Chương 4: Hoài niệm chẳng dứt

Sau đó, tôi đến Ngô.

Trên thực tế, lần cuối cùng đến Ngô, đã là chuyện của sáu năm trước.

Trong sáu năm qua, Lục Tốn đã là vị tướng nắm giữ trọng quyền, đại khái đã dẫn gia quyến dời đến Kiến Nghiệp, nhưng không hiểu sao Như vẫn ở lại đất Ngô. Lúc trước cũng từng nghe người bên cạnh nhắc tới, đây là con bé kiên trì muốn vậy. Những năm này, trong lòng tôi luôn vướng bận quá nhiều chuyện, cuối cùng vẫn chưa từng thử nghĩ xem tại sao, cũng chưa hề nghĩ tới việc nóng lòng đến thăm con bé. Trên đường đến trang viên nhà họ Lục, tôi bắt đầu tự trách mình ích kỷ.

Còn chưa kịp đẩy cổng nhà ra, đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh từ bên trong truyền ra. Ngay một khắc kia, tôi có chút nghi hoặc, bởi tiếng đọc sách kia, là của nhiều đứa bé họp lại.

Sau khi đẩy cửa ra, tôi lại càng ngạc nhiên hơn. Cạnh chiếc bàn đọc sách dài, có bốn đứa trẻ từ lớn đến bé đang cùng ngồi nơi đó đọc sách. Như ngồi một bên, chăm chú nhìn bọn chúng, vẻ mặt điềm tĩnh mà thỏa mãn.

Thấy tôi đi vào, con bé vậy mà không tỏ ra kinh ngạc mấy, chỉ đi tới nắm chặt tay tôi, nói: “Con còn đang nghĩ, cô thể nào cũng sẽ đến gặp con.” Giọng con bé bình thản, nhưng lực đạo trên tay lại truyền vào tim tôi, tôi có thể cảm nhận được, trong lòng con bé là thật sự vui mừng.

Chúng tôi cùng đỡ nhau ngồi xuống, mừng mừng tủi tủi hỏi han nhau. Tiếng đọc sách của bốn đứa bé kia từ từ nhỏ dần, một đám đều tò mò quay đầu lại nhìn tôi. Đứa bé trông nhỏ tuổi nhất, tôi vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Lục Duyên, con trai Lục Tốn. Nhưng hai đứa bé trai và bé gái còn lại trông lớn hơn, thoạt nhìn lại thấy rất quen mặt, nhưng hoàn toàn không biết chúng là ai.

“Bọn chúng là…” tôi rốt cục không nhịn được hỏi.

Như cười nhẹ, lại nhìn chúng bảo: “Qua đây thỉnh an Ảnh phu nhân, rồi ra sân chơi đi.”

Bọn chúng lần lượt đi tới thỉnh an. Sau đó lại rất lễ phép mà theo thứ tự lui ra ngoài.

Dù sao cũng còn nhỏ, không lâu sau, trong sân đã truyền tới tiếng bọn chúng nô đùa. Nhìn qua cánh cửa còn mở, bọn chúng từng đứa đều dáng người anh tuấn, dưới ánh nắng chiều trông xinh đẹp như tiên giáng trần.

“Ba đứa trẻ kia là con ai?” tôi tò mò hỏi Như.

“Cô không nhận ra sao?” con bé mỉm cười, “Bọn chúng, đều là con của chàng.”

“Chàng? Chàng là ai?” tôi vẫn mờ mịt hỏi.

Con bé nhìn tôi, nét tươi cười dần phai, trong mắt nổi lên nhàn nhạt đau thương.

Nó nói: “Công Cẩn.”

Tôi kinh ngạc, sau đó liên thanh hỏi: “Con của Công Cẩn? Con của Công Cẩn, sao lại ở chỗ con?”

Con bé cúi đầu, khẽ nói: “Cha mẹ chúng đều đã qua đời, cũng thật đáng thương. Nhị ca tuy rằng có lúc ban thưởng này nọ, nhưng luôn luôn bỏ sót. Mấy năm nay, là con ít nhiều chăm sóc cho chúng.”

Tôi hiểu ra, đưa mắt chăm chú nhìn con bé, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Chính là vì bọn chúng, con mới không chịu đến Kiến Nghiệp?”

Con bé gật đầu.

“Bá Ngôn có biết không? Bá Ngôn nghĩ thế nào?”

“Hắn biết. Chỉ cần con muốn, hắn đều để cho con làm.”

“Nhưng trong lòng hắn… ít nhiều cũng có chút không vui chứ? tôi không nhịn được hỏi.

Con bé thở dài, nói: “Vậy cũng không còn cách nào. Con không bỏ xuống được.”

Tôi trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Chẳng lẽ con muốn ở lại Ngô mãi, cứ ở riêng với Bá Ngôn như thế này sao?”

Như nhìn nhìn tôi, trong mắt bỗng nhiên hiện ra nét bi thương, đoạn chậm rãi nói: “Đây là vì muốn tốt cho hắn…”

“Sao con lại nói vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.

Con bé do dự một hồi, sau đó lắc đầu nói, “Quên đi, cô vẫn không nên biết thì hơn.”

Tôi đang muốn hỏi lại, thì con bé đã đứng dậy, đi gọi bọn nhỏ vào phòng đọc sách.

Tiếng đọc sách lanh lảnh lại vang lên. Tôi ngồi ở một bên, đưa mắt quan sát bọn chúng một lượt. Đứa bé trai lớn nhất tầm khoảng 16 – 17 tuổi, dáng người cao thẳng, rất có chút phong độ của Chu Du. Đứa kém hơn tầm 14 – 15 tuổi, tướng mạo tuấn tú, giữa hai đầu mày lại như đượm chút u sầu. Còn đứa bé gái… ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt chỉ mới 12 – 13 tuổi của con bé, trong lòng đột nhiên thầm lắp bắp kinh hãi, đứa bé kia lớn lên vậy mà lại trông rất giống Chu Du, từng cái nhíu mày từng nụ cười, giơ tay nhấc chân, không khỏi đều mang theo tư thái phong lưu của Chu Du.

“Tuần Nhi qua hết năm nay, là đến tuổi làm quan rồi.” Như ở một bên vui mừng nói. Bắt gặp ánh mắt tôi vẫn dừng trên người đứa bé gái kia, liền cười bảo, “Loan Nhi rất giống Công Cẩn đúng không? Đáng tiếc lớn hơn Duyên Nhi vài tuổi, nếu không con đã hứa hôn cho Duyên Nhi rồi.”

“Đợi bọn chúng trưởng thành tự lập, con sẽ đi Kiến Nghiệp hoặc Vũ Xương chứ?”

“Có lẽ thế. Nhưng con vẫn muốn an bài cho bọn chúng thành gia lập thất trước đã, như vậy mới không thẹn với Công Cẩn,” con bé nói.

“Cũng sẽ rất nhanh thôi.” Tôi nói, đột nhiên trong lòng nảy ra chủ ý, tôi quay đầu nhìn con bé: “Hay là để ta an bài cho. Con trai ta cho cưới công chúa, con gái ta gả cho thái tử. Như vậy Công Cẩn trên trời có linh thiêng, cũng sẽ vui mừng.”

Lần đầu tiên Như khoái hoạt cười thành tiếng, kéo cánh tay tôi, cảm kích nói: “Vậy thì xin nhờ người rồi!.”

Nhưng tôi lại không cười, chỉ đột nhiên nói với nó: “Con hãy đối tốt với Bá Ngôn một chút.”

Nó tránh né ánh mắt của tôi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, khẽ khàng nói: “Con vẫn luôn tận lực đối tốt với hắn.”

Sau đó Như dẫn bọn nhỏ cùng đi ăn cơm. Tôi một mình bước ra sân, đứng dưới một gốc cây dâu.

Trời chiều bóng ngã về tây, rặng mây rực lửa vắt ngang chân trời.

Tôi ngẩng đầu nhìn gốc cây trong sân, quả dâu xum xuê, trĩu nặng đầy cành.

Chợt nghe thấy tiếng cổng sân được đẩy ra, có một người rảo bước đi vào, liên thanh gọi to: “Chị dâu, chị dâu!”

Tôi quay đầu, bắt gặp một gương mặt thanh tú sáng ngời, dưới ánh chiều tà, hắn cười nhìn tôi, hai hàm răng trắng trông rất chói mắt.

Nhưng nụ cười trên mặt hắn nháy mắt bỗng cứng đờ. Hắn có chút thất thần nhìn tôi. Mà trong một khắc đó, tôi cũng có chút bần thần nhìn hắn. Vì trên mặt hắn, tôi tìm thấy bóng dáng của một người khác.

“Thật xin lỗi…” hắn vội vàng phân trần: “Ta nhận nhầm người, còn tưởng cô là chị dâu… thật xin lỗi…”

Tôi mỉm cười, tôi đã nhớ ra hắn là ai.

“Đệ đệ của Bá Ngôn, Lục Mạo, Lục Tử Chương?” Tôi cười nhìn hắn, “Đã bao năm, mà vẫn còn hấp tấp như vậy.”

Hắn gãi đầu cười cười, lại nhìn tôi một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên: “Ta nhớ rồi! Cô là Ảnh phu nhân!”

Hơi thu liễm kích động, hắn lúng túng nói: “Thật đã quá thất lễ. Chỉ là nhiều năm chưa từng gặp lại phu nhân, quá kích động, hơn nữa là… phu nhân vậy mà trông vẫn như xưa.”

“Ngươi không phải cũng vậy sao.” Tôi cười nhìn hắn.

Nói hắn trông vẫn như trước thật ra không đúng. Hai mươi năm qua đi, chàng thiếu niên của ngày xưa nay đã là một người đàn ông trung niên. Nhưng cuộc sống ẩn cư đã tận khả năng giữ gìn vẻ sáng ngời và khoáng đạt của hắn, đôi mắt kia trong trẻo phảng phất như chưa từng vấy chút bụi trần.

Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhớ đến Lục Tốn. Chàng và Lục Mạo tuy có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, nhưng loại khí chất ôn hòa và sáng ngời kia lại thủy chung như một. Có lẽ ôn hòa và sáng ngời này là món quà bẩm sinh mà ông trời ban tặng cho nam tử nhà họ Lục, là thứ không phải đã trải qua cuộc sống thế nào cũng có thể thay đổi.

Ngược lại, tuy tôi vẫn giữ được dung mạo cùng thân thể trước kia, nhưng cả trái tim bên trong đã ‘thiên sang bách khổng’ (ngàn vết lở loét), đôi mắt đã phủ kín sương mờ.

“Ảnh phu nhân, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?” hắn mỉm cười hỏi.

“Vẫn khỏe,” tôi nhàn nhạt đáp. “Ngươi thì sao?”

“Cũng không tệ lắm,” hắn gãi đầu. “Ngày ngày đọc sách, tùy tiện tìm người tán gẫu, bồi con cái chơi đùa, cuộc sống trôi qua cũng không tệ… Phải rồi, Ảnh phu nhân năm đó có dạy ta đánh đàn, vẽ tranh, đến bây giờ ta vẫn còn dùng để tiêu khiển qua ngày đó.”

“Thật sao? Đã lâu lắm rồi ta không đυ.ng đến hai vật đó.” Tôi cười nhẹ. Sau đó nhớ ra một chuyện, không nhịn được hỏi hắn:“Vừa rồi, ngươi nhìn nhầm ta thành… Như sao?”

“Đúng vậy a,” hắn ngượng ngùng cười. “Người với chị dâu quả thật có điểm giống nhau.”

“Giống nhau chỗ nào?” tôi kỳ quái nhìn hắn. Rất nhiều người nói tôi xinh đẹp, nhưng tôi luôn cho rằng ‘xinh đẹp’ của tôi không có gì đặc sắc. Nhưng Như thì khác – vẻ đẹp của con bé u sầu mà tinh tế, giống như một viên ngọc tối màu.

“Cũng không thể nói rõ giống nhau điểm nào, nhưng nhìn bóng lưng, lại thấy giống nhau như đúc. Đúng rồi… mọi người đều nói chị dâu của ta là do phu nhân nuôi lớn. Có thể là ở chung với nhau lâu ngày, khí chất cũng có vài phần tương tự.”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, thấy lời hắn nói không phải không có lý.

“Gần đây người có gặp huynh trưởng của ta không, huynh ấy vẫn khỏe chứ?” hắn đột nhiên hỏi.

Tôi nhìn nhìn hắn, nhàn nhạt đáp: “Chàng đánh lui Lưu Bị.”

“Ta biết, ta biết,” hắn liên thanh nói. “Huynh ấy hiện tại thật oai phong, làm đến chức Đại đô đốc, còn được phong hầu.”

“Nghe giọng điệu của ngươi hình như không quá cao hứng?” tôi lấy làm lạ hỏi.

“Huynh ấy,” hắn tức tối nói, “Lúc xưa từng nói cả đời không làm quan, nay lại nuốt lời.”

Tôi bật cười, đoạn hỏi hắn: “Ngươi thật sự định cả đời không làm quan?”

“Cũng đâu khó gì. Cả đời, loáng một cái liền trôi qua.” Hắn nghiêm túc nói.

Tôi trầm mặc một hồi, rốt cục không nhịn được nói: “Nếu có thể, làm một chức quan, giúp hắn một chút đi. Huynh trưởng ngươi… trên lưng phải gánh vác bao nhiêu thứ, hơn nữa, càng ngày lại càng nặng thêm.”

“Ta biết,” hắn gật đầu, “Ta cũng từng nghĩ đến điều này. Nhưng hiện tại không được, ta có chuyện rất quan trọng cần làm.”

“Chuyện quan trọng gì?”

Tôi vừa dứt lời, một đứa bé thò đầu qua cửa, bất mãn giục: “Ba ba ba ba! Sao còn chưa hái dâu cho chúng con?”

Đứa bé kia vẻ mặt mang theo khí tức nông thôn, hoàn toàn không có chút nào giống con của hắn.

“Con trai ngươi?” tôi tò mò hỏi.

Hắn đang định trả lời, ngoài cửa lại thò vào bốn cái đầu nhỏ, đều đang bất mãn thúc giục: “Cha ơi mau về nhà thôi, chúng con đói quá!”

“Đều là con của ngươi?” tôi càng lúc càng kinh ngạc.

“Dù sao đều là ta nuôi, dĩ nhiên là con ta,” hắn hùng hồn nói.

Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của tôi, hắn rốt cục không nén được bật cười lớn, chỉ vào hai nam một nữ trong đám, nói, “Đây là con của tòng phụ* ta.” Đoạn chỉ vào cậu bé đầu tiên gọi hắn, “Đây là con trai của Từ Nguyên, một đồng hương của ta.”

(*tòng phụ: cách gọi chú thân thiết)

Cuối cùng, hắn kề sát tôi, nhỏ giọng giải thích: “Bọn chúng đều là cô nhi, ta vẫn luôn chăm sóc chúng như con ruột, bọn chúng cũng xem ta là phụ thân.”

Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ đến Lục Tích. Người đàn ông già dặn kiệm lời kia, tôi chỉ được gặp qua vài lần. Trong ấn tượng của tôi, ông ta lúc nào cũng ôm theo một chồng sách lớn bước lên lầu, chấp nhất mà bướng bỉnh tìm kiếm tinh thông trong thế giới của riêng mình. Nhưng nghe nói, mặc dù ông ta và Lục Mạo chênh lệch không bao nhiêu tuổi, nhưng đối với Lục Mạo, ông vẫn thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người cha.

“Ngươi nuôi nấng con cái của dưỡng phụ mình để lại, cũng là lẽ hợp tình. Nhưng còn con trai của người đồng hương, tại sao cũng muốn nuôi thay?” tôi không nén được hỏi.

Hắn cười rộ lên, nhỏ giọng nói với tôi: “Nếu người biết, ngay cả mặt cha thằng bé ta cũng chưa từng gặp qua, không biết còn ngạc nhiên cỡ nào.”

Tôi sửng sốt nhìn hắn, một khắc ấy hắn liếc mắt qua đám trẻ, chậm rãi nói: “Ta chỉ biết là, cha nó là một người rất tốt.”

Trong lòng tôi thầm cảm thán, người này sao lại giống hệt Như, đều không không thể nói lý được.

Hắn nhìn thấu tâm tư của tôi, khẽ nói: “Đây cũng là bình thường, năm đó chị dâu do một tay ngài nuôi lớn, không phải cũng từng như vậy sao?”

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó cũng trở lại bình thường.

Năm đó, tôi cùng Tôn Sách và Đại Kiều cũng không thâm giao, cũng không đến mức có tình cảm gì sâu sắc, nhưng không một câu oán hận nuôi lớn Như, ít nhiều cũng bởi vì một phần kính trọng và hoài niệm với họ.

Cũng giống như Như đối với con gái của Chu Du, Lục Tích đối với Lục Mạo, Lục Mạo đối với con trai của Từ Nguyên và con cái của Lục Tích vậy.

Trong vòng tuần hoàn không ngừng của hoài niệm này, sinh mệnh vẫn cứ thế mà tiếp tục, mà luân hồi.

Một khắc kia, tôi rốt cục hoàn toàn hiểu được Như.