Chương 5: Vương phu nhân trả thù

Tin tức Tôn Quyền trúng gió, cuối cùng vẫn lặng lẽ bị lan truyền ra.

Gần một năm tĩnh dưỡng đã khiến thân thể hắn cũng có chút chuyển biến tốt. Dần dần, tấu chương tự hắn phê đi ra cũng nhiều. Mỗi một hai tháng, hắn cũng sẽ đi ra gặp triều thần một lần.

Hắn chỉ là không muốn gặp tôi.

Tôi có thể hiểu hắn. Thậm chí lúc tôi bị hắn liên tiếp cự tuyệt mà khiến cho đám người Tôn Hòa chiếm được thượng phong, tôi cũng không oán hận hắn. Bởi vì, đó là hắn muốn bảo hộ một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Hắn là chủ nhân của Giang Đông, là hoàng đế, là trượng phu của tôi, hắn hy vọng hắn trong mắt tôi, vĩnh viễn là hắn đứng dưới ngôi sao mai kiên định mắt nhìn thẳng đến phía trước, là hắn anh dũng tự mình dẫn binh đánh giặc, là hắn mạnh mẽ đủ khả năng vật ngã mãnh hổ.

Còn hắn với tóc bạc da mồi, khóe miệng xiêu vẹo, thân mình run rẩy kia, bị gắt gao khóa chặt trong vòng cửa cung, khóa tại trong bóng đêm, nơi mà ta không nhìn thấy được.

Bởi vì Tôn Quyền trường kỳ không xuất diện, tôi cũng không có cách nào gặp hắn, thế lực của Vương phu nhân ở hậu cung dần dần cường đại hẳn lên.

Hai cung tranh đấu, nàng tuy nghiêng về phía Thái tử hơn. Nhưng vô luận Thái tử cũng được, mà Lỗ Vương cũng tốt, đều là con ruột của nàng. Lúc vừa lập Thái tử, triều thần dâng tấu thỉnh lập Vương phu nhân làm Hoàng hậu, Tôn Quyền tuy rằng không đồng ý, nhưng dù sao cũng không tỏ vẻ rõ ràng phản đối. Tại thời điểm này, mọi người nghiễm nhiên đã xem Vương phu nhân là hoàng hậu.

Nàng ở tại Vị Ương Cung vốn là nơi ở của hoàng hậu, mặc bào phục hoàng hậu, xa mã đồ dùng đều là lễ nghi của hoàng hậu. Triều thần quy thuận theo nàng, bọn hạ nhân trong cung nịnh bợ nàng, tính cả phần đông phi tần trong hậu cung, cũng hoặc ít hoặc nhiều sợ nàng.

Nàng vốn hận tôi, người xưa nay lòng dạ hẹp hòi như nàng sao có thể quên được mười bốn năm khuất nhục, huống chi hiện tại tôi lại kiên định bên phe phản đối Tôn Hòa. Có người hảo tâm ngầm khuyên tôi, phải cẩn thận nàng ta. Lời này tôi ghi tạc trong lòng, nhưng không thể làm được gì nhiều. Hậu cung này đã thành địa bàn của nàng ta, nếu nàng ta muốn làm chút gì đó, cho dù có cẩn thận đến đâu, cũng không được.

Chỉ là, không ngờ, sự trả thù của Vương phu nhân lại tới nhanh như vậy.

Một ngày nọ, Vương phu nhân thông tri cho vài tần phi địa vị cao trong hậu cung, nói bởi vì Tôn Quyền bệnh nặng, nên chúng ta phải đến chùa miếu ngoài thành cầu phúc cho hắn.

Nàng thậm chí còn đích thân đến mời tôi. Nàng đứng ở cửa phòng tôi, bày ra dáng vẻ tôi không đi là không được. Tôi cũng không nghĩ nhiều, vẫn đáp ứng với nàng.

Xe chạy được một đoạn đường tôi đã thấy không thích hợp. Không biết bắt đầu từ khi nào, xung quanh toàn bộ đã đổi thành đám thân binh võ trang đầy đủ. Bọn họ biểu tình ác liệt, lạnh lùng nhìn chúng tôi trong xe. Xe chạy nhanh, nhưng không phải chạy đến hướng chùa miếu, mà chạy băng băng trên con đường hướng thẳng đến bờ sông. Không biết từ khi nào, xe ngựa của Vương phu nhân đã biến mất.

Vài vị tần phi khác trong xe cũng đã nhận ra có gì đó, thấp giọng trao đổi nhau.

“Dừng xe lại!” Tôi không nhịn được hô lên.

Nhưng xe vẫn không ngừng. Một quan quân cưỡi ngựa tới gần xe chúng tôi, lạnh tanh hỏi: “Phu nhân có chuyện gì?”

“Vương phu nhân đâu?”

“Nương nương đã hồi cung rồi.”

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Đi cầu phúc cho bệ hạ a.”

“Cầu phúc cho bệ hạ? Cầu phúc cho bệ hạ tại sao lại chạy thẳng bến bờ sông?”

Hắn không có lập tức trả lời tôi, im lặng một chút, sau đó dùng thanh âm thật rõ ràng nói cho chúng tôi biết: “Nương nương có dụ, mấy vị phu nhân các người ngày thường chỉ lo tự thân hưởng lạc, không lo lắng cho an nguy của bệ hạ. Hiện tại bệ hạ nhiễm bệnh, các người phải đến Công An tự kiểm điểm mình, cầu phúc cho bệ hạ.”

Lời vừa nói ra, trong xe vang lên một mảnh kinh hô. Trong xe có hai vị hoàng tử tuổi còn nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mờ mịt vô thố nhìn mẹ chúng. Tôi nhịn không được lại nói với quan quân kia: “Nếu chúng ta không muốn đi thì sao?”

“Đây ý chỉ của nương nương, các người không được làm trái.”

Lúc hắn nói câu này, binh lính bồn phía cũng đồng thời nhìn lại đây. Bọn họ mỗi một người đều trang bị đầy đủ, trong ánh mắt không có thiện ý.

Tôi giật mình, sau đó nói: “Các ngươi làm thế là mưu nghịch. Bệ hạ sẽ không tha cho các ngươi.”

“—— chúng ta chỉ phụng mệnh.” Hắn thản nhiên đánh gãy lời tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tại loại thời điểm này, dưới loại tình cảnh này, lại dùng diện mạo này mà đến Công An.

Công An là một tòa thành nhỏ tại chỗ giáp ranh với nước Thục. Năm đó Tôn Thượng Hương mới gả cho Lưu Bị, cũng từng ở tại nơi đó. Trong ấn tượng của tôi, thành Công An bởi vì ở tại giao giới giữa hai quốc gia, lại ở gần Giang Lăng, còn là một nơi tập kết hàng để thương mậu không tệ. Nhưng đã rất lâu lại đến nơi này, phát hiện nơi này đã trở thành một tòa Tử thành đổ nát hoang tàn.

Trên tường thành đổ nát không còn nguyên vẹn mọc đầy rêu xanh, đường xá trong thành thì ngập đầy vũng bùn. Cư dân thưa thớt, nếu có cũng toàn tiều tụy xanh xao, nhìn thấy chúng tôi đến, bọn họ liền từ trong những căn nhà cũng phờ phạc ỉu xìu như chính họ, đi ra, từ phía xa đánh giá chúng tôi.

—— nơi đây từng là tòa thành mà hai nước Ngô – Thục từng muốn nhét vào bản đồ. Nhưng những năm gần đây, bởi vì hậu chủ của Thục sủng nịch Hoàng Hạo mà Ngô lại bận rộn việc hai cung tranh đấu, hai nước đều không còn quan tâm đến chiến sự, đều tự rút quân ở biên giới về nước. Mà Công An cũng theo đó dần dần bị quên đi. Lại hơn nữa mấy năm nay liên tục có lũ lụt, dân cư đều chuyển đi nơi khác, nơi này liền hiện ra một cảnh tượng đổ nát thê thảm.

Binh lính sắp xếp chúng tôi ở tại một gian phòng lớn, chặt chẽ canh gác đại môn, không cho chúng tôi xuất nhập. Vài vị tần phi đã khóc một trận, nháo qua một trận, nhưng phát hiện không làm nên chuyện gì được, đành phải mặt ủ mày chau mà nhận mệnh.

Trong đám phi tần có một vị phu nhân họ Vương, mang theo đứa con trai mười tuổi của nàng, tên là Tôn Hưu. Vị Vương phu nhân xuất thân ti tiện này, là người ít lời thành thật. Ngày thường ở trong hậu cung, thường xuyên bị người khi dễ. Ngay cả cung nhân cũng không khách khí với nàng, vì để phân biệt nàng và mẹ của Tôn Hòa, mà đều lén gọi nàng là “Vương thị”. Nàng cũng giống như người đã quen bị coi thường, người khác đối xử với nàng không khách khí, nàng cũng nhẫn nhục chịu đựng.

Quần áo trang sức của nàng luôn là những loại không bắt mắt lắm, lời nàng nói luôn làm người ta có cảm giác không thú vị lắm. Bộ dạng nàng cũng không khó nhìn, giữa lông mày có một chút sáng láng dễ nhìn. Tôn Quyền sủng nàng được một đoạn thời gian, lại vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nếu không sanh được hoàng tử Tôn Hưu, chỉ sợ Vương phu nhân căn bản đã không xem nàng là một đối thủ.

Cho dù hiện tại đi đến nơi này, gặp phải vận mệnh khó khăn như vậy, nàng vẫn không tiếp nhận được việc cùng ngồi ăn cùng những người khác, lúc mọi người cùng thương lượng đối sách, nàng chỉ ôm Tôn Hưu yên tĩnh ngồi trong góc, không nói lời nào.

Có thể vì cảm thấy tôi tương đối dễ ở chung, người duy nhất nàng lại gần là tôi. Mỗi buổi sáng nàng đều đến phòng tôi, yên tĩnh đứng ở một bên. Nàng bảo Tôn Hưu gọi tôi “Ảnh nương”, Tôn Hưu nhìn tôi nửa ngày, e dè gọi một tiếng.

Thật sự, tôi cũng không có thiện cảm mấy với nàng ta. Cũng không phải căm ghét, chỉ là xuất từ phiền chán với tính cách quá mức khiêm tốn dè dặt của nàng. Trên mặt nàng rất ít thấy tươi cười, nàng luôn mặt ủ mày chau nói với tôi nên làm cái gì bây giờ. Có đôi khi tôi rất muốn nghiêm mặt giáo huấn nói với nàng có gì mà đáng lo ngại. Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, đột nhiên cảm thấy có phát hỏa cũng không thú vị.

—— nàng là nữ tử điển hình của thời đại này. Trầm mặc, chất phác, khiêm tốn, nhẫn nhục chịu đựng. Ngày thường ở hậu cung, chúng tôi cũng không kết giao nhiều. Nếu không là cùng bị nhốt ở đây, chỉ sợ đã không ở gần nàng đến vậy.

*

Một ngày nọ, sáng sớm nàng lại tới, ngồi ở góc phòng, than thở nửa ngày. Cuối cùng tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, nói: “Nhằm nhò gì? Bọn họ cũng không đếm mức muốn lấy mạng chúng ta. Nếu bọn họ muốn lấy mạng, đã sớm lấy rồi.”

“Nhưng chúng ta sẽ bị nhốt ở đây đến khi nào?” Nàng đáng thương hỏi tôi.

“Không biết,” tôi thở dài nói, “Sẽ không lâu lắm đâu. Bệ hạ rốt cục sẽ muốn ta đến. Lúc ngài muốn gặp ta lại không thấy đến, ngài tất nhiên sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhưng hậu cung đều là người của nương nương, bọn họ sẽ giấu được bệ hạ…” Nàng dè dặt cẩn trọng nói.

“Vậy cũng đành nghe theo mệnh trời, chẳng lẽ cô muốn tôi dẫn theo cô lao ra tử chiến cùng đám binh lính kia sao? Luôn sẽ có cách, nhưng bây giờ còn phải đợi thời cơ.” Tôi không kiên nhẫn nói.

Nàng còn muốn gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của tôi, rốt cục vẫn đem lời nói nuốt vào.

Tôi thừa nhận có đôi khi tôi đối với nàng cũng không quá tốt. Không phải tôi là người dễ phát hỏa, nhưng đối mặt với vẻ mặt ủ dột rầu rĩ của nàng, luôn không thể đè nén tức giận trong lòng. Nhưng kỳ thực trong lòng tôi hiểu được, nỗi tức giận này không phải do nàng dựng lên.

Bởi trong lòng tôi cũng bàng hoàng, bởi tôi cũng không biết vận mệnh đang chờ đợi mình là cái dạng thế nào. Nhưng tôi khinh thường mà cũng không thể mặt ủ mày chau, tôi chỉ có thể duy trì kia một tia bình tĩnh cùng tự tin cho dù chỉ là ngụy trang, cũng cự tuyệt bất cứ ngờ vực vô căn cứ nào đối với sự bình tĩnh tự tin này.

Sở dĩ tôi dễ dàng nổi giận, đơn giản là vì tôi cũng không biết làm thế nào.

*

Hiện tại đã là tháng sáu năm thứ bảy Xích Ô. Thời tiết ngày một nóng lên, sau đó, bắt đầu từ một ngày nào đó, cả tòa thành rơi vào một trận mưa to tầm tã.

Trời mưa suốt nửa tháng không ngừng.

Ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy khuây khoả, bởi vì chúng tôi rốt cục không cần tiết kiệm số nước mà bọn lính gánh vào mỗi ngày để giặt quần áo nữa. Chúng tôi đặt mấy chậy hứng nước trong sân, hứng xong liền giặt quần áo, ngâm mình. Nhưng theo cơn mưa ngày qua ngày rơi xuống, trong lòng bắt đầu sinh ra sợ hãi mơ hồ.

Vào một ngày nào đó, loại sợ hãi này rốt cục đã trở thành hiện thực.

Ngày hôm đó, trời mưa thật sự rất lớn, từn ngoài thành loáng thoáng truyền đến một tiếng nổ, nước đọng trên mặt đất chợt càng nhiều.

Phòng ở của chúng tôi ở chỗ cao, nhưng nước vẫn nhanh chóng dâng tới mắt cá chân.

Vài vị tần phi đứng ở trong sân, sắc mặt tái nhợt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là tôi nhịn không được nói: “Có thể là nước lũ từ trên núi.”

Vương thị ôm Tôn Hưu bắt đầu khóc rống. Tôi thấy phiền chán, nhưng rốt cục vẫn không trách cứ nàng ta. Có hai vị phu nhân tương đối có chủ kiến, liền chạy tới cổng lớn.

Chúng tôi muốn đập cửa kêu binh lính mang chúng tôi rời khỏi nơi này. Tuy rằng đoán trước sẽ rất khó khăn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại phát triển theo một hướng khác.

Cổng lớn căn bản không khóa.

Binh lính canh cửa đã biến mất không còn một mống. Có lẽ ở trước một đêm mực nước dâng lên, bọn họ đã cuốn gói rời khỏi nơi này.

Theo cổng lớn nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy chung quanh đều là nước. Bùn lầy màu vàng, hỗn tạp cùng những vật khác trong dòng nước siết, nuốt chửng từng gian nhà nhỏ tan hoang ở những nơi thấp trũng. Tôi thấy một người phụ nữ đang gào khóc vươn tay về phía con mình, nhưng thoáng chốc, cơn lũ đã cuốn nàng đi.

Chúng tôi không hẹn mà cùng rùng mình, lại chỉ có thể lui về trong phòng.

Chúng tôi an vị trên giường ở trong phòng, nhìn mặt nước không ngừng tràn vào, dựa vào, an ủi lẫn nhau.

Đó có thể là những ngày gian nan nhất trong đời chúng tôi. Mỗi ngày chúng tôi đều ngồi trên giường, nghe tiếng mưa rơi vô tận ngoài cửa sổ, nhìn dòng nước chảy xuôi chậm rãi dưới đất, cầu nước đừng tiếp tục dâng cao nữa.

Lương thực dự trữ trong phòng đã không còn nhiều lắm, mỗi người chúng tôi ngày ngày chỉ có thể phân chia một chút. Tôn Hưu lại đang tuổi ăn tuổi lớn, thường xuyên kêu đói. Vương thị luôn đem cả phần của mình nhường cho nó, bản thân nàng đã xanh xao vàng vọt. Tôi nhìn không nổi, cũng thường nhường một chút phần của mình cho nàng.

Tại một ngày mực nước đã dâng đến bắp chân, rốt cục cũng đã trời quang mây tạnh.

Có lẽ mặt trời bị những ngày mưa dầm kìm nén quá lâu, đâm ra tức giận, vừa ra tới liền thi triển tất cả vốn liếng của mình, không chút lưu tình mà thiêu đốt cả mặt đất. Nước dần dần rút đi, đống đổ nát thê lương cũng theo đó mà dần hiện lên, nhưng lại hình thành sự tương phản mãnh liệt cùng ánh mặt trời chói lòa.

Khi chúng tôi gian nan đi qua con đường bị nước lũ ngâm, thường xuyên có thể nhìn thấy những xác chết bị ngâm nước đến sưng thũng.

Nhưng mưa cuối cùng đã ngừng, thủy chung quy là lui, đám vệ binh canh chừng chúng tôi không biết đã đi đâu. Khi chiếc cổng thành màu xám đập vào mắt, mỗi người trong chúng tôi đều tìm được niềm vui mừng như ‘tìm được đường sống trong chỗ chết’.

Chúng tôi không khống chế được bước chân mình, một đám cao hứng phấn chấn chạy đến cổng thành. Nhưng một khắc chạy đến cổng thành kia, tất cả hưng phấn trong lòng nhất thời hóa thành hư ảo.

Cổng thành bị khóa chặt.

“Dừng lại đó.”

Một phen thanh âm nghiêm khắc, từ trên thành truyền xuống. Chúng tôi không hẹn mà cùng ngẩng đầu, đập vào mi mắt là san sát đao kích giăng đầy trên thành lâu, cùng với gương mặt hờ hững kia.

—— đó chính là đám vệ binh canh chừng chúng tôi, bọn họ chưa hề rời đi. Lúc lũ lụt tràn đến, bọn họ lui đến nơi này, khóa chặt cổng thành.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” người không kiềm nén được tức giận đầu tiên là một phi tử họ Đổng. Nàng hướng về phía đám vệ binh tàn nhẫn vô tình trên thành lâu, bi phẫn kêu to.

“Thật có lỗi, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc.” thanh âm lạnh lùng từ phía trên truyền đến.

“Ngươi muốn cho chúng ta đều chết ở chỗ này sao?” Đổng phi lại hỏi.

“Thuộc hạ tuyệt không ý này. Chính là nương nương có dặn, không có lệnh của nương nương, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Công An.”

Dừng một chút, thanh âm trên tường thành còn nói:

“—— Người vi phạm, gϊếŧ chết.”