Chương 33: Nửa Năm Sau

Buổi sáng, mặt trời mọc như thường lệ.

Những đợt mưa từ bên ngoài nổi lên và một luồng sáng chiếu rọi khắp mọi hướng.

Khải Thần như thường lệ đứng dậy, lặng lẽ đi đến quảng trường nhỏ quen thuộc.

Bước vào quảng trường quen thuộc bấy lâu, trước tiên luyện kiếm sĩ, sau đó bắt đầu luyện tập, thực hiện một số chiêu thức kỳ lạ.

Các động tác anh ấy thực hiện không gì khác hơn là nền tảng và điểm khởi đầu của phương pháp rèn luyện thể hình cơ bản.

Khải Thần dừng lại sau khi hoàn thành một bộ bài tập cơ bản.

“Cuối cùng bài tập đã hoàn thành.”

Im lạng đứng trong quảng trường, mồ hôi chảy ròng ròng trên người, cảm nhận được loại cảm giác này, Khải Thần trong lòng thở dài, bỏ qua ý nghĩ này.

Vô tình, đã một năm kể từ khi anh đến thế giới này.

Trong năm nay, anh đã đạt được một số kết quả.

Trong phương pháp rèn luyện cơ thể, sau một năm cuối cùng anh ấy cũng đạt đến mức hoàn thiện và hiện tại anh ấy đã khôi phục lại khả năng tu luyện cơ thể hoàn hảo của mình.

Về kỹ thuật thở của hiệp sĩ, hiểu quả của anh ấy cũng rất tốt.

Năng lượng sinh mệnh vốn yếu ớt đã không ngừng được tăng cường trong giai đoạn rèn luyện thể chất này, hiện tại có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng vẫn chưa thể thực sự kiểm soát được.

Hiệu quả này coi như rất tốt, ngay cả Koribo cũng có chút kinh ngạc trước sự tiến bộ của Khải Thần.

Và sở dĩ nó thành công không phải vì tài năng của Khải Thần đã tốt đến mức thượng thừa.

Trên thực tế, trong sự tự nhận thức của mình, tài năng hiệp sĩ của anh thực ra mới ở mức trung bình, còn lâu mới xuất sắc, bởi anh mới chính thức luyện tập được nửa năm ở đây.

Sở dĩ anh có thể đạt được kết quả như vậy, đơn giản là vì anh đã có kinh nghiệm trong quá khứ.

Kinh nghiệm từ lần mô phỏng đầu tiên vẫn còn đó, trong lần thiết lập thân phận đó, anh đã luyện tập kỹ thuật thở trong nhiều năm, mặc dù là tự học nhưng anh cũng đã thu lượm được nhiều kinh nghiệm cho bản thân.

Đó chính là lý do, tại sao anh lại học mọi thứ có vẻ nhanh hơn người thường, hay anh có thiên phú.

Thực ra thiên phú hay may mắn chỉ là cách người ta nói thay cho việc người đó đã phải cặm cụi cố gắng trong âm thầm rất lâu, trước khi mọi thứ được ngã ngũ.

Một lý do khác, cũng bởi phương pháp rèn luyện thể chất và phương pháp thở là hai phương pháp bổ trợ lẫn nhau.

Trong quá trình rèn luyện hàng ngày, Khải Thần có thể cảm nhận được tác dụng thúc đẩy lẫn nhau của phương pháp rèn luyện thể chất đối với phương pháp thở hiệp sĩ.

Cả hai đều là phương pháp rèn luyện cơ thể nên có thể tương trợ cho nhau khá hữu ích, thậm chí chúng còn bổ sung cho nhau rất tốt.

Chính là bởi vì điều này, cộng thêm trước đây Khải Thần đã tu luyện gần nửa năm trong lãnh địa Nam tước Kaisen nên cậu đã có nền tảng khá tốt, vì thế cậu mới có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy.

Hôm nay, so với lần đầu đến đây, anh dường như là hai con người khác nhau, như thể cậu đã trở thành con người mới khi sống tại Học viện Kutu vậy.



“Kelin, sao dậy sớm vậy?”

Một âm thanh đến từ rất xa.

Khải Thần ngẩng đầu, liếc nhìn thấy bóng người Kurudo từ từ xuất hiện, vừa đi vừa nở nụ cười.

Anh ta mặc một chiếc quần bó màu đen và cầm thanh trường kiếm trong tay, có vẻ như anh ta cũng đang chuẩn bị luyện tập.

“Sẽ không sao đau, vậy nên hãy đến sớm hơn.”

Khải Thần mỉm cười:

“Cậu cũng tới sớm vậy.”

“Cậu thực sự...”

Kurudo có chút chán nản:

“Cậu tài giỏi như thế vẫn chăm chỉ đến cực độ, nếu ta mà lười biếng chẳng phải sẽ mãi chỉ làm cái đuôi cho cậu sao?”

“Ta không thể lười biếng đến vậy được, cậu chính là động lực để ta cố gắng hơn mỗi ngày.”

Trong sáu tháng qua, tài năng hiệp sĩ của Kurudo cũng đã bộc lộ, anh cũng được Koribo nhận làm học sinh và trở thành thành viên của Trường Sói.

So với Khải Thần, sáu tháng qua anh ấytiến bộ chậm hơn rất nhiều, mặc dù cũng chung một thầy và cũng đã đánh thức được năng lượng sinh mệnh, nhưng Kurudo vẫn kém hơn so với Khải Thần.

Tất nhiên đây không chỉ vấn đề tài năng.

Trên thực tế, theo Khải Thần cho rằng, tài năng hiệp sĩ của Kurudo có lẽ tốt hơn mình.

Chỉ là phương pháp rèn luyện thể chất và phương pháp thở của hiệp sĩ phát hay đã hộ trợ lẫn nhau, hơn nữa Khải Thần siêng năng hơn những người khác vì thế cậu tiến bộ hơn Kurudo cũng là điều dễ hiểu.

Nhìn Kurudo, Khải Thần chỉ mỉm cười và không nói thêm gì về chủ đề này.

“Ngày mai là yến tiệc của Lisa, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Đứng ở nơi đó luyện tập, một lúc sau, Khải Thần lên tiếng.

“Lisa, có phải cô gái thuộc gia tộc Pandora đó không?”

Kurudo có chút kinh thường lắc đầu:

“Quên đi, nhìn thấy ả ta, tôi liền cảm thấy khó chịu.”

“Nếu có nhiều thời gian đến vậy, thà dùng nó vào việc luyện tập tôi nghĩ có ích hơn.”

“Được rồi.”

Khải Thần gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh cậu cũng có chút kinh ngạc, vì rõ ràng Kurudo có thích cô gái đó, thế nhưng vì gia cảnh của mình nên cậu hết sức tự ti.



“Xem ra ta chỉ có thể đến đó một mình.”

“Tôi thực sự không biết những bữa tiệc nhàm chán đó có gì thú vị.”

Kurudo lắc đầu, có chút bối rối:

“Ở đó có một nhóm người đang hát các bài thơ khác nhau và khoe khoang về tổ tiên với địa vị và gia sản lớn thế nào. Điều đó có ý nghĩa gì?”

Anh ta lẩm bẩm ở đó và nói điều này.

Đáp lại, Khải Thần chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Trong nửa năm, so với nơi xa lạ mà anh ấy từng sống cách đây nửa năm, lúc này Khải Thần đã quen thuộc với khung cảnh xung quanh.

Trong sáu tháng qua, ngoài việc tập luyện thông thường, anh ấy còn dành cả thời gian để giao lưu kết bạn với nhiều người khác.

Anh giao lưu và kết bạn với những người có xuất thân cao quý, điều kiện thuộc các gia tộc lớn, không hề phân biệt ai cả, Khải Thần sẵn sàng kết bạn với dường như là tất cả mọi người, ngay cả đối với ai xuất thân giống Kurudo nhưng có năng lượng vượt trội như cậu ta thì Khải Thần cũng tìm cách kết giao.

Đối với anh ấy, không chỉ gia sản hay tài năng mà các mối quan hệ cũng được xem là tài sản tiềm năng.

Sáu tháng qua, cậu ta đã làm quen và kết bạn được với rất nhiều người, thuộc mọi tầng lớp quý tộc, lãnh địa.

Những người có điều kiện sẽ không từ chối Khải Thần, bởi vì cậu không chỉ là học sinh của trường Sói do chính Koribo đứng lớp, mà anh ta còn là hiệp sĩ đã đánh thức được năng lượng sống, danh tiếng của Khải Thần thoáng chốc từ kẻ bình thường đã nổi tiếng khắp thành phố Kutu.

Các học viên tại Học viện Hoàng gia Kutu họ cảm thấy thích thú vì kết giao với cậu bởi đơn giản lúc này trong mắt họ, cậu ấy là người có tài, tài năng và tài sản.

Nhưng có lẽ vì mặc cảm bởi hoàn cảnh xuất thân khá khiêm tốn hơn so với cậu mà anh bạn Kurudo khá rụt rè.

Trong mắt Khải Thần, vấn đề này chẳng là gì cả, dù sao địa vị của chúa tể phương Bắc cũng thuộc tầng lớp quý tộc, có là trên danh nghĩa hay tài sản không có nhiều nhưng họ cũng có tính chính danh.

Hơn nữa, bản thân cậu ta cũng có tài năng hiệp sĩ, chỉ cần Kurudo sẵn sàng thể hiện, tháo gỡ nút thắt trong tâm trí về hoàn cảnh xuất thân, chắc chắn cậu ấy sẽ kết giao được nhiều người.

Nhưng về mặt này, Kurudo có một số khuyết điểm và có vẻ rất bướng bỉnh, nên cậu cũng không chịu mở lòng kết giao với ai cả.

Vì vậy cậu ta chỉ có một vài người bạn, điển hình trong số ấy là Khải Thần.

Sau một ngày huấn luyện, Khải Thần tạm biệt Kurudo rồi trở về phòng.

So với nửa năm trước, hiện tại anh đã rời khỏi kí túc xá Học viện Hoàng gia Kutu và có nơi ở riêng bên ngoài.

Nơi ở mới là một trang viên, rất rộng rãi, có đủ mọi thứ cần thiết, tuy không sang trọng nhưng được Khải Thần tu sửa rất cẩn thận.

Bên trong có mấy người hầu phục vụ Khải Thần.

Tất nhiên để có cuộc sống như vậy, cậu ta đã phải bỏ một khoản tiền không nhỏ.

Cuộc sống hiện tại, cậu ấy đã tiêu tốn vài đồng bạc lớn để duy trì.

Chứng tỏ một điều tình hình kinh tế của cậu đã được cải thiện đáng kể so với trước kia.