Quyển 8 - Chương 1: Tôn Hòa trở về

Rất lâu về trước, nghe một cô y tá đỡ đẻ cho tôi nói, lúc tôi sinh ra là vào một buổi chiều hoàng hôn, hoa tịch nhan leo đầy trên bệ cửa sổ.

Cô ý tá kia là con lai Trung-Nhật, từ nhỏ sống ở Nhật Bản, ngôn ngữ loạn xạ từ ngữ phần lớn đều là tôi nghe không hiểu.

Tôi tò mò hỏi nàng, hoa tịch nhan là hoa gì. Nàng giải thích nửa ngày, tôi mới miễn cưỡng hiểu được, thì ra cái gọi là hoa tịch nhan, chính là loài hoa khiên ngưu (hoa bìm bịp) sớm nở chiều tàn mà thôi.

Ở thành phố không có hoa khiên ngưu, nên chúng nó dần dần bị tôi lãng quên.

Mãi cho đến một năm nọ, năm thứ tư Xích Ô, vào một buổi chiều hoàng hôn của cuối thu, tôi ngồi bên cửa sổ, đột nhiên phát hiện trên bệ cửa sổ bò đầy hoa tịch nhan.

Tại một khắc đó, tôi mới sâu sắc cảm nhận được cái từ “Tịch nhan” này có ẩn ý gì.

Dưới ánh tịch dương, trong một mảng ráng mây đỏ rực như lửa, chúng nó lặng lẽ héo tàn, dần dần hướng về phía hoàng hôn.

Sau đó tôi bước ra khỏi phòng, trong hoàng hôn tôi thấy hai chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy vào sân.

“Gặp lại rồi.” Trên chiếc xe ngựa đi đầu bước xuống một người thanh niên, đi đến nói với tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn. Hắn mặc một kiện trường y màu xanh đen, gương mặt góc cạnh rõ ràng giống như đã từng quen biết. Con mắt hắn rất đen, lúc nói chuyện, cặp mắt kia vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng bên trong không có gì là hỉ nộ. Hắn rõ ràng đang cười, nhưng trong nụ cười kia, tôi lại không cảm giác được một chút ấm áp nào.

“Cô không nên không nhớ rõ tôi,” hắn nói với ta, “Cô không nên không nhớ rõ Tôn Hòa tôi.”

Tôn Hòa đã trở lại.

Tôn Hòa được triệu về chuẩn bị làm Thái tử.

Kỳ thực chuyện này vốn đã trong dự kiến. Cho dù chưa từng đọc qua lịch sử, không biết chuyện sau này, nhưng chỉ từ cái chết của Tôn Đăng, chỉ từ liên tiếp những tấu chương khuyên lập Thái tử của bách quan, tôi có thể đoán được kết cục này.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt, tôi vẫn không khỏi cảm thấy tim đập mạnh.

Gì mà tranh đấu giữa hai cung, gì mà tranh luận đích – thứ, những chuyện đó căn bản không thể trốn tránh giống như vận mệnh vậy. Ngày mà tôi sợ hãi từ lâu, cuối cùng nó vẫn đến.

Mấy năm nay hai mẹ con họ hẳn là sống rất bình thường. Điểm này, có thể thấy được từ trên gương mặt đã mười chín tuổi nhưng không bày ra hỉ nộ gì của Tôn Hòa, càng có thể nhìn ra từ ánh mắt ghét cay ghét đắng mà Vương phu nhân nhìn tôi. Tuy mấy năm nay Tôn Quyền vẫn chưa từng quên bọn họ, tôi cũng biết hắn thường lén đưa tài vật và phái lão sư tốt nhất đến Ngô. Nhưng nội tâm tịch mịch và tủi nhục, là thứ không cách nào bù đắp được.

Về phần tôi, đã nhiều năm như vậy, hận ý đối với Tôn Hòa, từ lâu đã tan thành mây khói. Nhưng lúc đối mặt với hắn, vẫn còn có cảm giác rét lạnh đến tận xương. Rét lạnh và khϊếp đảm, phảng phất như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.

Nhưng Tôn Hòa cũng không phải vừa trở về là được lập làm Thái tử.

Lực cản đa số đến từ phía công chúa Lỗ Ban. Nàng cùng Vương phu nhân xưa nay vốn bất hòa, hiện tại con của Vương phu nhân được lập làm Thái tử, nàng tất nhiên là toàn lực phản đối.

Lại nói, ân oán giữa họ, nguyên nhân kỳ thực lại khá nhàm chán: khi Chu Loan được gả cho Tôn Đăng, lấy lễ nghi mẹ chồng nàng dâu mà đối đãi với Bộ phu nhân, song chỉ dùng lễ tiết bình thường đối với Vương phu nhân. Do đó nên Vương phu nhân ghi hận trong lòng. Đến lúc Chu Tuần cưới Lỗ Ban, Vương phu nhân liền nghĩ đủ mọi biện pháp sỉ nhục Chu Tuần. Do đó Lỗ Ban mới sinh lòng oán hận.

Phần lớn triều thần thì lại cho rằng phải lập Tôn Hòa. Đây là thời đại mà lễ giáo Nho gia đã thâm nhập sâu vào lòng người. Sau khi Tôn Đăng chết, thân phận Thái tử trưởng tử nhường lại cho Tôn Hòa có vẻ như không thể dao động. Nhưng cho dù ở trong một mảnh tiếng khuyên can, Lỗ Ban vẫn cố chấp phản đối Tôn Hòa. Vì thế nàng không tiếc rải rác lời đồn khắp nơi, cũng cấu kết với vài đại thần coi như cũng có chút tiếng nói. Hành động của nàng ít nhiều có chút tác dụng, mặc dù Tôn Quyền không tỏ thái độ, nhưng chuyện lập Thái tử lại một lần nữa bị gác lại.

Hiện thời Lỗ Ban đã không còn là Lỗ Ban thân vận đồ mới, vẻ mặt thẹn thùng của lúc tôi mới gặp nữa, ánh mắt nàng nay rất lợi hại, rất ít cười với người, so với bất kỳ ai càng khao khát nắm giữ quyền lực hơn. Bao nhiêu năm qua, có lẽ nàng vẫn chưa quên được Chu Tuần, hoặc có lẽ nàng đã sớm quên hắn, chỉ là hận ý của thời điểm đó phảng phất đã thành thói quen, rồi vẫn luôn tiếp tục bước theo con đường đó.

Từ lúc Tôn Hòa được triệu đến Kiến Nghiệp tới nay, đã trôi qua ba tháng, nhưng chuyện lập Thái tử vẫn không có động tĩnh gì. Quốc gia không thể không có người thừa kế, điều này làm cho đám đại thần trong triều rất sầu lo.

Nhưng sầu lo cũng vô dụng. Chỉ cần Tôn Quyền một ngày không tỏ thái độ, thì chuyện này chỉ có thể tiếp tục gác lại.

*

Một ngày nọ, Lục Tốn đến Kiến Nghiệp.

Giống như dĩ vãng, mỗi lần đến Kiến Nghiệp chàng đều gặp tôi một lúc, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng lúc gặp, trông bộ dáng như có điều suy nghĩ của chàng, tôi phát hiện nguyên lai lúc này chàng không chỉ là muốn gặp tôi mà thôi.

“Tìm ta vì chuyện Thái tử sao?” Tôi không muốn chờ chàng mở miệng, tự mình nói ra trước.

“Phải.”

Tôi thở dài: “Chàng cần gì phải cuốn vào đó?”

“Đây là chuyện quốc gia,” chàng nghiêm mặt nói, “Đã là triều thần, không có chuyện nói cuốn hay không cuốn vào.”

Tôi vẫn thở dài.

“Một nước không thể không có Thái tử.”

“Tôn Quyền có nhiều con trai mà.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Từ xưa đến nay đều lập trưởng không lập ấu,” hắn nói, “Nếu phế trưởng lập ấu (bỏ lớn lập nhỏ), sẽ mang đến hỗn loạn cho quốc gia.”

Tôi đột nhiên phát hiện tôi không nói lại chàng. Không chỉ vì ở trước mặt chàng tôi vĩnh viễn không nói ra nổi một câu chua ngoa, cũng không chỉ vì tôi biết Tôn Hòa cuối cùng cũng sẽ được lập. Mà nguyên nhân lớn hơn nữa đến từ bản thân chàng, lúc này tôi mới phát hiện, chàng rất quật cường, so với tôi còn quật cường hơn.

Tôi chỉ có thể thở dài.

“Vân Ảnh…” chàng bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng. Lòng tôi nhất thời mềm nhũn, im lặng nhìn chàng.

“Trước kia xảy ra chuyện gì, ta không biết. Nhưng vì sao đã nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn còn canh cánh trong lòng?” chàng hỏi tôi.

Lúc bấy giờ, tôi đột nhiên có suy nghĩ, nếu đem chuyện trước kia nói cho chàng, liệu chàng có thể giống tôi như trước, điên cuồng mà thù hận không?

Nhưng sao tôi có thể cho chàng biết được. Tội lỗi không thể cho ai biết kia, âm mưu thâm sâu kia, cho tới bây giờ tôi nguyện chỉ một mình tôi gánh vác.

Tôi chỉ nói: “Ta không có canh cánh trong lòng.”

Chàng nói: “Một khi đã như vậy, khuyên nhủ bệ hạ, được không?”

Tôi rốt cục vẫn gật đầu.

Sau đó, tôi bắt đầu thỉnh thoảng ở bên tai Tôn Quyền nói những đạo lý nên lập Tôn Hòa làm Thái tử.

Đây không phải là chuyện khó khăn lắm. Hắn vẫn chưa tỏ thái độ là vì hắn do dự, là vì những thế lực tán thành cùng phản đối vừa đúng lúc đạt tới mức cân bằng. Lúc này, chỉ cần tôi ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy một cái, cán cân của hắn liền nghiêng về hướng Tôn Hòa.

*

Xích Ô, mùa xuân năm thứ năm, Tôn Hòa được lập làm Thái tử.

Hắn hẳn đã biết chuyện tôi biện hộ cho hắn, nên thái độ đối với tôi cũng khách khí không ít. Lúc gặp mặt, có khi chúng tôi còn có thể trò chuyện đôi câu.

Có lúc tôi suy nghĩ, hay là cứ như vậy đi. Chuyện đã qua, thì để cho nó qua đi. Thời gian còn lại, cứ đứng về bên hắn mà quên đi.

Dù sao hắn là người mà Lục Tốn dùng hết sinh mệnh còn lại để ủng hộ.

Cho dù hắn sẽ mang đến một hồi phong ba cho quốc gia, mang đến hỗn loạn, mang đến vận mệnh bi thảm của những người bị cuốn vào hồi phong ba này, nhưng suy cho cùng, tôi đã có thể đứng chung một chỗ cùng Lục Tốn.

Chúng tôi có thể cùng nhau làm một chuyện mãi cho đến khi chúng tôi chết đi.

Tôn Hòa cuối cùng được lập làm Thái tử, điều này làm cho nỗi lo lắng của đám triều thần thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vở kịch này, ngay từ đầu đề bút đã là một đoạn văn bất an.

Bởi vì sự do dự trước đó của Tôn Quyền, đã làm cho vài người có dụng tâm ngầm lợi dụng thời cơ.

Tôn Bá là điển hình một đứa bé được nuông chiều đến hư. Mười bốn năm trước, Vương phu nhân cùng Tôn Hòa bị biếm đến Ngô, chỉ để lại nó cho Bộ phu nhân nuôi nấng. Tôn Quyền vốn sủng ái Bộ phu nhân, hơn nữa tưởng niệm Tôn Hòa, nên tình cảm đối với Tôn Bá, cũng tăng lên gấp đôi. Dựa vào tình cảm gấp đôi này, Tôn Bá càng lớn càng hoành hành ngang ngược, được nuông chiều đến tùy hứng.

Nhưng không phải hắn cũng không có điểm tốt. Bởi vì vô ưu vô lo mà lớn lên, nên hắn trước nay luôn lạc quan mà tự tin. Hắn giống như mãi chưa trưởng thành, cũng cho rằng chỉ cần thứ gì mình muốn là nhất định tới tay, mà không khỏi ngang ngược, nhưng bởi vì tự tin lạc quan và ngang ngược của hắn, cũng khiến Tôn Quyền sinh ra vài phần thưởng thức.

Sau khi Tôn Đăng chết, có một lần hắn cho rằng người sẽ làm Thái tử nên là mình. Sau Tôn Hòa được lập làm Thái tử, hắn được phong làm Lỗ Vương. Theo thường lệ, hắn phải rời khỏi đô thành đến đất phong, nhưng vẫn ở lại trong cung không chịu lên đường. Tôn Quyền dung túng hắn, hắn liền được một tấc lại càng muốn tiến một thước, cạnh tranh cùng ca ca hắn.

Sau khi được lập làm Thái tử, Tôn Hòa theo thông lệ đến đóng giữ tại Vũ Xương. Đến Vũ Xương không bao lâu, hắn liền mở tiệc ăn mừng chuyện được lập làm Thái tử, hơn nữa còn mời tôi đến.

Tôn Hòa không phải là một kẻ ngốc, nhưng có lẽ nhiều năm tịch mịch cùng địa vị thình lình xuất hiện mà tạo thành tương phản khiến hắn vui đến choáng váng đầu óc, nước cờ đầu tiên này đi không được tốt lắm. Các triều đại đổi thay, chuyện Thái tử gặp riêng bách quan và ăn mừng mình được lập một cách thái quá, đều là chuyện bị quân vương kiêng kị, huống chi Tôn Quyền đã già rồi, mà lông cánh của Tôn Hòa chưa dài. Mặc dù nghĩ thế, nhưng tôi vẫn không đành lòng làm hắn mất vui, chỉ dặn dò trên dưới nhất định phải giấu diếm Tôn Quyền, sau đó bản thân tìm một cái cớ đi Vũ Xương.

Lục Tốn ở Chu thành xử lý công việc khẩn cấp chưa về kịp, ngược lại trong nhà chàng gặp được Như. Nguyên lai Như đã chuyển đến sống ở Vũ Xương. Đã qua nhiều năm, có thể khúc mắc kia của nàng cũng đã được tháo mở. Nhìn vẻ mặt yên ả của nàng, tôi thật tâm vui mừng cho họ.

Tôi dẫn theo nàng cùng đi dự tiệc. Lúc Tôn Hòa thấy tôi dẫn thêm một người tới, có hơi kinh ngạc. Nhưng sau khi nghe giới thiệu đây là phu nhân của Lục Tốn, hắn liền dùng lễ tiết tốt nhất để hoan nghênh nàng. Hắn đối với nàng rất tôn kính, loại tôn kính kia phát ra từ nội tâm, mọi người liếc mắt một cái có thể nhìn ra được.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Khi hắn lấy một thân phận bị biếm trích trở lại Kiến Nghiệp, lúc mọi người còn đang do dự đứng ngoài quan sát, chỉ có Lục Tốn, kiên trì vì thân phận trưởng tử của hắn mà ủng hộ hắn. Hắn cũng xác định Lục Tốn là một gốc cây đại thụ có thể dựa vào, mặc dù thái phó của Thái tử là Khán Trạch đã theo hắn nhiều năm, nhưng hắn vẫn lấy sư lễ đối đãi với vị Thái Phó đại nhân tiền nhiệm này.

Trái lại đối với tôi, hắn không phải là không khách khí, nhưng vẫn luôn cảm thấy loại khách khí này như đang ngăn cách thứ gì đó. Tuy rằng tôi cảm thấy giữa chúng tôi xem như ngang bằng nhau, nhưng trải qua nỗi hận khắc cốt kia, suy cho cùng cũng có vài thứ ngăn cách.

Nhưng tôi không quan tâm, vô luận hắn đối đãi với tôi như thế nào, hận tôi như thế nào, tôi nghĩ tôi đều sẽ ủng hộ hắn. Đơn giản vì Lục Tốn đứng về bên hắn.

Lúc nghĩ như vậy, tôi không chút nào ý thức được, tôi đang từng bước một đi vào vực sâu của vận mệnh.