Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưỡng Thế Song Phùng

Chương 39: Buổi Tiệc Bất Ổn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Việc thức tỉnh sự sống của hạt giống có thể tạm gác sang một bên...”

Lúc này, đứng trên sân tập, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Khải Thần.

Sự thức tỉnh của sinh mệnh hạt giống quá nguy hiểm, Khải Thần mặc dù đã đạt đến tiêu chuẩn tối thiểu nhưng cậu vẫn cố gắng không thử cho đến khi hoàn toàn chắc chắn.

Theo hiện thực của thế giới này, cách tốt nhất để thức tỉnh năng lượng hạt giống của hiệp sĩ là đánh thức năng lực chiến đấu, dưới áp lực của sự sống và cái chết, sự kí©h thí©ɧ của năng lượng sinh mệnh đạt đến cực điểm, từ đó thức tỉnh sinh mệnh của chính hạt giống sinh mệnh.

Tỷ lệ thành công của phương pháp này quá thấp và cũng quá nguy hiểm.

Thức tỉnh năng lực chiến đấu tiềm ẩn phải đánh đổi giữa sự sống và cái chết, nghe có vẻ hay ho thế nhưng thực chất đó chỉ là một canh bạc hết sức may rủi về sự sống của cậu.

Cậu vẫn chưa quên cái chết của ông ngoại, vì sao ông vị chết oan uổng, nụ cười nhan hiểm đắc ý của gã Thị trưởng.

Đự định sau khi đạt được mục tiêu của thế giới này, sau khi nó năng lượng sinh mệnh, được Hoàng gia chấp thuận, cậu sẽ trở lại thực tại để đăng kí vào trường Luật, có một thân thể thật mạnh thì còn cần phải trang bị một trí tuệ hơn người thì mục tiêu báo thù mới khả thi.

Quả thực cái chết trong thế giới này sẽ khiến cậu quay lại thế giới thực, tuy nhiên khi điểm danh vọng quá thấp hoặc âm điểm, cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Nếu cậu không may, không thức tỉnh được năng lượng sinh mệnh thành công, rất có thể cậu sẽ chết.

Tệ hơn nữa là dù thức tỉnh thành công nhưng nếu giai đoạn yếu ớt sau năng lượng sự sống không được thức tỉnh nhanh chống thì vẫn sẽ nguy hiểm chết người.

Nếu một người không tốt, anh ta sẽ chết một cái chết dữ dội.

Vì vậy, Khải Thần sẽ không dễ dàng đi con đường này cho đến khi tích lũy đủ điểm số được.

Anh ta không phải người bản địa của thế giới này, và không phải là anh ta không còn lựa chọn nào khác.

“Phương pháp thức tỉnh năng lượng sinh mệnh...”

“Đánh thức năng lượng sinh mệnh hạt giống...”

Ngay lập tức nội dung bài tập vô ảnh cước lên trong đầu cậu.

Phương pháp vô ảnh cước của Khải Thần là do Thịnh Hàm tặng cạu, đó là phương pháp tuyệt diệu mà cậu đã học được tổ sư Phan Thạch sáng tạo.

So với các phương pháp rèn luyện thể chất thông thường, phương pháp rèn luyện thể chất này mạnh mẽ và sâu sắc hơn.

Kĩ thuật quyền cước để hạ đối thủ của vô ảnh cước thâm sâu bí hiểm, xưa nay hiếm ai có thể đấu lại nếu không dùng binh khí.

Ít nhất theo những gì Khải Thần biết, anh ta còn chưa luyện tập đến mức hoàn thiện bài tập thể chất, thậm chí còn không đủ tư cách để luyện tập phương pháp đá này.

Rất may khi đó nhờ có cậu bạn Thịnh Hàm với điểm danh vọng lớn đã đạt được nó và tặng lại cho anh.

Lần này, Khải Thần bắt đầu mô phỏng vào thân phận Kelin tại vương quốc này đã hơn một năm, cậu từ đầu đã rèn luyện lại phương pháp vô ảnh cước này một cách chăm chỉ.

Khải Thần không bao giờ quên mục đích chính của mình.

Rốt cuộc, nói gì đi chăng nữa, anh ta không đền từ thế giới này, nơi mà anh ấy thuộc về là thế giới hiện đại, và còn dự định thi đỗ vào trường luật để hoàn thành tâm nguyện của mình.

So với phương pháp thở của hiệp sĩ, phương pháp vô ảnh cước này là nền tảng ban đầu để anh tới đây, với mục tiêu đánh thức năng lượng hạt giống để có sức mạnh phi thường.

Sau đó có thể kết hợp với sức mạnh của công chúa Oriman, anh sẽ đường hoàng là người thống lĩnh gia tộc mình, tạo thanh thế để đi lên vũ đài đỉnh cao của quyền lực trở thành Cửu ngũ chí tôn tại Vương quốc Kutu.

Vì vậy, bây giờ là thời điểm thích hợp.



Nghĩ đến đây, sắc mặt của Khải Thần trở nên đăm chiêu, anh yên lặng ngồi suy nghĩ hồi lâu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Vài ngày sau, một chiếc xe ngựa đi ngang qua rồi dừng lại bên ngoài một trang viên nguy nga tráng lệ hôm trước.

“Có vẻ như mối quan hệ giữa Công chúa Oriman và anh khá thân thiết?”

Nhìn trang viên trước mặt, Khải Thần không khỏi quay đầu lại nhìn Henry ngồi ở bên cạnh, với bộ quần áo quý tộc, đi một chiếc ủng da đen dài, tay đang cầm tẩu thuốc, tay còn lại đang vuốt ve chú mèo cưng của hắn.

Henry với sắc mặt kỳ quái, ánh mắt có phần nhan hiểm, khẽ gạt chú mèo đang ôm sang một bên, nở cười nhếch mép rồi nói:

“Trang viên tráng lệ trước mặt được xây dựng cách đây gần 200 năm, theo truyền thuyết kể lại, khi đó Hoàng gia đã huy động 20000 dân phu, ngựa, tê giác và voi để vận chuyển vật liệu xây dựng khuân viên hoành tráng này.”

Và bây giờ, công chúa Oriman đã chọn trang viên nay là nơi để tổ chức bữa tiệc.

“Việc này...”

Bắt gặp ánh mắt của Khải Thần lúc đó, Henry có chút ranh ma, bởi vì giữa công chúa Oriman và gia tộc của Henry có mối thân tình, cha hắn là thuộc hạ đi theo công chúa rất nhiều cuộc chiến với quân đội phương Bắc.

“Công chúa Oriman và cha tôi có mối quan hệ chủ tớ từ lâu...”

Hắn không nói gì thêm, chỉ tiết lộ thông tin ít ỏi đó.

Nhưng Khải Thần lập tức hiểu được ý của Henry.

Nhìn qua có thể thấy Henry và gia đình đứng sau hắn ta có lẽ là những người ủng hộ Công chúa Oriman.

Vậy thì mục đích của bữa tiệc này đáng được xem xét kỹ lưỡng.

Chẳng lẽ Công chúa Oriman muốn nhân cơ hội này kéo mình vào trại của mình?

Lúc này Khải Thần không khỏi trong đầu hiện lên ý nghĩ này.

Tất nhiên, bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, chỉ mỉm cười gật đầu với Henry, sau đó xuống xe, chậm rãi bước ra ngoài.

Quang cảnh bên ngoài tỏa sáng rực rỡ.

Những mảnh ánh nến đang cháu, chiếu sáng cả một vùng xung quanh một cách rực rỡ.

Khải Thần ngẩng đầu, dáng đi hướng về phía trước.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Henry, anh từ từ bước vào.

Nơi đó vẫn là y nguyên như những gì anh đã quan sát bí mật trước đây, đồ trang trí chỉ có chút thay đổi về hoa và một số đồ vật nhỏ khác, chỉ có những người ở đây thì đã đông hơn trước.

Điều rõ ràng nhất là xung quanh rõ ràng có rất nhiều lính canh, khoác trên mình những bộ giáp rất uy nghiêm.

Ngoài ra những vị khách ở đây toàn người có quyền thế, chức vị mà trước kia cậu chưa từng gặp.

Trong bữa tiệc trước do Henry tổ chức, mặc dù có nhiều khách ở đó, đa phần là những bạn cùng học viện, họ chỉ là con cháu của quý tộc, còn những vị khách hôm nay rất khác.

Những vị khách ở đây nhìn chung đều lớn tuổi hơn rất nhiều, thậm chí có nhiều người cao tuổi như tuổi ông của cậu.

Hiển nhiên, những vị khách đến lần này cơ bản đều là những người thực sự có quyền thế trong tay chứ không phải là những người thừa kế chưa thực sự có quyền hành trong tay.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Khải Thần trong lòng đã hiểu rõ, sau đó cậu tiếp tục bước về phía trước dưới sự chỉ dẫn của Henry.



Anh bước từng bước về phía trước, sau đó dưới sự dẫn dắt của Henry lặng lẽ đi đến vị trí của mình.

Trong tình hình hôm nay, sự xuất hiện của Khải Thần rất đáng chú ý.

Rất nhiều người có mặt đều bị Khải Thần thu hút, mọi ánh mắt đều dường như dán chặt vào anh.

“Đây có phải học sinh của ông Koribo không?”

Một âm thanh từ bên cạnh truyền đến, lúc này mới vang lên, dường như có ẩn ý gì đó khó hiểu:

“Vốn ta còn tưởng rằng anh là một thanh niên rất ưu tú, nhưng xem ra bây giờ cậu cũng chính là như vậy.”

Nghe được âm thanh này, Khải Thần cau mày, có chút khó hiểu.

Anh ấy luôn thận trọng trong từng đường đi nước bước của mình ở thành phố Kutu và không đυ.ng chạm đến lợi ích của bất kì ai, tại sao có người lại nói chuyện gay gắt với anh ta vào dịp như này?

Anh ta vô tình chọc tức người khác hay chỉ đơn giản là người đó không thích anh ta?

Hay là còn một lý do nào khác?

Trong chốc lát, Khải Thần suy nghĩ nhiều thứ, nhưng sau đó cậu đứng lên, bình tĩnh đáp:

“Đúng, ta chưa được học nhiều kỹ năng từ sư phụ Koribo và tuyệt nhiên cũng không phải người xuất sắc.”

“Thật xấu hổ quá!”

“Nếu ngài không phiền, tôi rất mong được ngài đây chỉ bảo đưa ra lời khuyên để hoàn thiện bản thân mình.”

Sắc mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt hướng về phía trước, nơi người đàn ông trung niên đang ngồi ở góc.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp nhẹ, mỏng màu đen, nước da sẫm màu do mưa nắng và dáng người rất cao lớn.

Lúc này ông ta đang ngồi đó, nhìn Khải Thần đang đứng trước mặt, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc:

“Ngươi muốn khiêu chiến ta?”

“Không hổ danh là môn đồ của hiệp sĩ Koribo.”

“Khá lắm.”

Ông ta vừa cười vừa đứng lên, đánh ánh mắt sắc lẹm về phía Khải Thần:

“Xem ra sư phụ của ngươi không có nói cho người nguyên tắc kính trọng người lớn tuổi...”

“Ngươi không được sư phụ dạy bảo, thì để hôm nay lão phu ta đây dạy bảo.”

Trong lúc ông ta đứng dậy, một luồng khí cuồng bạo xuất hiện, với vẻ mặt tràn đầy sự hung hãn, xem ra có chuyện chẳng lành sắp xảy ra tại đây.

Bộ dạng lão ta giống như một con thú giữ, sẵn sàng tấn công ngay tức khắc với Khải Thần.

Bầu không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, lúc này vô số người tới dự tiệc tại đó cũng bàng hoàng, sửng sốt.

Nhiều người trầm trồ, ánh mắt của các thực khách chuyển sang vẻ lo lắng, bất ngờ, có người co rúm lại khi thấy cảnh tượng người đàn ông trung niên hằm hằm sát khí.

Tất nhiên, rất nhiều người tới dự tiệc đã nhận ra thân phận của người đàn ông này, trên mặt để lộ ra nét bộ vẻ kinh ngạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »