, đợi ngày mai gọi Chu Quốc Trụ lên công đường, ta sẽ thăng đường xét xử.
Thủ hạ không dám trễ nải, lập tức lôi hai tên này xuống ngục. Lúc này, Lưu đại nhân mới bãi đường, lui ra. Về tới thư phòng, Trương Lộc dâng trà lên. Trà nước xong lại dùng cơm.
Cơm xong, tên người hầu đuổi hết những kẻ khác ra. Không lâu sau, châm một ngọn đèn lên. Chuyện đêm ấy không cần phải kể.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu đại nhân thăng đường sớm. Nha dịch cho gọi Chu Quốc Trụ tới. Chu Quốc Trụ lên công đường quỳ xuống. Lưu đại nhân định tội bọn Từ Ngũ một lượt rồi đi xuống. Chuyện không phải kể nữa.
Muốn biết Từ Ngũ chịu án ra sao, mời quý vị độc giả xem hồi sau sẽ rõ.