A Nguyên chẳng quan tâm suy đoán của Trường Nhạc công chúa, chẳng qua là trầm ngâm nói: "Công chúa, ta càng ngày càng cảm thấy......Ta giống như không phải là Nguyên đại tiểu thư trong miệng các người nói."
Trường Nhạc công chúa khẽ giật mình, rất nhanh cười ra tiếng: "Cô quả nhiên bệnh nặng quá rồi! Có phải Nguyên đại tiểu thư hay không, chẳng lẽ ánh mắt của chúng ta còn nhìn không ra? Cho dù chúng ta nhìn không ra, mẫu thân của cô là người khôn khéo, sẽ không nhận ra con gái của mình hay sao?"
A Nguyên ôm đầu gối, đầy bụi đất mà thở dài: "Đúng, tất cả mọi người nói ta vậy, cho nên ta cũng hiểu được ta là vậy.
Nhưng đối với Tạ Nham, Mộ Bắc Yên hay những người cũ, ta nửa điểm ấn tượng đều không có."
Trường Nhạc công chúa nói: "Không phải nói cô bị thương, sự tình lúc trước đều đã quên ư?"
A Nguyên nói: "Đã quên, có thể ngẫu nhiên có chút ấn tượng.....Đối với người ở trong mộng cảnh, sự việc trong ảo giác, giống như cùng với thân phận Nguyên đại tiểu thư này của ta hoàn toàn không có điểm chung."
Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, gượng cười, "Cùng Nguyên đại tiểu thư không có điểm chung? Cô mơ tới cái gì?"
A Nguyên cẩn thận nghĩ đến, con mắt dần dần trong trẻo, "Cảnh Từ ? Đúng, là Cảnh Từ.
Ta thường nhìn thấy một nam tử trong ảo cảnh, nhưng luôn thấy không rõ mặt hắn.
Nhưng về sau càng ngày càng cảm thấy hắn chính là Cảnh Từ.
Thỉnh thoảng còn có cô cô biếи ŧɦái kia."
Nàng nhìn Tiểu Hoài, rốt cuộc xác định nói: "Còn có một con chim ưng màu trắng, hẳn là ta nuôi dưỡng, rất thân cận với ta.
Nhưng mà.....Có lẽ đã chết rồi?"
Trong ảo cảnh, nàng từng thấy qua những giọt máu bắn tung toé, lông vũ như tuyết bay lên.
Cảm giác đau đầu dần dần dừng lại, ngực lại cảm thấy đau đớn.
Tiểu Hoài phát hiện chủ nhân ánh mắt ôn nhu, cũng không để ý Trường Nhạc công chúa ngay tại bên người, dùng cái mỏ đen mổ vạt áo A Nguyên, còn lệch ra qua cái cổ để A Nguyên giúp nó gãi ngứa.
Trường Nhạc công chúa vòng qua vòng lại, mới nói: "Cảnh Từ là vị hôn phu của cô, là vị hôn phu chính cô chọn, tất nhiên so với Tạ Nham, Mộ Bắc Yên đều sẽ thân cận hơn.
Nếu như cô nhớ rõ hắn, thậm chí nhớ rõ cô cô của hắn, chứng minh cô chính là Nguyên đại tiểu thư, không sai!"
A Nguyên cau mày nói: "Nhưng sao ta lại cảm thấy lúc Cảnh Từ ở cùng ta, hoàn toàn không giống như thân phận là Nguyên gia đại tiểu thư?"
Vô số mảnh vỡ, hoàn toàn không nhớ rõ sự việc.
Nhưng nàng nhớ rõ sự e lệ ngây thơ, cũng nhớ rõ Hạ cô cô đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, thậm chí mỉa mai làm nhục.
Nàng chợt nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, "Cô xem, ta hiện tại biết võ nghệ, biết thuần ưng, còn có thể tra án......ý tứ của mẫu thân ta thì ta từ nhỏ liền có chủ ý lớn, không chừng là tự mình âm thầm lặng lẽ mà học.
Cô cảm thấy điều này có thể sao?"
Khóe miệng Trường Nhạc công chúa co quắp một hồi lâu, rốt cuộc cười mất tự nhiên, "Như thế nào......Không thể nào? Mẹ của cô đã nói có khả năng! Ta rốt cuộc không đến mức hiểu rõ cô hơn mẹ cô chứ!"
A Nguyên cười cười, "Mẫu thân của ta có nhiều việc, không khỏi sơ xuất quan tâm ta.
Hơn nữa ta tin tưởng người hiểu rõ Nguyên đại tiểu thư nhất, hẳn là Trường Nhạc công chúa."
Trường Nhạc công chúa ngạc nhiên, "Vì......Vì cái gì?"
A Nguyên nói: "Bởi vì Nguyên đại tiểu thư sẽ cướp đi Tạ Nham! Đối với địch thủ, đương nhiên không thể không rõ, còn hiểu càng kĩ càng tốt!"
"......" Trường Nhạc công chúa nhìn một hồi lâu, vỗ vỗ trán mình, bỏ đi nhìn về phía hồ Lãm Nguyệt, "Đúng là ta từng an bài người ở Nguyên phủ nhìn động tĩnh của cô, đáng tiếc mẹ của cô quá khôn khéo, không bao lâu tai mắt của ta bị ném ra ngoài......"
A Nguyên không khỏi thất vọng, thở dài: "Kỳ thật Cảnh Từ nên biết, nhưng tính tình huynh ấy lại cao ngạo quái gở, trước khi ta gặp chuyện không may, mỗi lần ta hỏi huynh ấy đều là không để ý tới."
Nàng suy nghĩ một lát, chợt nghe thấy kéo Trường Nhạc công chúa, nói nhỏ: "Tạ Nham không phải nói, bản án ta gặp tai kiếp kia điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp ư? Ta cũng hiểu được rất không rõ ràng.
Công chúa, bằng không thì cô giúp ta chuyện này, tìm cách thay ta đem hồ sơ vụ án ra, ta tra bản án, xem có thể tìm được manh mối khác hay không!"
"A...! " Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra đứng dậy, "Cái này......Cái này không được! Hồ sơ vụ án tại Hình bộ, không phải ta nói cầm là có thể cầm được."
A Nguyên nói: "Không có việc gì, Tạ Nham là người của Hình bộ, chúng ta tìm huynh ấy hỗ trợ là được rồi!"
Trường Nhạc công chúa do dự một lát, chợt nghe thấy tiếng cười nói: "Bản án của cô tuy có điểm đáng ngờ, nhưng đã qua lâu như vậy, cũng không có gấp gáp như vậy, đúng không? Việc cấp bách là tra án cung nhân này.
Còn có, án Hạ Vương mặc dù đã kết, nhưng tại sao Cận Đại Đức lại khăng khăng vu hãm Tả Ngôn Hi, chúng ta cũng nên tra rõ?"
A Nguyên thấy Trường Nhạc công chúa tựa hồ không quá nguyện ý đi thăm dò bản án của mình, chỉ đành phải nói: "chỉ sợ hung thủ không dễ dàng để chúng ta tra ra manh mối."
Trường Nhạc công chúa kéo nàng đi ra khỏi đình, nói : "Vậy cũng không nhất định! Ma cao một thước, đạo cao một trượng!"
Thân thể A Nguyên dần dần khôi phục lại, lại nghĩ tới Cảnh Từ đã đi vội vàng, cảm thấy nghi hoặc, lại hỏi : "Đúng rồi, Tắc Sênh quận chúa kia đến kinh thành làm cái gì? Tại sao Cảnh Từ, Tạ Nham vừa nghe liền vội vã đi?"
Trường Nhạc công chúa nói: "Triệu vương Vương Dung, là biểu cữu của Tạ Nham, tính là thân thích chứ! Đoan hầu lúc trước ở Trấn Châu, biết Tắc Sênh quận chúa cũng không có gì kỳ quái."
"À!......Cảnh Từ đến cùng lai lịch ra sao? Tại sao phong làm Đoan hầu?"
"Cô đây là......Đang hỏi ta?"
"Đâu có......Không đúng sao?"
"Ta nghe nói là bởi vì cô coi trọng, có ý định muốn hắn làm vị hôn phu, Hoàng Thượng mới phong tước Đoan hầu....."
"Được rồi......"
A Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, thần sắc quái dị đứng lên.
"A Nguyên, chuyện trước kia, cô có thể nói đã quên, nhưng cô bây giờ, cũng nên thanh tỉnh thôi?"
"Tất nhiên thanh tỉnh."
"Tại sao cô......ngay cả Cảnh Từ là người nào, lai lịch ra sao cũng không biết, lại vẫn có ý định muốn gả cho hắn?"
"Không biết lai lịch của huynh ấy......nhưng ta biết rõ ta thích huynh ấy, hơn nữa trước kia ta đã chọn hắn, đương nhiên là đã rõ lai lịch."
Trường Nhạc công chúa nhìn chằm chằm vào nàng, "Vừa rồi không phải cô nói, cô cảm thấy mình không phải Nguyên đại tiểu thư?"
A Nguyên nói: "Chỉ là ta cảm thấy không phải mà thôi! Hơn nữa, chẳng lẽ cô không cảm thấy, trước kia Nguyên đại tiểu thư thông minh như vậy, sẽ càng không nhìn lầm người sao?"
Trường Nhạc công chúa một hồi lâu mới nói: "Có lẽ.....Nhưng mà bây giờ ngược lại ta lại cảm thấy cô khiến người ta yêu thích hơn."
Nàng nắm quyền, oán hận mà hư không đánh một cái, mới lại hướng A Nguyên lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Cô yên tâm, vô luận như thế nào, con người Cảnh Từ, cô không có nhìn lầm! Hai người thích hợp làm một đôi mà, huống chi lại có hôn ước."
Quan trọng nhất là, tính tình của Cảnh Từ, thấy thế nào đều khó có khả năng dễ dàng tha thứ thê tử ở bên ngoài câu ba đáp bốn.
Chỉ cần A Nguyên bị quản thúc, Trường Nhạc công chúa không cần lại lo lắng Tạ Nham......!
A Nguyên biết rõ ý nghĩa, cười cười, nói ra: "Đáng tiếc bởi vì ta đào hôn, Hoàng Thượng nói mất mặt Đoan hầu phủ, muốn đem hôn sự của chúng ta trước để xuống.
Chuyện này còn phải xem ý tứ của Cảnh Từ."
Trường Nhạc công chúa cười to nói: "Đây không phải là việc của hắn ư? Đến mai lại để cho chính hắn cùng phụ hoàng nói một tiếng, cũng không thể không thành.
Đi, chúng ta cũng đi nhìn vị Tắc Sênh quận chúa!"
A Nguyên nói: "Này, chúng ta không phải còn phải tra án sao?"
Trường Nhạc công chúa kéo nàng chạy, bên cạnh chạy còn bên cạnh nói: "Không có chuyện gì, không chừng lúc này phụ hoàng đã quên bản án này rồi, không có người thúc hỏi.
Huống chi, tra án nhanh hay xem mỹ nhân quan trọng hơn?"
-------------
Nhưng A Nguyên vẫn không thể nào nhìn thấy vị Tắc Sênh quận chúa kia.
Còn chưa tới Chương điện, các nàng liền gặp Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn cử chỉ đoan trang tao nhã như cũ, lời nói ôn nhu, y phục và búi tóc đều đã buộc lại, tơ vân không loạn, lại nhìn không ra trước đó đã cùng Lương đế làm chuyện tốt gì.
Bà hướng Trường Nhạc công chúa cúi người hành lễ, liền cầm tay A Nguyên: "Hoàng Thượng bên kia đang có công việc, chúng ta về phủ trước!"
A Nguyên nói: "Con còn muốn tra án!"
Nguyên phu nhân nói: "Hoàng thượng ở trong Chương điện, con còn muốn tra án?"
"......"
A Nguyên không phản bác được.
Chương điện trong nội cung đương nhiên không có bản án, nhưng có Cảnh Từ, còn có Tắc Sênh quận chúa mà Cảnh Từ vội vàng đến gặp.
Trường Nhạc công chúa liếc qua Nguyên phu nhân, cũng lười nói với bà, chỉ cùng A Nguyên khua tay nói: "Cô về trước đi, hôm sau ta đi tìm cô."
Nàng vẫy tùy tùng, vuốt phẳng vạt áo, đi về hướng Chương điện, cũng là không mất đi khí phái công chúa.
Nguyên phu nhân nhìn nàng tiêu sái rời đi, vừa hỏi A Nguyên, "Ngày xưa các con gặp mặt như cây kim so với cọng râu, tại sao lại đột nhiên thân mật?"
A Nguyên nói: "Đại khái là bởi vì hôm nay con đối với Tạ Nham không có hứng thú?"
Nguyên phu nhân liền giống như nghẹn họng xuống, thở dài nói: "Ta thật lòng không hiểu được con nghĩ thế nào.
Luận tính tình, luận dòng dõi, luận sáng suốt, Tạ Nham còn không phải tốt nhất? Chính là trước kia......Khó có được hắn một lòng đối đãi với con, con cũng cùng hắn thân cận, nhìn xem rõ ràng là ông trời tác hợp cho, nhưng một lòng thành toàn cho con, con cũng không chịu gật đầu."
A Nguyên mới biết được Tạ Nham đúng là con rể mà Nguyên phu nhân đã chọn lựa, trách không được Nguyên phu nhân ngày đó thay đổi tao nhã, cùng Trường Nhạc công chúa xung đột chính diện, không cho phép nàng làm hỏng chuyện tốt của con gái cùng Tạ Nham.
Như thế xem ra, Trường Nhạc công chúa mọi cách đề phòng, cũng tốn công.
--- đề lời nói với người xa lạ---
chương trước có vỏ đậu phộng .......!
Thời điểm trong nhà giam, có chút tư liệu không có cách nào tra được, về sau nghĩ đến lúc lại tra xét, phát hiện thời Đường tuy có ghi lại đậu phộng, nhưng đều là lý thuyết đậu phộng là ở thời Minh sơ mới truyền vào quốc gia của tôi.
Trên mạng sửa không tiện, cứ như vậy đi.
Chờ tôi xuất bản lại đổi thành vỏ hạt thông.
(Kỳ thật cân nhắc qua đổi thành vỏ hạt dưa, nhưng sát thủ vừa gϊếŧ người vừa gặm hạt dưa, không hiểu cảm giác vui mừng thế nào ha ha!)
Edit + Beta : Hàn - Mai