Chương 1

Chu Quân Hào đẩy cửa ra, vừa kêu được chữ “Cố” trong “Cố Vân Xuyên” thì lập tức cảm giác được một luồng áp lực khiến người ta nghẹt thở ập tới khiến anh ấy lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cổ họng siết chặt không nói được chữ nào. Nửa ngày sau, anh ấy mới có thể nhìn rõ Cố Vân Xuyên đang ngồi làm việc trên ghế sofa. Sau khi đối diện với đôi mắt bên dưới gọng kính vàng của Cố Vân Xuyên, Chu Quân Hào lại cảm thấy đầu của mình đau nhức, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đối mặt với áp chế tinh thần của dẫn đường cấp SS, Chu Quân Hào cũng chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng xin tha.

[Im lặng.] Một mệnh lệnh vang lên trong đầu của Chu Quân Hào thông qua kết nối tinh thần.

Chu Quân Hào lập tức bày ra động tác kéo khóa miệng lại, sau đó giơ một thủ thế “OK” với đối phương. Làm xong những chuyện đó, anh ấy liền cảm thấy thân thể chợt trở nên nhẹ nhàng, đưa tay lên sờ trán lại phát hiện mình bị Cố Vân Xuyên hù dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, rón ra rón rén đi tới bên cạnh ghế sofa, quả nhiên trông thấy có một người nằm trên ghế dựa, đầu đặt lên đùi của Cố Vân Xuyên, ngủ thϊếp đi.

Chu Quân Hào lấy điện thoại di động ta gõ chữ, đưa chó Cố Vân Xuyên đọc: [Tại sao không về nhà ngủ?]

Cố Vân Xuyên lạnh lẽo liếc anh ấy một cái.

Chu Quân Hào chột dạ sờ đầu, anh ấy nhớ ra mình là người đã phân công nhiệm vụ huấn luyện người mới vào buổi chiều cho Giang Hằng, căn cứ lại cách nơi ở của Giang Hằng và Cố Vân Xuyên quá xa, có lẽ bọn họ đã không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cũng không thể trách anh ấy nha, loại lính gác cấp SS vừa có kinh nghiệm lại trẻ tuổi như Giang Hằng đây tìm khắp quốc gia này cũng không lòi ra người thứ hai, không phải năng lực càng mạnh trách nhiệm càng cao sao, nhiệm vụ của anh tất niên cũng nhiều hơn những người khác. Nhưng mà… Chu Quân Hào liếc nhìn gương mặt say ngủ của Giang Hằng, người thanh niên này có sống mũi cao cùng hốc mắt sâu, lông mi dài tạo ra một bóng đen nhỏ trên mặt của anh, vẻ đẹp trai lai láng của anh không che giấu nổi sự mệt mỏi phủ kín gương mặt. Lính gác cấp bậc càng cao thì ngũ giác của họ sẽ càng nhạy cảm, lúc tiến vào trạng thái hưng phấn khi tác chiến thì rất khó tự mình tỉnh táo lại, nếu như không có dẫn dường hướng dẫn bọn họ thì đừng nói là đi ngủ, ngay cả chợp mắt một lúc cũng là chuyện không thể nào, bất kỳ tiếng vang, mùi, hay thậm chí là nhiệt độ thay đổi cũng có thể khiến lính gác rơi vào trạng thái nóng nảy bất an. Giang Hằng lại vừa kết thúc nhiệm vụ cấp một xong, ít nhất đã không được nghỉ ngơi trong vòng bốn mươi tám tiếng, bảo sao Cố Vân Xuyên lại giận điên người.

Nhưng… Không phải chính Giang Hằng đã chủ động tiếp nhận nhiệm vụ hay sao? Nếu không có cho Chu Quân Hào mười lá gan thì anh ấy cũng không dám làm Cố Vân Xuyên mất hứng. Nghĩ đến đây, Chu Quân Hào như được tiếp thêm chút tự tin, lại đánh chữ: [Đội lính gác dẫn đường trẻ tuổi lần trước tôi nói với cậu, bao giờ thì cậu mới đi gặp người ta vậy? Nói trước là Tiểu Giang kêu tôi dẫn người tới, cậu không thể không gặp.]

[Chờ.] Mệnh lệnh của Cố Vân Xuyên còn lạnh lùng hơn so với con người của cậu, Chu Quân Hào chỉ cảm thấy đầu óc của mình bắt đầu ong lên.

Chu Quân Hào chán nản nhìn ngắm xung quanh, trông thấy một chú hổ trưởng thành to lớn oai vệ đang nằm ngủ trong một căn phòng khác, dưới thân nó trải một tấm thảm lông dày mềm mại, bên cạnh còn có một con tiên hạc cực kỳ xinh đẹp đang chải lông cho nó. Bọn chúng là tinh thần thể của Giang Hằng và Cố Vân Xuyên. Khả năng cảm nhận nóng lạnh của tinh thần thể ở thế giới thực tại rất thấp, tấm thảm lông dày đó hoàn toàn không có chút tác dụng nào ra hồn, nhưng khi nghĩ những thứ đó là do Cố Vân Xuyên làm ra thì lại rất hợp lý, dù sao phòng làm việc này của cậu không bao lâu nữa sẽ được cậu đổi thành nơi điều trị dành riêng cho lính gác của cậu.

Ngay lúc Chu Quân Hào không thể tiếp tục ở lại chờ thêm được nữa thì một đoạn nhạc du dương vang lên, anh ấy nhìn đồng hồ báo thức trên bàn thì mới nhận ra âm thanh đó là chuông báo thức. Ngay sau đó lính gác nhạy bén mở mắt ra, gần như trong nháy mắt đó, bên tai của Chu Quân Hào vang lên tiếng hổ gầm, hổ to vốn đang ngủ say bị đánh thức nên cực kỳ tức giận, cong lưng nhe răng gầm rú với Chu Quân Hào, người nó không tin tưởng đang đứng trong căn phòng này.

Hai chân Chu Quân Hào mềm nhũn ngã xuống sofa. Nếu như dẫn đường cấp SS áp chế tuyệt đối tinh thần của anh ấy, khiến anh ấy không thể di chuyển, không thể suy nghĩ thì lính gác cấp SS lại đơn giản phô bày lực lượng thô bạo của họ ra, trong một giây này, thậm chí Chu Quân Hào đã cảm nhận được thần chết đang say “hi” với mình.

Nhưng may mắn là tiên hạc nhanh chóng giang cánh ra ôm chú hổ to vào trong lòng, trấn an nó. Giang Hằng ở bên kia mơ màng ngồi dậy, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Chu Quân Hào. Màu mắt của lính gác cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh mặt trời sẽ tỏa sáng màu hổ phách, nhưng con ngươi của anh lại hơi ngả sang màu trắng, khi nhìn chằm chằm người khác lúc chưa hoàn toàn tỉnh ngủ trông cực kỳ hưng tợn.

Chu Quân Hào vừa trốn thoát khỏi nguy cơ chui vào miệng hổ thì lại tiếp tục khẩn trương nuốt nước bọt cái “ực”, lắp bắp mở miệng: “Tiểu… Tiểu Giang à, chuyện là… Tôi…” Nhưng anh ấy còn chưa nói dứt câu thì đã nhìn thấy Giang Hằng vùi đầu vào cổ của Cố Vân Xuyên.

Chu Quân Hào: “…”