Đạm Nguyệt Ngân cứ như vậy trải qua bình tĩnh sinh hoạt. Mỗi ngày đến Thái Minh điện nghị sự, tại phụ cận hồ Hoa Thân đi dạo, thỉnh thoảng trở lại Dục Hoa cung thăm Thu Dung, nhưng không có ý tứ tìиɧ ɖu͙©.
Tứ phía Yên Phù Cung đã thiết lá chắn phòng vệ, chỉ cần Vân Trung Vũ tiến nhập Yên Phù Cung nửa bước, hắn sẽ bị phát hiện. Với năng lực hiện tại của Vân Trung Vũ, muốn khôi phục nguyên lai trạng thái đã rất khó, càng không cần phải nói muốn đánh bại hắn.
Đạm Nguyệt Ngân mặc dù có lúc ngủ tại Dục Hoa cung, nhưng luôn ngủ không an, chỉ khi đến nơi Tần Trọng trụ trước đây mới có thể an tâm. Thị nữ Tiểu Ngư nói nếu hắn muốn ở chỗ này, thì sai người đến chỉnh sửa lại, nhưng bị hắn cự tuyệt.
Chỉnh qua rồi, sẽ không có loại khí tức này nữa.
Đạm Nguyệt Ngân tâm cả kinh, vốn cho rằng bản thân chỉ là nhất thời trầm mê mà thôi, qua vài ngày tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp, xem ra không được rồi. Nếu do loại hương hoa này làm bản thân nghĩ yên ổn, không bằng tìm một ít hoa này về trồng, không cần ở chỗ này trụ.
Đạm Nguyệt Ngân đi tới
Sương Tuyết lâu, một trong những bộ phận của Yên Phù Cung. Nơi này là Trầm Thủy đường, vô luận thuỷ lục các loại hoa thảo gì, tập tính ra sao đều được ghi chép nhất thanh nhị sở
(rõ ràng)
. Trầm Thủy đường dùng hoa mộc phụ trợ tu luyện pháp thuật, bất đồng với các phân đường khác.
Ngoài cửa Sương Tuyết lâu nhất mảnh hoa hải, hoa khai tuy rực rỡ, cũng không có nhất chậu Tần Trọng dưỡng điên cuồng như vậy, mơ hồ tồn tại có chút ý sợ hãi lại cuồng dại.
Đạm Nguyệt Ngân tránh bản thân không suy nghĩ về nam nhân kia, chậm rãi, từ thạch kính
(con đường đá nhỏ)
tiến nhập Sương Tuyết lâu.
Trầm Thủy đường, đường chủ Đinh Như Ý từ lâu nhận được tin tức, tại nội môn nghênh tiếp, nghe Đạm Nguyệt Ngân miêu tả, trầm ngâm một lúc, nói: “Cung chủ nói có thể là Bàn Nhược hoa? Đóa hoa nở rộ thì rực rỡ loá mắt, hoa kỳ thậm trường
(thời gian hoa nở khá dài),
chừng nửa năm?”
“Không sai.”
“Khởi bẩm cung chủ, thuộc hạ bất lực, thử hoa tuy có ghi chép, nhưng không có phương pháp trồng, nên Trầm Thủy đường không có mầm hoa. Thử hoa độc tính quá nhiều, lượng ít thì có tác dụng lưu thông máu huyết, hóa ứ chi công
(công dụng tan máu bầm)
, lượng lớn thì có thể khiến người pháp lực tăng cường, nhưng người dùng cho dù là có dược thạch
(thuốc cùng kim châm cứu)
cũng không có tác dụng mà trúng độc thân vong.”
Đạm Nguyệt Ngân lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm Đinh Như Ý, nói: “Ngươi nói là sự thật?” Suy nghĩ, liền minh bạch, nhưng tâm ngoại trừ như ban đầu, không có cảm giác gì khác.
Trước đây tam niên hắn dạy Tần Trọng tu luyện chi đạo, nhưng Tần Trọng tiến cảnh quá chậm, Đạm Nguyệt Ngân cũng bởi vì việc này không ít lần phát tiết trên người Tần Trọng. Đạm Nguyệt Ngân cũng biết mình quá cưỡng cầu, bản thân thiên tư cực cao, Tần Trọng cho dù cùng mình thiên tư giống nhau, tu luyện ít nhất cũng phải tương đương nhị thập niên, ngắn ngủi tam niên căn bản là không có khả năng làm được, ai biết về sau hắn dĩ nhiên làm được.
Đạm Nguyệt Ngân không có hỏi vì sao, Tần Trọng cũng không nói, nghĩ không ra là vì … loại độc hoa này.
Sỏa tử này
(đồ ngốc này)
, tu luyện cao như vậy có ích lợi gì, người cũng đã chết.
Đạm Nguyệt Ngân khởi nhất mạt tươi cười, nhàn nhạt, tâm có chút khó chịu.
Đinh Như Ý gật đầu, lệnh đệ tử đến tàng kinh các lấy hoa phổ, mở ra hoa phổ, tìm được trang sách nói về Bàn Nhược hoa, bên trong còn có một đóa tiêu bản Bàn Nhược hoa, dùng lưỡng phiến băng mỏng kẹp lấy, hình thái lơ đãng mà xinh đẹp.
Đinh Như Ý lấy ra tiêu bản, nói: “Cung chủ, thỉnh xem có đúng là hoa này hay không?”
Tiêu bản sau khi ly khai trang sách, băng mỏng dần dần hóa thành thanh thủy, Đạm Nguyệt Ngân nhìn Bàn Nhược hoa chậm rãi nở rộ trên tay, mềm mại ướŧ áŧ, chói mắt rực rỡ, mơ hồ như ngày xưa.
Đạm Nguyệt Ngân đột nhiên cảm thấy nhãn tình có chút tổn thương, tỉ mỉ ôm đóa hoa để vào trong lòng, nhàn nhạt nói: “Nếu tra không được, vậy quên đi. Đinh đường chủ, cáo từ.” Đạm Nguyệt Ngân không đợi Đinh Như Ý phản ứng, đã đi ra ngoại môn Sương Tuyết lâu, cước bộ chậm rãi, tử y tung bay, thoáng chốc đã đi xa.
Đinh Như Ý ngơ ngác nhìn bóng lưng Đạm Nguyệt Ngân. Sương Tuyết lâu trung thảo mộc hoa đều là thế gian khó tìm, cung chủ cũng đã biết Bàn Nhược hoa hãn hữu, nghĩ không ra hắn lại không thèm để trong lòng. Nhưng ai bảo bọn hắn là thuộc hạ, có thể nói gì đây, chỉ có thể lần sau lại đi tìm.
Đinh Như Ý không thể làm gì đành để các đệ tử thu hồi hoa phổ, tìm phương pháp trồng Bàn Nhược hoa, tránh lần sau cung chủ thình lình muốn tra lại một lần.
Đạm Nguyệt Ngân mê mang đi ra Sương Tuyết lâu, bên cạnh thị nữ thi lễ, thấy hắn có chút hoảng hốt, nhân tiện nói: “Cung chủ cẩn thận.”
Đạm Nguyệt Ngân tùy ý gật đầu, trầm ngâm một lúc, hỏi: “Tiểu Nhứ, biết Tần Trọng táng ở nơi nào không?”
Người thị nữ tên Tiểu Nhứ không nghĩ tới hắn hội nhớ tên mình, mặt hơi đỏ, suy nghĩ một chút, nói: “Cung chủ nói chính là Tần công tử. Ngày đó Vân công tử ôm hắn đi hậu sơn. Chắc là táng ở hậu sơn, loạn phần cương…” Nàng tại Hoa Thân Các làm việc, tuy gặp qua Đạm Nguyệt Ngân, nam tử khiến cho người khác nhớ thương này, không nghĩ mình có cơ hội cùng nói chuyện, không khỏi khẩn trương.
Đạm Nguyệt Ngân ngửa đầu nhìn mông mông thiên không, vài điểm thương vân, che khuất thái dương, tâm không khỏi trầm xuống. Bỗng hoảng hốt, nghĩ tới ngày ấy tại Hoa Thân Các, mình mang theo Thu Dung ly khai, để hắn một người nằm trên đất, hắn hỏi có hay không yêu hắn, bản thân quay đầu nhìn nhưng không trả lời.
Lúc đó hắn cúi đầu nói một câu, đã cách khá xa, hắn khí tức lại yếu ớt, nghe không được rõ ràng.
Đạm Nguyệt Ngân nắm lấy vai Tiểu Nhứ, gấp gáp nói: ” Ngày đó tại Hoa Thân Các Tiểu Nhứ ngươi nói cho ta biết, Tần công tử trước khi chết nói rốt cuộc là câu gì?”
Tiểu Nhứ bị động tác của Đạm Nguyệt Ngân làm hoảng sợ, gương mặt càng lúc càng hồng, e thẹn cúi thấp đầu, nỗ lực nhớ lại cảnh tượng hôm đó: “Hắn nói, hắn nguyện bỏ đi cả đời, chỉ cần cung chủ hạnh phúc, kiếp sau kiếp sau nữa không muốn tái kiến cung chủ.”
Phảng phất tình thiên phích lịch
(sấm sét giữa trời quang), Đạm Nguyệt Ngân ngây người, thấp giọng lập lại: “Hắn nói, hắn không bao giờ nguyện nhìn thấy ta sao?”
Tiểu Nhứ bị biểu tình trắng bệch đáng sợ của hắn làm cả người đều không dám nhúc nhích, hầu như muốn khóc: “Đúng… Đúng vậy… Cung chủ, ngươi thả ta đi…”
Đạm Nguyệt Ngân buông lỏng tay, tâm đột nhiên hư vô, không có nơi để dựa vào, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của Tiểu Nhứ, kinh ngạc nhìn Tiểu Nhứ như lần đầu tiên nhận thức, nháy nháy nhãn, thì thào nói một lần: “Hắn nói, kiếp sau kiếp sau không muốn tái kiến ta sao?”
Thế gian luân chuyển đời này đến đời khác, sớm muộn gì sẽ có ngày gặp lại, nói không tái kiến, chính là không vào luân hồi, hòa tan vào thế gian hướng tới hư vô. Hắn không muốn thấy ta, cho nên trọn đời buông tha.
Tiểu Nhứ bị biểu tình kinh khủng của hắn dọa sợ, hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Đạm Nguyệt Ngân thấy Tiểu Nhứ ly khai mới phản ứng, đã biết thất thố, hít sâu một hơi muốn chính mình tỉnh táo lại. Hắn biết phản ứng của bản thân đã vượt qua thường quy, phải trấn định xuống, chỉ là Tần Trọng mà thôi, hắn rời đi đối với bản thân không có gì tổn thất, đã đoạt được Yên Phù Cung, cung chủ vị. Sau này còn có rất nhiều người có thể dùng, không có gì cần phải quan tâm… Chỉ cần vượt qua đoạn thời gian này, sẽ không phải khổ sở nữa…
Khổ sở? Lẽ nào bản thân là đang khổ sở sao?
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, đều là thủy.
Hạ vũ
(trời mưa)
sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn vài điểm thương vân, tuy rằng âm u nặng trĩu, nhưng không có dấu hiệu hạ vũ.
Đạm Nguyệt Ngân mờ mịt đi tới hướng hậu sơn.
Tâm có thanh âm nhẹ nhàng nói với bản thân, muốn chính mình nghe hắn nói, không bao giờ … nữa gặp lại.
Tính ra đã lục thiên, khi đào lên có lẽ bắt đầu phân hủy rồi.
Đạm Nguyệt Ngân đờ đẫn nghĩ, ngón tay trường tiểu như bạch ngọc thật sâu khảm vào bùn đất.
Trên hậu sơn nơi nơi là phần mộ vô chủ, Vân Nhược quyết không nói cho hắn là tòa nào, hắn cũng không muốn cho người khác biết hắn thật sâu quyến luyến Tần Trọng đến nước này. Pháp thuật có thể đào khai bùn đất song cũng sẽ hư hao thi thể, chỉ có cẩn thận từng chút từng chút đào.
Đạm Nguyệt Ngân đã quên có thể dùng cuốc, ngón tay thật sâu cắm xuống, kéo xuống bùn đất trên phần mộ. Đệ nhất tọa phần mộ bên trong là bạch cốt
; đệ nhị tọa trong quan tài là nữ tử; đệ tam tọa; đệ tứ tọa… Đạm Nguyệt Ngân đầu ngón tay đã chảy ra tiên huyết, nhưng vẫn chưa phát giác, chỉ là một lần lại một lần đem phần mộ oạt khai.
Đào đến đệ thập nhất tọa sau lớp bùn đất là một nam nhân. Đạm Nguyệt Ngân không dám nhìn chân diện mục của người này, chăm chú ôm chặt nam nhân thân thể băng lãnh, chẳng biết qua bao lâu, Đạm Nguyệt Ngân lau khô khuông mặt của thi thể, lần thứ hai tuyệt vọng kéo tới, Đạm Nguyệt Ngân đẩy ra thi thể, thân thể chao đảo đứng dậy hướng phía trước đi đến.
Đều không phải, đều không phải…
Đạm Nguyệt Ngân mờ mịt nghĩ, phía sau hắn đã thất linh bát lạc
(tán loạn lung tung)
, tất cả đều là đào khai cô phần.
Lúc này trời đã mờ sáng, bàng bạc thần hi
(tia nắng ban mai)
quang mang chiếu hậu sơn, hoang thảo tại phong trung đung đưa, dĩ nhiên có chút bi thương của tuổi xế chiều.
Đạm Nguyệt Ngân nhìn mộ phần dưới chân, thân thủ muốn tiếp tục đào khai, một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên: “Cung chủ, ngươi… Ngươi làm gì? Sao, sao lại có nhiều phần mộ bị…”
Thị nữ Tiểu Ngư, một trong những thị nữ hầu hạ Đạm Nguyệt Ngân, thấy Đạm Nguyệt Ngân cả đêm hình bóng không gặp, biết là xảy ra chuyện. Sáng sớm liền đi chung quanh tìm người, không dám nghĩ tại hậu sơn mộ phần thấy được thân ảnh Đạm Nguyệt Ngân. Lúc này Đạm Nguyệt Ngân hai tay đều là huyết ô, thần tình vẫn như cũ trầm tĩnh, mỹ lệ nhãn thần nhẹ nhàng chăm chú, có thể làm cho nhân mất hồn lạc phách.
Đạm Nguyệt Ngân thấy Tiểu Ngư, thần sắc vẫn thập phần ung dung, thản nhiên nói: “Không có gì, ngươi kêu Yên Phù Cung đệ tử lại, đem thi thể Tần Trọng đào ra. Không có ta cho phép, ai cũng không được hạ táng.”
Tiểu Ngư khúm núm lên tiếng trả lời lui ra, nghĩ thầm Tần Trọng sinh tiền nhất định là đối cung chủ không phải, nếu không tại sao chết rồi còn bị hắn oạt phần
(đào mộ)
.
Tiểu Ngư muốn ly khai, Đạm Nguyệt Ngân bỗng nhiên phất thủ dừng lại, nói: “Đừng để Vân Nhược biết.”
Tiểu Ngư trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Sắc trời đã sáng tỏ, Đạm Nguyệt Ngân trực tiếp đi Thái Minh điện nghị sự, sự tình đều đã xử lý hoàn, đệ tử đến hậu sơn oạt phần đã trở về phục mệnh, phần mộ tại hậu sơn đều đã oạt quá, phát hiện thi thể Tần Trọng không có. Có người nói thấy người Hắc Trạch đường hay tới hậu sơn đạo thi, sợ là đã bị bọn họ trộm đi.
Đạm Nguyệt Ngân vừa nghe, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, tinh thần gần như không thể thanh tỉnh. Nghĩ không ra nhất thời vô ý, thi thể người kia đều không bảo vệ được.
Đạm Nguyệt Ngân lập tức triệt để thanh tra việc này, trượng tễ
(đánh bằng trượng)
đánh chết không ít người mới có người chịu nói ra chân tướng. Nguyên lai bọn họ bị Hắc Trạch đường sứ giả Bùi Tư Nhất sai đến hậu sơn đạo thi.
Bùi Tư Nhất cuống quít quỳ xuống thỉnh tội, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Cung chủ tha mạng. Thuộc hạ nhất thời mê muội mới có thể như vậy…” Hắn vốn cho rằng Đạm Nguyệt Ngân quyết không để ý việc này, mới dám trộm đi thi thể Tần Trọng, không ngờ Đạm Nguyệt Ngân không nói gì lại muốn oạt phần, liên thanh nói, “Cung chủ tha mạng, thuộc hạ nghĩ Tần công tử có thể còn có nhất hơi thở, sở dĩ… Nhìn có thể cứu sống hay không, nhưng trên đường bị người cướp đi…”
Đạm Nguyệt Ngân nắm chặt chiếc tách trong tay, ngón tay lưu lại đạm hồng sắc huyết tích, nhẹ nhàng nói: “Bị ai cướp đi?”
Đạm Nguyệt Ngân càng tức giận, thanh âm sẽ càng nhẹ, Bùi Tư Nhất sợ đến liên tục dập đầu nói: “Là Thu Dung công tử, hắn nói nhất định phải lấy thi thể đi xem, thuộc hạ không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là…”
Thu Dung! Đạm Nguyệt Ngân tâm cả kinh, Thu Dung muốn thi thể làm gì? Đạm Nguyệt Ngân toàn thân phát lạnh, lạnh lùng nói: “Bùi Tư Nhất, ngươi có đối với thi thể bất kính hay không?”
Đệ tử Hắc Trạch đường tự nhiên không phải vô cớ đạo thi, nhưng Bùi Tư Nhất thấy Đạm Nguyệt Ngân tức giận như vậy, tự nhiên biết việc này không phải chuyện đùa, nghìn vạn lần không thể thừa nhận, nên mới hoang ngôn, nhưng hoang ngôn việc này không thể lừa gạt Đạm Nguyệt Ngân, nhân tiện nói: “Thuộc hạ vạn lần không dám!”
Đạm Nguyệt Ngân nói: “Người nào có liên quan, giống nhau đánh một trăm trượng.”
Đạm Nguyệt Ngân xuất môn, tâm không muốn thừa nhận, cũng không nghĩ thừa nhận thân thể người kia đã bị bao nhiêu người dâʍ ɭσạи qua, cả người không tự chủ được run lên.
Hảo khổ sở… Thế nào hội khó chịu như vậy? Hắn mơ mơ màng màng đi tới, tâm như nứt ra từng mảng, rồi lại không biết là cảm giác gì. Chỉ có hắn có thể khi dễ người kia, người khác không thể chạm y dù một cọng tóc, ngay cả chính bản thân y cũng không thể… Thế nào lại biến thành như vậy?
Ta làm hắn bị nhiều người như vậy chạm qua.
Thống khổ nói không nên lời, trong lòng như bị đao cắt. Nếu như tái kiến người kia, quyết sẽ không khiến hắn đơn giản chết đi. Ta muốn hắn sống, vĩnh viễn ở bên mình, cho dù là chết, cũng không thể ly khai.
Đạm Nguyệt Ngân nắm chặt thủ tâm, móng tay khảm vào da thịt.
Đảo mắt đã tới Dục Hoa cung, người đi theo phía sau hắn không dám tiến nhập Dục Hoa cung, chỉ có thể chờ tại ngoại cung. Đạm Nguyệt Ngân không cho kinh động Thu Dung, hắn phải biết Thu Dung lấy thi thể Tần Trọng đi làm cái gì.
Tuy tâm đã mơ hồ có đáp án, nhưng Đạm Nguyệt Ngân tuyệt đối không tin sự thật diễn ra trước mắt một màn.
Đây là một bức xuân cung đồ yêu diễm tuyệt mỹ, sa trướng rủ xuống, trắng nõn yểu điệu thân thể tại một thân thể khác trừu cắm, thân thể dưới hạ thân vô lực đầu buông xuống, phảng phất đã buông tha tất cả chống cự, như là toàn bộ nỗ lực sau cùng đều là vô vọng.
Đạm Nguyệt Ngân tay run lên đẩy ra sa trướng, trước mắt tràng cảnh rõ ràng da^ʍ mỹ tới cực điểm.
Tần Trọng nhãn thần khép chặt, thân thể bị Hắc Trạch đường bí chế thủy dịch chống phân huỷ ngâm qua có loại nhàn nhạt thanh hương, thần tình thập phần an tường, phảng phất chưa từng kinh lịch quá điều gì, nhưng hạ thân lại là nhất mảnh hỗn độn, huyệt khẩu chỗ đùi trong lộ ra bạch trọc dịch thể.
Thu Dung lúc này mới phát hiện Đạm Nguyệt Ngân đã lâu không thấy, đang đứng bên giường nhìn mình. Cả người chấn động, thần tình lại không chút sợ hãi, chậm rãi khoác y phục, chỉnh lý xiêm y, ngẩng đầu nhìn hướng Đạm Nguyệt Ngân, yếu ớt nở nụ cười.
“Nguyệt Ngân, sao ngươi lại tới đây?”
Thu Dung bị Đạm Nguyệt Ngân phát hiện cùng người khác trên giường, cũng biết dù Đạm Nguyệt Ngân không trở về Dục Hoa cung, nhưng hắn cũng không thể đem người vào Dục Hoa cung. Hắn không muốn buông tha bao năm khổ công, vài ngày trước tại phụ cận Hắc Trạch đường thấy có người dùng thi thể luyện công, tựu động tâm. Thi thể không có bất luận cái gì tiếng động cùng hơi ấm, Đạm Nguyệt Ngân cho dù thuật pháp cao cường cũng sẽ không phát giác thi thể giấu ở Dục Hoa cung. Lấy danh nghĩa Tần Trọng là thị vệ của Đạm Nguyệt Ngân không thể để bọn họ lăng nhục, đem Tần Trọng mang về Dục Hoa cung.
Mấy ngày nay Đạm Nguyệt Ngân không ở trong cung, Thu Dung cũng buông lỏng cảnh giác, cho rằng Đạm Nguyệt Ngân gần nhất sẽ không quay về Dục Hoa cung, không ngờ Đạm Nguyệt Ngân bỗng nhiên xông vào.
“Đây là Dục Hoa cung, ta vì sao không thể tới?” Đạm Nguyệt Ngân thản nhiên nhìn Thu Dung, biểu tình bình tĩnh cực kỳ. Nhìn người mình yêu cùng thi thể là người yêu mình cùng một chỗ, tâm không có một chút ghen tỵ, trong lòng lại dâng lên cảm giác thương tâm.
Thu Dung ngẩn ra, lại nở nụ cười, ôn nhu nói: “Nguyệt Ngân, ngươi muốn biết cái gì? Vì sao không hỏi? Chỉ cần ngươi hỏi, ta sẽ nói cho ngươi, ngươi không dám hỏi, có phải bởi vì tâm còn yêu ta?”
Đạm Nguyệt Ngân không nói gì, vốn muốn hỏi, Thu Dung có yêu hắn hay không, nhưng xem ra không cần hỏi. Kỳ quái chính là tâm không có cảm giác khổ sở, lẽ nào thực sự tam niên thay đổi nhiều thứ, đã hoàn toàn không thể trở lại như ban đầu?
Đạm Nguyệt Ngân nói: “Dung Dung, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Thu Dung có chút giật mình, hắn cho rằng Đạm Nguyệt Ngân sẽ hận hắn, nhưng vẫn lưu hắn, không nghĩ tới sẽ đuổi hắn đi. Đạm Nguyệt Ngân thần tình thập phần lãnh đạm, cho dù cầu xin cũng chỉ thêm mất tôn nghiêm. Hắn lạnh lùng nở nụ cười, phi nhất kiện ngoại sam xuất môn.
Trong phòng chỉ có Đạm Nguyệt Ngân. Nhìn trên giường thi thể Tần Trọng tùy ý bị để qua một bên như búp bê vải bị tàn phá, đầu nghiêng về một phía, sợi tóc tán loạn, lại có vẻ thật nhu thuận. Đạm Nguyệt Ngân đứng hồi lâu, chậm rãi tiến tới, vuốt ve sợi tóc của hắn, hôn lên trán hắn, nhất trận băng lương.
Nhãn thần từng tha thiết nhìn hắn, đã không thể lần nữa mở mắt. Đôi môi bạch sắc phảng phất như nổi lên một tầng sương giá. Nhìn kỹ có thể nhìn ra trước khi chết phảng phất từ khóe môi một nụ cười tự giễu lại thương cảm.
Đạm Nguyệt Ngân bỗng nhiên đem thi thể gắt gao ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: “Ta không cho ngươi chết, ngươi liền không thể chết được… Ngươi là của ta, ngươi duy nhất là thuộc về ta…” Tại mật thất người khác không thể vào, thanh âm của Đạm Nguyệt Ngân biến đổi ngay chính hắn cũng phát giác, bỗng nhiên ngừng lại.
Sai rồi, không phải như thế. Mình nên đuổi theo không cho Thu Dung ly khai, không nên ở chỗ này, vì một người đã chết mà xuất ra thanh âm nghẹn ngào.
Tất cả lý trí từng tồn tại, nhưng lại bị cải biến trong nháy mắt, tựa như nhất điều kinh lôi liệt hưởng
(sấm sét lôi điện giữa trời)
, bỗng nhiên thay đổi, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Chỉ có Tần Trọng phục sinh mới có thể giải khai bí mật này. Trên thi thể có độc tính của Bàn Nhược hoa cùng độc thủy chống phân huỷ, cho dù chiêu hồn cũng không thể để hồn phách phụ thân, chỉ khi bài trừ độc tính trên thân thể, lại dùng định hồn đan của Thanh Tu Vô Tâm phái hồi hồn.
Khuất chỉ
(bấm tay)
tính ra, ly thất nhật chi kỳ còn có vài canh giờ, hồn phách còn không tiêu tán, chỉ cần lập tức khai đàn làm phép, chiêu tập hồn phách, đem hồn phách chưa tiến nhập luân hồi gọi trở về. Cho dù hồn phách đã chuyển thế vi nhân, cũng có thể toán ra đầu thai phương vị.
Trong lòng thân thể lạnh như băng tuyết, Đạm Nguyệt Ngân hoàn toàn không có cảm giác, gắt gao ôm trong ngực, chậm rãi đi ra mật thất, chuẩn bị khai đàn chiêu hồn, đông đảo đệ tử hai mặt nhìn nhau, nhân mạng thiên định, chiêu hồn là nghịch thiên, tự nhiên sẽ lọt vào thiên khiển. Có người tiến lên muốn phản đối, lại bị Đạm Nguyệt Ngân quát bảo ngưng.
Hắn không sợ thiên khiển, tin tưởng mệnh do chính mình nắm lấy, chỉ cần nỗ lực, có thể chiến thắng tất cả.
Bạch sắc chiêu hồn phiên tại trời đêm phiêu diêu, đàn đã lập xong, Đạm Nguyệt Ngân chậm rãi đi lên bậc thang. Nội phòng hướng tây nam đã thiết lập thành túi thu hồn, ngoại trừ cánh cửa ngoại diện đều dán tỏa hồn phù, chỉ cần hồn phách tiến nhập nội phòng, liền tự động khép lại. Đạm Nguyệt Ngân đem thi thể đặt ở đàn thượng, lấy sinh thần bát tự
(ngày sinh tháng đẻ)
của Tần Trọng dùng chu sa vẽ trên hoàng chỉ
(giấy màu vàng)
, lưỡng chỉ
(ngón tay)
ngưng tụ chân khí, trong nháy mắt nhất khẩu trường kiếm nơi tay, hoa phá trường không đêm tối
(giống như múa kiếm ánh sáng rạch nát đêm đen)
.
Phảng phất thiểm điện sáng ngời chiếu rọi toàn bộ chân trời, hoàng chỉ nhẹ nhàng lay động bay đến không trung, trong giây lát bốc cháy.
Đạm Nguyệt Ngân nhất thân tử y, tuyệt lệ tư dung hiện ra một nụ cười khẽ, càng phát ra kinh tâm động phách mỹ lệ.
Hoàng chỉ có thể tự động thiêu đốt, hiển nhiên Sưu Hồn Đại Pháp đã có hiệu quả, Đạm Nguyệt Ngân đem thi thể đặt trên bạch ngọc quan tại Yên Phù Cung cấm địa, dùng thuật niêm phong, đi tới mật thất.
Ngoại diện mật thất dán đầy hoàng phù, chỉ cần hoàng phù không rơi, hồn phách vào mật thất sẽ không thể chạy thoát. Tuy không thể tồn tại lâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tìm không được pháp khí, chỉ có thể làm như vậy.
Nội phòng hắc ám, Đạm Nguyệt Ngân thủ tay cầm minh đăng, chậm rãi đi vào, chiếu sáng toàn bộ nội thất.
Bên trong nội phòng nơi hắc ám, đứng một bóng nam tử vận thường y màu lam đã cũ, theo phương hướng của Đạm Nguyệt Ngân, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, nhãn giác tế trường
(khóe mắt dài nhỏ),
thần tình thập phần bình tĩnh. Dưới ánh sáng vàng rực rỡ của trường minh đăng, ánh sáng vàng nhạt của minh đang chiếu rọi lên bóng người ấy, cả người trở nên vô cùng nhu hòa.
Hồn phách không có pháp lực, có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào thực thể. Huống hồ âm dương tương cách, hắn tiếp cận, đối với hồn phách sẽ có áp lực rất lớn.
Đạm Nguyệt Ngân tại trước người kia tam bộ dừng lại, lộ ra tối tự tin tối mỹ lệ tiếu dung, cúi đầu nói: “Tần Trọng, chúng ta lại thấy mặt.”
Người kia nghe được hắn nói, chậm rãi quay đầu, trên mặt lộ ra biểu tình mê võng: “Ngươi gọi ta sao?”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Đạm Nguyệt Ngân nghe được thanh âm chính mình đang nói, hoàn toàn cứng ngắc…hắn quên? Hắn dĩ nhiên quên?
Đạm Nguyệt Ngân tiến lên một bước, bắt lấy vai Tần Trọng, nhưng bắt vào chỉ là khoảng không, cả kinh ngơ ngác nhìn Tần Trọng. Tần Trọng sắc mặt bình tĩnh, nói: “Ta đã quên ta là ai, cũng không biết vì sao lại ở chỗ này, không biết ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đạm Nguyệt Ngân liếc mắt, khoảng khắc lại tưởng chừng như suốt đời, Đạm Nguyệt Ngân chăm chú theo dõi nhãn thần của hắn, muốn xem thấu nội tâm hắn.
“Không nên gạt ta! Nếu như ngươi quên, đã sớm chuyển thế, có thể nào còn bị ta chiêu hồi tam hồn lục phách?” Đạm Nguyệt Ngân lộ ra tia lãnh khốc tươi cười, muốn lừa dối hắn, thực sự là si tâm vọng tưởng.
“Chuyển thế? Vì sao muốn chuyển thế?” Hắn thần tình như là nghe được nhưng không hiểu được, bình tĩnh nhìn Đạm Nguyệt Ngân.
“Tần Trọng, ngươi vì sao muốn giả dạng không nhận ra ta? Ngươi không phải yêu ta sao? Ban đầu ta đuổi ngươi thế nào, ngươi cũng không đi, hiện tại lại giả dạng không nhận ra ta?” Biểu tình của Đạm Nguyệt Ngân hơi nhăn nhó, tâm có loại không hiểu hoảng loạn, hắn không nghĩ tới tìm được hồn phách, Tần Trọng cũng không thừa nhận. Nếu như vậy, cho dù dùng bạch ngọc quan giải độc tính trên thi thể, tìm được định hồn đan, hồn phách lại không chịu tiến nhập thi thể, cũng không có cách nào hồi hồn.
Tần Trọng đáy mắt hiện ra gợn sóng, lập tức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi ở đây thật là khó chịu, ta phải đi, cáo từ.” Hắn nói xong, chậm rãi hướng ngoài cửa đi đến, Đạm Nguyệt Ngân cũng không ngăn hắn, biểu tình âm lãnh lộ ra một tia trả thù tiếu ý.
Quả nhiên tay Tần Trọng đυ.ng tới cửa liền không tự chủ được co rúm một chút, hiển nhiên trên cửa có tỏa hồn phù, hắn vẫn cố gắng gia tăng khí lực, nỗ lực khai môn. Nhưng lưỡng phiến môn
(hai cánh cửa)
đối với hắn mà nói như thiêu hồng thiết bản
(sắt bị nung nóng)
, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi trượt chân ngã xuống đất, trên mặt đất nhíu mi giãy dụa.
Đau quá! Đạm Nguyệt Ngân thấy hắn trượt chân, tâm bỗng nhiên có cảm giác tê dại đi. Gần như chỉ một bước đã tiến tới trước mặt hắn, nhưng phát hiện bản thân không có biện pháp nâng hắn dậy, thậm chí ngay cả chạm cũng không làm được. Cho dù… Cho dù nghĩ muốn ôn nhu với hắn cũng không làm được.
Đạm Nguyệt Ngân nhìn Tần Trọng nhãn thần nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ, bỗng nhiên phát hiện bản thân không phải không gì làm không được… Trước đây hắn thấy Tần Trọng biểu tình suy yếu, sẽ không tự chủ được có cảm giác thương tiếc, hắn cũng chỉ khi dằn vặt Tần Trọng mới có loại ôn tồn như lúc đối đãi Thu Dung. Nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi, vượt qua hắn nắm giữ, ngay cả chạm tới y cũng khó như vậy.
“Ngươi… Ngươi có thể đứng lên không?” Đạm Nguyệt Ngân kiệt lực bình tĩnh tâm tình của mình, cúi đầu nói. Nếu như tối hôm nay không có chiêu hồn, có thể hắn cả đời đều không có cách nào đối xử y hảo. Hắn thấy may mắn, may mắn khi hắn vẫn chưa minh bạch cảm tình của mình, sự tình còn có thể vãn hồi.
Tần Trọng khóe miệng co rút, không nói gì. Hắn đích thật là không quên, nhưng cái chết làm hắn minh bạch rất nhiều thứ, có một số việc không có cách nào cưỡng cầu, cũng không nên dây dưa không tha, chậm chạp không chuyển thế đầu thai, cũng chỉ vì không muốn lại một lần nữa sai lầm mà thôi. Bản thân là xuẩn nhân
(kẻ ngu)
, nếu như chuyển thế, nói không chừng tất cả quên đi, một lần nữa lại sai lầm.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đạm Nguyệt Ngân, nụ cười như xuân phong yên vũ kinh tản thần trí của hắn. Hắn bắt đầu không thể tự kềm chế bản thân yêu người ấy điên cuồng, nhưng nếu kiếp sau quên đi giáo huấn, rất khó nói sẽ không mắc sai lầm. Tượng hắn loại này ngu ngốc hồn phi phách tán mới là ứng hữu nghiêm phạt.
Huyệt mộ nhất thiên, hồn phách đã tản, vốn cho rằng tại thiên tế chi ngoại phiêu du, dần dần tán thành yên vụ, ai biết bị một đạo kinh lôi thu hồi hồn phách, hắn lại trở về bên người Đạm Nguyệt Ngân. Lúc này hắn nhìn người kia, đã vô cùng thanh tỉnh, người kia đối với mình, ngoại trừ vô tình lợi dụng, cũng chỉ tàn nhẫn dằn vặt mà thôi.
Hiện tại người ấy lại tìm hắn về, đại khái cũng chỉ là nghĩ lần thứ hai lợi dụng mà thôi. Tần Trọng tự giễu cười. Đã… Không còn khả năng nữa, một lần sống, từ lâu đều đã dâng tặng không chừa lại gì, hắn không muốn lại nhìn thấy người ấy, cũng không nghĩ nghe người ấy nói.
Tần Trọng giãy dụa, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đứng thẳng thân thể, lại khai môn. Đạm Nguyệt Ngân không thể đυ.ng đến hắn, tự nhiên cũng không thể ngăn cản loại hành vi ngu ngốc này, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn nỗ lực làm chuyện vô vọng, tâm như bị nhất thanh đao chậm rãi thiết cắt, đau nhức đến vô lực.
“Được rồi! Tần Trọng, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào đối với ngươi, ngươi mới thoả mãn, ngươi nói đi!”
Mắt thấy Tần Trọng bị pháp lực trên tỏa hồn phù tổn thương chỉ có thể nằm trên mặt đất quằn quoại, nhưng vẫn nỗ lực khai môn. Đạm Nguyệt Ngân không thể xem tiếp, ống tay áo vung lên, Tần Trọng tựa như yên vụ bị thổi tách khỏi cánh cửa. Đạm Nguyệt Ngân cả kinh, lúc này mới nghĩ đến Tần Trọng hoàn toàn không có pháp lực, so với ngừơi bình thừơng còn kém hơn, chỉ là nho nhỏ thủ áo đều làm hắn thống khổ, không khỏi ngây người.
Ta thế nào đối với hắn không cẩn thận. Đạm Nguyệt Ngân thấy Tần Trọng trên mặt đất thống khổ xoay chuyển, nhưng cắn môi không rêи ɾỉ, tâm không khỏi lại đau đớn bi ai.
Không qua bao lâu, Tần Trọng mới dụng thanh âm run rẩy nói: “Ta đều không phải… Ngươi nói người kia, ngươi buông tha ta đi, ta van cầu ngươi, ngươi thả ta đi!” Chỉ cầu Đạm Nguyệt Ngân nghĩ tới cảm tình của hắn ngày xưa đối với y, không nên lại lợi dụng hắn. Tuy rằng đi theo y bên người nhiều năm, nhưng bản thân chưa từng cầu y, chỉ có lúc này đây.
“Tần Trọng, ngươi trở về, trở lại bên ta được chứ, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi.” Đạm Nguyệt Ngân hết sức ôn nhu nói. Tuy không thể khẳng định tình cảm của bản thân, nhưng hắn biết, đối xử tốt với y là bản thân có khả năng làm đươc.
Lúc này tỏa hồn phù gây thương tổn đã dần dần chậm lại, Tần Trọng nỗ lực chậm rãi đứng dậy, cũng không thể làm được, chỉ có thể phục
(nằm sấp)
trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn tìm, là một người đã chết. Hắn nếu đã chết, có điều gì, ngươi cũng nên buông xuống. Cớ gì quấy nhiễu hắn hồn phách bất an?”
Đạm Nguyệt Ngân thấy y vô pháp nhúc nhích, cũng không thể lại chạm vào phiến môn dán đầy phù chú, tâm vài phần yên ổn, nhưng bởi vì y vô lực mà tâm lại thương tiếc không thôi. Hắn chưa bao giờ biết, bản thân như thế nào lại có thể yêu thương một người thành cái dạng này. Tuy rằng đối với Thu Dung tốt, cũng tràn ngập du͙© vọиɠ hoan ái ngọt ngào, nhưng không giống như vậy, hầu như đem toàn bộ tâm của hắn buộc chặt lại.
“Ngươi rõ ràng là hắn, ngươi vì sao không thừa nhận? Lẽ nào ngươi cho là nói những lời mê hoặc này, ta sẽ bị lừa sao? Tần Trọng, ngươi tưởng đã lừa gạt ta, thêm lưỡng bách niên cũng không có khả năng.” Đạm Nguyệt Ngân cười nhạt, tâm tình có vài phần sung sướиɠ. Thanh âm của Tần Trọng, nếu tỉ mỉ lắng nghe sẽ thấy cực kỳ ôn nhu triền miên, tuy nghe ra chút nhàn nhạt vô tình, nhưng hết lần này tới lần khác từ thanh âm bình thản xuôi tai thấy được từ hoãn mà ôn nhu.
“Ngươi tìm được hắn, muốn hắn thừa nhận, lại có cái gì… Ý nghĩa?” Tần Trọng đã hoàn toàn không có khí lực, thanh âm sau cùng có chút thở dốc. Hắn phục trên mặt đất, thấy không rõ thần sắc trên mặt là gì, Đạm Nguyệt Ngân bỗng nhiên có loại muốn nhìn đến biểu tình gắng sức nhưng lại khổ nổi vô lực, quẫn bách của hắn.
Đạm Nguyệt Ngân nhịn không được nhẹ nhàng đến gần bên người hắn, ngồi xuống. Tâm có cảm giác ôn nhu không thể ngôn dụ, thầm nghĩ… Đưa hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, hôn lên môi hắn, nụ hôn không chứa một tia tìиɧ ɖu͙© nào.
Lúc này Tần Trọng nỗ lực nâng thân thể đứng dậy, vừa nhấc đầu, diện dung tuyệt mỹ Đạm Nguyệt Ngân cách xa nhau bất quá nhất thốn, biểu tình trên mặt Đạm Nguyệt Ngân cổ quái nói không nên lời, nhãn thần tha thiết nhìn hắn.
“Tần Trọng, hồi hồn đi. Chỉ cần ngươi hồi hồn, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi.”
Tần Trọng ngẩn người, lộ ra một nụ cười khổ, cúi đầu nói: “Ngươi nhận sai người.”
Hai người rơi vào ngắn ngủi giằng co.
Đạm Nguyệt Ngân sắc mặt dần dần trở nên thập phần khó coi, nói: “Ngươi không đáp ứng?”
Hắn mỗi lần Tần Trọng không nguyện ý thì sẽ như vậy, y cũng vẫn dung túng hắn, mặc kệ y cầu xin hay chờ đợi. Thế nhưng, chung quy đều nhất thiên mới kết thúc. Tần Trọng lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không phải người kia, tự nhiên không thể đáp ứng ngươi.”
Đạm Nguyệt Ngân không nhắc lại, đứng dậy, chuyển thân hướng ngoại môn đi.