Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưu 2 Quỷ

Chương 12: (Quyển I: Quỷ Tuần Hoàn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ giờ đến ngày mai còn đến sáu tiếng đồng hồ, chưa đến lúc phải hối hận, ba người vui vẻ ăn một bữa cơm no say.

Mặc dù trưởng thôn lúc rời đi tức giận không trả tiền cơm cho bọn họ, nhưng tiền A Bảo lừa được của ông ta... trả năm mươi suất thế này còn thừa đầy.

A Bảo đề nghị sau khi ăn xong thì đi dạo.

Thương Lộ Lộ biết điều lộ vẻ mình đã ăn no căng bụng, muốn tìm một chỗ nằm, không muốn ra đường lớn.

A Bảo nhận lấy ánh mắt chúc phúc của đồng đội, vui vẻ nắm tay Ấn Huyền ra cửa.

Cách khách sạn Hâm Hải ba mươi mét về hướng đông là một cây cầu dân sinh, đây là một cây cầu đá hình vòm có lịch sử lâu đời, dưới cầu suối chảy róc rách, hoa cỏ bên bờ toả ngát hương thơm, kém chút là thành một công viên hoang dã, đúng là địa điểm thích hợp để nắm tay hẹn hò.

A Bảo móc lấy ngón út Ấn Huyền, qua một lát, ngón tay không an phận mà di chuyển, chậm rãi len vào bàn tay ấm áp, nắm lại. Yên ổn chưa được hai ba phút, ngón tay lại khẽ nâng muốn đổi tư thế, tay đối phương đã rụt về.

?!

Vẫn giữ nguyên tư thế bắt tay, A Bảo ấm ức dừng chân.

Ấn Huyền không ngừng bước, đầu không ngoảnh lại, thản nhiên duỗi tay bắt lấy bàn tay cậu.

Tay trong tay, dường như thay thế cả tứ chi, tạo thành cử chỉ thân mật nhất.

Cảm nhận được sự ấm áp trong tay, trong lòng A Bảo tràn đầy ngọt ngào, cánh tay nhẹ nhàng đung đưa, như đứa trẻ mới bắt đầu yêu đương.

Nếu tình yêu của hai người có hạn sử dụng, nhất định sẽ kéo dài mãi mãi như sinh mệnh của bọn họ vậy.

Cầu dân sinh ở ngay trước mặt.

A Bảo đang định làm hướng dẫn viên du lịch kể một đoạn điển cố của cây cầu thì nghe Ấn Huyền nói: "Em thử đặt một cái kết giới giấu cây cầu này đi."

...

A Bảo nói: "Cầu là của người dân trong thôn, em mà giấu đi thì không tốt lắm đâu?"

Ấn Huyền chỉ vào cục đá ven đường: "Hoặc là tảng đá này."

A Bảo âm thầm khoa tay múa chân đo độ lớn nhỏ, cong lưng, nhanh tay giấu cục đá vào trong ngực dùng quần áo bao lại, sau đó vô tội nhìn con đường phía trước, giả bộ cái gì cũng chưa xảy ra.

Ấn Huyền: "..."

Khi A Bảo kéo lê bước chân nặng nề, cạn kiệt sức lực theo Ấn Huyền trở lại khách sạn đã là bốn tiếng sau.

Thương Lộ Lộ ngồi ở đại sảnh, đợi đến gần thành tượng sáp, khi A Bảo đi qua, còn không để ý đó là người sống cho đến khi cô gái phát ra tiếng gọi khẽ: "Tiền bối, A Bảo."

Vốn tưởng rằng bốn tiếng này đã dày vò cậu lắm rồi, không ngờ cô ấy còn tiều tụy hơn cậu.

A Bảo giật mình nói: "Em lại làm sao vậy?"

Thương Lộ Lộ "oà" một tiếng, khóc to: "Chưởng môn bị bắt đi rồi."

A Bảo: "..." Quý phái nên mời người xem phong thuỷ đi.

Thương Lộ Lộ thúc giục hai người lên đường, vừa đi vừa kể chuyện cụ thể.

Chuyện là hơn ba giờ trước, cũng chính là lúc 7 giờ:

Liên Tĩnh Phong đến thôn Thường Nhạc, gặp lại Thương Lộ Lộ, thấy sắc trời còn sớm, nên bảo đợi đêm rồi đến xem Quách Trang. Thương Lộ Lộ kiên trì muốn đi cùng. Liên Tĩnh Phong thay đổi ý định, tính toán một chút rồi đi, ai ngờ vừa vào cửa, hai người đã bị đánh lén bất ngờ.

A Bảo kinh ngạc hỏi: "Đánh lén?" Quách Trang nay có hình thức thăm dò người mới à?

Thương Lộ Lộ nói: "Đúng vậy, có người muốn bắt em. Chưởng môn vì cứu em nên đánh nhau cùng kẻ đó. Tốc độ bọn họ quá nhanh, em căn bản không giúp được gì, không bao lâu, hai người biến mất. Em tìm trong Quách Trang rất lâu, một bóng người cũng chẳng thấy!"

Cô trở về lại không tìm thấy A Bảo, mỗi giây đồng hồ chờ đợi cũng là điều dày vò.

Thấy cảm xúc của cô gần như sắp toang, A Bảo vỗ vai an ủi: "Liên chưởng môn bạo lực... À nhầm, hoả bạo cường lực (nóng tính mạnh mẽ) như vậy, đối phương chắc chắn sẽ ăn một mồm hành."

Thương Lộ Lộ sụt sùi: "Chúng ta phải cứu được chưởng môn."

A Bảo vỗ ngực đảm bảo: "Anh vừa mới học được một cách tạo kết giới, lợi hại lắm, tí nữa biểu diễn cho em xem."

Ấn Huyền khen ngợi: "Tốt."

...

Tổ sư gia từ từ, em chỉ thuận miệng an ủi cô gái nhỏ thôi mà.

A Bảo liều mạng nháy mắt với hắn.

Ấn Huyền nói: "Tiết thực hành em nhớ thể hiện tốt, thành tích bài tập có thể bỏ qua."

A Bảo: "..." Nếu nói như vậy thì —

Lão quỷ Quách Trang, nghênh chiến đê!

Vẫn là nửa đêm, lại là Quách Trang.

Tuy rằng ánh trăng treo trên không trung giúp A Bảo tràn ngập sức mạnh, nhưng mà từ nhỏ sống trong hoàn cảnh "trăng đen gió lớn thích hợp gϊếŧ người" mà lớn, bầu không khí này không tốt đẹp tí nào.

Thương Lộ Lộ lúc này đã nín khóc, ánh mắt trở nên dạn dĩ và kiên định, như thể có phải đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng chỉ bước tiến chứ không đi lùi, thấy chết không sờn.

A Bảo trong miệng lẩm nhẩm: "Quê nhà không có bạn trai đợi mình về cưới."

Ấn Huyền nghe được rõ ràng: "..."

"Xong vụ này mình chưa tới tuổi nghỉ hưu, cũng không định rửa tay chậu vàng."

"Khúc mắc tám trăm năm giữa mình và bố cũng đã được cởi bỏ từ lâu."

Ấn Huyền nhịn không được chặn lời cậu: "Ở quê em không có bạn trai, vậy ở chỗ khác thì sao?"

A Bảo cảm thấy mình đã lật tẩy được hết mấy cái chiêu trò cũ rích thường thấy trong kịch bản ba xu xàm xí, trong lòng cũng bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Em chỉ có người trước mắt đây thôi."

Ấn Huyền hài lòng mà sờ đầu cậu.

Không khí tối nay tại Quách Trang phải gọi là áp lực đến nỗi hít thở không thông, thở một hơi cũng như dùng hết toàn lực.

Tiếng Thương Lộ Lộ hít thở càng ngày càng trầm, ý thức cũng càng ngày càng mơ màng, chân như đạp lên bông.

Đột nhiên Ấn Huyền vươn ngón tay, đứng vững phía sau lưng cô: "Nín thở, thả lỏng."

Âm điệu thanh lãnh như một làn gió nhẹ, thổi tan sự ngột ngạt quấn quanh Thương Lộ Lộ. Cô nghe lời nín thở, cảm giác khó chịu nén ép bản thân nhanh chóng biến mất, một lần nữa sống lại.

A Bảo che trước người cô, hướng về Quách Trang bị bao phủ trong màn đêm, cất cao giọng: "Là anh hùng hảo hán thì quang minh chính đại ra đây quyết đấu! Chỉ dám núp ở phía sau lén lút bắt nạt một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì?"

Cơn gió man mát mang theo hương hoa chợt xộc lên.

Cánh hoa đào theo gió bay đến, rơi rụng lả tả trên mặt đất, tạo thành một cái thảm phấn hồng, xếp thành một lối đi.

A Bảo vươn chân, không sợ dẫm lên.

Thương Lộ Lộ đi ở giữa, Ấn Huyền chắn phía sau.

Cuối con đường rải cánh hoa hắt lên chút ánh sáng nhạt —

Giữa rừng đào đua nở rực rỡ, không biết ai đã treo hàng trăm chiếc đèn l*иg to bằng nắm tay lên, ánh nến lập loè bên trong lớp giấy bông mỏng, phảng phất như cả biển sao rơi xuống trần gian.

Cánh hoa lót đường tự động tụ lại thành chữ trước chân bọn họ: Đổi người lấy người.

A Bảo chưa kịp nói chuyện, Thương Lộ Lộ đã xông ra ngoài, hai chân nặng nề giẫm lên chữ "Người" thứ nhất: "Ta ở đây này, mi tới mà đổi! Thả chưởng môn của ta ra!" Giọng điệu dõng dạc hùng hồn, nét mặt bi phẫn đan xen, hoàn toàn bất chấp tất cả.

A Bảo kinh ngạc, chỉ thấy mấy cây đào đột nhiên kích động rung chuyển, hoa đào ào ào rơi xuống, tạo thành cơn mưa hoa.

Mưa hoa đào tụ lại thành vòng tròn cao xấp xỉ Thương Lộ Lộ, như một lối đi.

Trông thấy Thương Lộ Lộ không màng tất cả mà vọt vào ngay, A Bảo tức thì nhào qua kéo người lại: "Đợi đã! Đừng đi! Chưa nhìn thấy Liên Tĩnh Phong, sao đã định mua một tặng một... À nhầm, lấy người đổi người thế."

Thương Lộ Lộ sửng sốt, hoang mang lo lắng: "Thế làm sao bây giờ?"

A Bảo hô to về phía cánh cửa hoa: "Xin ngài cho biết thêm vài điều khoản về hợp đồng đổi người. Ít nhất thì nhân sự hai bên đều phải có mặt để xác minh danh tính của nhau, sau khi xác nhận không có sai xót, hai bên mới có thể cùng trao đổi được."

Cánh hoa trên mặt đất quay cuồng, dần dần hình thành chữ...

Ấn Huyền đột nhiên đi đến phía sau Thương Lộ Lộ, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại, bằng trực giác, chỉ ra vị trí cây đào kia."

Hắn không nói chính xác là cây nào, nhưng khi nhấc tay, trong lòng cô đã xác định được phương hướng.

Từ cánh cửa hoa chếch về bên phải chín mươi độ.

Không chút do dự, tay phải của Ấn Huyền vẫy trong không trung một cái, nhuyễn kiếm giắt bên eo Thương Lộ Lộ tự động bay vào tay.

Thân kiếm thẳng tắp, mũi kiếm nhắm thẳng vào cây đào ẩn sâu trong rừng.

Kiếm âm lanh lảnh tựa tiếng kèn xung trận, vừa vang lên tức thì như có ngàn thiên quân vạn mã đang vận sức chờ phát động.

Hoa đào ngập đất cuồn cuộn xoay chuyển, như một con sóng lớn dữ dội lao về phía nhóm A Bảo.

A Bảo thành thạo dựng kết giới, giấu kín toàn bộ nhân số quân mình.

Cùng lúc đó, kiếm Ấn Huyền đã bổ ra ngoài.

Tuy rằng không phải là Xích Huyết Bạch Cốt Thuỷ Hoàng kiếm, nhưng người vẫn là truyền nhân Quỷ Thần tông, sư tổ của phái Ngự Quỷ và phái Thông Thần!

Không khí như bị nghiền nát, một cây đào to lớn nở đầy hoa hiện ra trước mắt — chỉ trong giây lát, cái cây lần thứ hai biến mất, mà đằng trước lại có thêm một thanh niên đang cầm kiếm, vết thương chồng chất nhưng thần thái sáng láng.

"Chưởng môn!"

Trong tiếng hoan hô hò reo, Thương Lộ Lộ chạy từ sau lưng A Bảo đến trước mặt thanh niên kia nhanh như tia chớp. Khiến A Bảo phải phát ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng: "Con gái lớn không giữ lại được rồi."

Liên Tĩnh Phong trấn an cô xong, tiến lên chào hỏi Ấn Huyền và A Bảo, cảm ơn công cứu viện.

A Bảo cười trêu: "Có người tự nguyện hiến thân đổi người, chúng tôi cái gì cũng chưa kịp giúp." Đều là người từng trải, ai còn không nhìn ra sóng xuân dập dờn trong đáy mắt Thương Lộ Lộ.

Liên Tĩnh Phong lần thứ hai nói lời cảm ơn với Thương Lộ Lộ hốc mắt đang đỏ hoe, vẻ mặt bình tĩnh đã tỏ rõ thái độ của anh.

A Bảo âm thầm chua xót thay Thương Lộ Lộ, lại tự giác không hề đề cập đến đề tài này nữa.

Rừng đào tuy đẹp nhưng không nên ở lâu.

Bốn người lập tức xuống núi về khách sạn Hâm Hải, vừa đến cửa thì nhìn thấy hành lý của mình bị vứt đầy đất, chỉ có của Liên Tĩnh Phong là may mắn thoát nạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »