Ngày thứ hai Tôn Quyền liền lên xa giá đến Vũ Xương, tôi cũng cùng đi với hắn.
Dọc đường đi, tâm tình Tôn Quyền không tốt lắm, mà tâm tình tôi lại không tệ, mặc dù không biết Phan Tuấn có kế hoạch như thế nào, nhưng trong lòng vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Phía trước thấy đã đến Lư Giang. Qua được Lư Giang, thì con đường đến Vũ Xương đã đi được một phần ba.
Ngự giá thả ngựa chậm chạp trên con đường lớn bên bờ sông, đúng lúc này, phía sau truyền đến một tràng tiếng vó ngựa kịch liệt.
Chỉ thấy một người bộ dạng như người hầu cưỡi tuấn mã, vội vàng chạy đến. Hắn cùng vệ binh nói mấy câu, vệ binh liền kêu ngừng đoàn xe, đi đến trước xe ngựa của Tôn Quyền, bẩm báo:
“Bệ hạ, Lã trung thư đang chạy tới, có việc muốn diện tấu bệ hạ.”
Lòng tôi chùng xuống, lập tức nói: “Lã trung thư thân thể không khỏe, sao còn tới gặp làm chi? Vẫn nên mời hắn trở về nghỉ ngơi đi!”
“Nhưng Lã trung thư đang ở tại chiếc xe ngựa phía sau, lập tức sẽ chạy tới ạ.” Người hầu kia đáp.
Tôi quay đầu, thấy trên đường chân trời, một chiếc xe ngựa màu xám, đang chạy nhanh đến đây.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nhìn xe ngựa của Lữ Nhất dừng trước mặt chúng tôi, nhìn hắn chậm rãi xuống xe. Hắn thật sự bệnh không nhẹ, sắc mặt xanh đậm, lúc xuống xe cũng phải do hai tên người hầu run run rẩy rẩy đỡ xuống. Chân vừa chạm đất, hắn lập tức quỳ phục ở trước mặt Tôn Quyền.
“Bệnh thành như vậy, cần gì phải tới đây?” trong giọng nói, Tôn Quyền lại có chút trách cứ vô cùng thân thiết.
“Bệ hạ,” Lữ Nhất run run đáp, “Thần cho dù bệnh nguy kịch, trong lòng vẫn luôn nhớ đến bệ hạ.”
“Trẫm biết.” Tôn Quyền thở dài nói.
“Nghe nói bệ hạ muốn đi Vũ Xương chăng?”
Vẻ mặt Tôn Quyền lại thêm hơn vài phần mất tự nhiên, nói: “Thừa Minh bệnh nặng, trẫm đi thăm hắn.”
“Nhưng hai ngày trước thần còn nhận được tin tức từ Vũ Xương, nói Phan thái thường thân thể không có gì dị thường.”
Tôi lập tức nói: “Con người thân thể ai có thể chắc chắn được. Lã trung thư ngươi còn không phải nói bệnh liền bị bệnh.”
Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Thần bị bệnh, nhưng thần biết bệ hạ ngày đêm làm lụng vất vả, cũng sẽ không an phận đi làm cái chuyện thỉnh cầu, khiến cho bệ hạ lãng phí thời gian đến thăm thần.”
Tôi cười lạnh nói: “Lã trung thư muốn cùng đánh đồng với Phan thái thường ư?”
Hắn thản nhiên đáp: “Cùng là thần dân của bệ hạ, đều là người nhận ân trọng của bệ hạ, vì sao không thể đánh đồng?”
Thấy tôi không nói lời nào, hắn lại quay qua Tôn Quyền nói: “Bệ hạ là đấng chí tôn vạn kim, nên có ổn trọng như bàn thạch. Bệ hạ dễ dàng ra ngoài như vậy, chỉ sẽ càng làm lạnh tâm những người quan tâm bệ hạ.”
Tôn Quyền ấy thế mà lại trông như một đứa nhỏ đã làm sai, nhẹ giọng nói: “Trẫm chỉ đi xem thử, hai ba ngày liền trở về.”
Tôi lại nhịn không được nói: “Lã trung thư, chẳng lẽ ông muốn sai khiến hành động của bệ hạ?”
“Vi thần không dám,” hắn kinh sợ nói, “Nhưng ngày thường, bệ hạ muốn đi đâu, thần nhất định không có hai lời. Nhưng hiện nay chính là thời điểm lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nịnh thần xuất hiện lớp lớp, nếu bệ hạ dễ dàng ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người khác mê hoặc…”
“Ngươi nói ai là nịnh thần!” Tôi nghiêm mặt, quát lớn.
“Không được vô lễ.” Tôn Quyền ngăn tôi lại.
Hắn thế nhưng lại ngăn tôi.
“Bệ hạ,” Lữ Nhất lại rơm rớm nước mắt, trên mặt đầy biểu tình ủy khuất, “Nỗi niềm thần lo lắng cho bệ hạ, có trời đất chứng giám. Thần vì bệ hạ đắc tội bách quan, dù chết cũng không luyến tiếc. Nhưng hiện thời bất chính chi phong chưa được thanh lọc, bệ hạ lại nói muốn đi Vũ Xương…”
“Bệ hạ đi Vũ Xương là chuyện của bệ hạ. Ông chỉ chăm lo chuyện của ông là được.” Tôi còn nói thêm.
“Bệ hạ nếu muốn đi Vũ Xương, thỉnh cho phép thần đi theo bệ hạ.” Hắn nói.
“Thân mình ngươi như vậy, không nên đi.” Tôn Quyền nói.
“Thần đã từng nói, có thể làm cho những lời gièm pha không tiến vào đến tai bệ hạ là chức trách của thần, thần dù có chết cũng không luyến tiếc.” Hắn phủ phục xuống, run run nói.
Tôn Quyền trầm ngâm thật lâu, sau quay đầu nhìn tôi.
“… Không đi nữa?” Hắn nhưng lại nhẹ giọng nói như vậy.
“Bệ hạ!” Tôi giống như ngũ lôi oanh đỉnh, nhất thời không biết nói gì cho phải, suy nghĩ nửa ngày, lại cảm thấy nổi giận là ý không hay, chỉ gần như cầu xin nói, “Thừa Minh ngài ấy thân thể không tốt, còn muốn gặp bệ hạ một lần cuối cùng. Bệ hạ bây giờ lại nói không đi nữa…”
“Phan thái thường ông ấy là cát nhân thiên tướng, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.” Lữ Nhất lập tức nói.
“Bệ hạ a,” tôi lại nói với Tôn Quyền, “Cho dù Thừa Minh ngài ấy có thể vượt qua lần này, nhưng bệ hạ đã đồng ý là đi thăm ngài ấy, há có thể nào nuốt lời? Nhất định ông ấy còn đang ở Vũ Xương gắng gượng chờ bệ hạ!”
“Trẫm cũng đã đồng ý với hăn trước khi việc này giải quyết xong không rời khỏi Kiến Nghiệp, hiện tại nghĩ lại trẫm lại càng nên nuốt lời.” Tôn Quyền chỉ vào Lữ Nhất nói
“Bệ hạ…” Tôi đã nghèo từ, rõ ràng cảm thấy đây là hoang đường, lại bởi vì hoang đường quá độ, mà không tìm được lời nào để nói.
“Như vậy đi,” Tôn Quyền trầm ngâm, “Nàng ngồi xa giá của trẫm, mang theo bảo kiếm của trẫm đến Vũ Xương, thay trẫm thăm Thừa Minh. Nàng nói cho Thừa Minh biết, gặp nàng như gặp trẫm.”
Thật không nghĩ tới kết cục lại như vậy.
Dọc đường đi, tôi ôm kiếm của Tôn Quyền, ngồi trong xe ngựa xanh vàng rực rỡ, trong lòng mắng Lữ Nhất đâu chỉ ngàn lần.
Vốn xa giá phải làm trang trọng chạy chầm chậm, nhưng trong lòng tôi nghẹn một hơi, lệnh cho phu xe giục ngựa chạy nhanh, hoàn toàn không để ý đến thân xe màu vàng đính dầy bùn đất. Chỉ dùng không đến một nửa thời gian bình thường, đã chạy tới Vũ Xương.
Đến trước Phan phủ ở Vũ Xương, trước cổng một mảnh tiêu điều. Đại môn mở rộng, mơ hồ cảm thấy có người nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không có người tới nghênh giá. Tôi nghẹn một hơi, thầm nghĩ nhanh nhanh gặp Phan Tuấn, ở trước mặt ông ta trách móc Lữ Nhất một hồi. Vì thế cũng không quan tâm nhiều, lập tức xuống xe đi vào trong.
Băng qua sân, cũng không thấy một bóng người. Đi một mạch tới trước phòng, mới nghe thấy loáng thoáng bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Một thanh âm là của Phan Tuấn, một thanh âm khác lại rất quen thuộc, cho dù có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, là giọng của Lục Tốn.
Lục Tốn đang nói: “Hiện thời Lữ Nhất lạm dụng hình pháp, gây ra không ít tù oan… Lấy sự anh minh của bệ hạ, vậy mà lại hoàn toàn chẳng hay biết gì…”
Phan Tuấn lại nói: “Ta rất hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy bệ hạ, nói cho ngài ấy từng hành động của Lữ Nhất… cái mạng già này vốn cũng không kéo dài được, nếu chết ở trước mặt bệ hạ có thể làm cho ngài ấy tỏ tường, ta sẽ chết ở trước mặt bệ hạ… Nhưng không biết khi nào mới có thể thấy được bệ hạ đây?”
Hai người âm điệu thương cảm có chút quá lố, hoàn toàn không giống hình tượng mọi ngày của họ. Điều quá lố nhất là, trong giọng nói của họn ấy thế mà còn mang theo chút nghẹn ngào.
—— chẳng lẽ thật sự đang ở trong đó ‘hai mắt nhìn nhau mắt lệ nhòa’, bó tay hết cách sao?
Tôi nhịn không được bước nhanh đi đến cửa. Cửa phòng khép hờ, Phan Tuấn đang tựa trên sập, Lục Tốn ngồi đối diện ông ta. Ngay tại một khắc kia, tôi rõ ràng nhìn thấy nước mắt trên mặt hai người họ.
Tim thoáng chốc thắt lại.
Tôi ngây ngốc đứng tại đó, không thể tin nhìn hai người họ ngồi nhìn nhau khóc. Tôi thật sự chỉ muốn rống to với họ: đến nước này, nếu ngay cả các ngươi cũng chỉ biết khóc lóc, như vậy thiên hạ này còn ai có thể cứu?
Bọn họ không mảy may biết tôi đã đến, chỉ tiếp tục đau thương nói.
Lục Tốn nói: “Ta thường suy nghĩ, ta đi theo bệ hạ, cũng đã hơn ba mươi năm. Hơn 30 năm qua… Bệ hạ vẫn đối đãi với ta không tệ. Lữ Nhất hắn không biết điểm tốt ấy của bệ hạ, nếu hắn mà biết… Hắn cũng sẽ không đạp hư giang sơn của bệ hạ như thế.”
Phan Tuấn nức nở nói: “Nếu ta chết, hồn phách có thể báo mộng cho bệ hạ hiểu rõ tấm lòng trung thành này của ta, hiện tại ta liền thắt cổ chết tại đây.”
Thanh kiếm trong tay tôi lập tức rơi xuống đất.
Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất rốt cục làm kinh động đến Lục Tốn, hắn hơi hơi nghiêng đầu qua, nhìn thấy tôi. Nhưng Phan Tuấn còn đang nhắm mắt rơi lệ, làm như hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau thương của chính mình.
Lục Tốn nhìn tôi lại rướn cổ nhìn ra sau lưng tôi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mà Phan Tuấn còn đang nói: “Từ nhỏ tuy ta không phải là người Đông Ngô, nhưng chết cũng sẽ là ma Đông Ngô…”
“… Thừa Minh,” Lục Tốn đánh gãy lời hắn, vội vàng nói, “Là Ảnh phu nhân.”
“Ảnh phu nhân, ừm, Ảnh phu nhân không biết hiện tại có khỏe không? Nàng ấy đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay bệ hạ lại tình nguyện nghe Lữ Nhất…” Phan Tuấn làm như có chút hồ đồ, vẫn lầm bầm lầu bầu nói.
“Không phải,” Lục Tốn nói, “Chỉ có một mình Ảnh phu nhân đến thôi.”
“Chỉ có một mình Ảnh phu nhân đến?”
Phan Tuấn đột nhiên mở choàng mắt ra, kinh ngạc nhìn đến phía tôi. Trên mặt hắn vẫn đong đầy nước mắt, biểu tình thật đáng buồn thương trên mặt lại trở thành hư không.
“Ảnh phu nhân, bệ hạ đâu?” Hắn mở to hai mắt hỏi.
“Bệ hạ đi đến nửa đường bỗng bị Lữ Nhất ngăn lại, chỉ một mình ta đến.” Tôi có chút không hiểu nhìn vẻ mặt bọn họ đột nhiên thay đổi, trả lời.
“Khụ!” Phan Tuấn đột nhiên ho khan, ho một trận, sau đó lau mặt một cái, đoạn nhảy xuống giường. Động tác cực kỳ lưu loát, hoàn toàn không có chút nào giống người bị bệnh nặng.
Lục Tốn đột nhiên cười phá lên.
“Thừa Minh, tính nhầm rồi?” Hắn nhìn Phan Tuấn cười nói.
“Tính nhầm, tính nhầm rồi,” Phan Tuấn hết sức ảo não nói, “Tự dưng chịu nhiều khổ sở thế này, công toi rồi.”
Hắn đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, rống to ra cửa: “Người đâu!”
Mới vừa rồi tôi một đường đi vào, không gặp một ai. Lúc này Phan Tuấn kêu một cái, đã thấy bên ngoài nhanh chóng chạy vào một hạ nhân. Phan Tuấn nhìn hắn, thái độ hung dữ cả giận nói:
“Phạt cái tên đầu bếp kia đi quỳ một canh giờ! Lẽ nào lại thế được, ta đã bảo hắn chế nước hành vừa đủ thôi, ai bảo hắn đi giã nồng như vậy! Hại mắt ta thiếu chút nữa bị cay đến đui luôn rồi.”
“Các ngươi đang nói cái gì a?” Tôi đầu đầy dấu chấm hỏi, bộc phát nghi hoặc hỏi.
Lục Tốn có chút xấu hổ nhìn Phan Tuấn, Phan Tuấn lại nhìn hắn.
Vẻ mặt hai người họ giống như đứa trẻ bị vạch trần, trầm mặc không nói lời nào.
“Cái gì mà nói tính nhầm? Còn có đầu bếp nữa, cái gì nước hành, các ngươi đang làm trò gì vậy?”
Lời này vừa hỏi ra, trong lòng liền giật mình có hơi vỡ lẽ. Nước mắt… khóc… hành… Tưởng là Tôn Quyền đến… Chẳng lẽ?
“Không liên quan đến ta,” Lục Tốn ngượng ngập cười nói, “Là mưu ma chước quỷ của Thừa Minh đó.”
Rốt cục tôi cũng hiểu được, nén nhịn một hồi, vẫn không nén được mà không có hình tượng phá lên cười.
“Ha ha… Các ngươi…” Tôi càng nghĩ càng buồn cười, vừa cười vừa nói, “Mệt cho các ngươi nghĩ ra… Cố ý không ra cửa tiếp giá, cố ý làm bộ như không biết bệ hạ đã đến, để cho bệ hạ tiến vào thấy các ngươi đang ở trong này lao tâm khổ trí đến khóc vì hắn?”
“Tính nhầm, tính nhầm mà.” Phan Tuấn vẫn mặt mày ảo não.
Lúc này, tôi thật sự đã cười ra nước mắt.
Bi kịch thành trò khôi hài. Ba người chúng tôi cười lớn một hồi lâu, mới cố gắng ngưng cười, cùng nhau ngồi xuống nghiêm túc nói đến chuyện Lữ Nhất.
Tôi đem chuyện của Chu Cư kể lại cho bọn họ, sau khi nghe xong, Lục Tốn cảm thán, Phan Tuấn lại ngắn ngủn dùng bốn chữ khái quát:
“Làm chuyện dại dột.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Lữ Nhất là tên khốn không sai, nhưng hắn có thể nói Lữ Nhất lừa dối bệ hạ, lại tuyệt đối không được nói bệ hạ không phân rõ thị phi. Bệ hạ vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bệ hạ ghét nhất người ta nói ngài ấy hồ đồ. Hai loại tối kỵ này Chu Cư đều đã phạm vào, bệ hạ sẽ nghe hắn mới là lạ!”
“Đúng vậy,” tôi sực nhớ ra, “Lữ Nhất cho tới bây giờ đều đánh vào cái chữ ‘Trung’ mà làm việc, chưa từng ở trước mặt bệ hạ chửi bới người khác, hắn ngược lại còn nói người này người kia tốt, đợi đến khi người đó lại buộc tội hắn, bệ hạ sẽ bắt đầu cảm thấy chính người đó mới có vấn đề, sau đó Lữ Nhất mới bắt đầu châm ngòi thổi gió.”
“Cho nên chúng ta mới dùng kế ‘gậy ông đập lưng ông’. Nếu hắn có thể cảm động đến bệ hạ, chúng ta đã cùng bệ hạ giao tình vài thập niên, chẳng lẽ còn không bằng hắn?”
“Thừa Minh luôn có cao kiến như vậy. Cho nên mới thiết kế tràng diện vừa rồi, đáng tiếc bệ hạ vẫn không tới.” Lục Tốn nói.
“Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?” Tôi hỏi Phan Tuấn.
“Tạm thời vẫn chưa có cách nào hay,” Phan Tuấn trầm ngâm, “Bệ hạ khẳng định không thể đến Vũ Xương. Nếu ta có thể đến Kiến Nghiệp gặp được bệ hạ thì tốt rồi.”
Một cỗ hào khí tự nhiên sinh ra trong l*иg ngực, tôi đứng lên, lớn tiếng nói: “Việc này để ta.”
Hai người họ cùng lúc nhìn tôi.
“Thế nào, không tin ta?” Tôi cười nói, “Có tư tưởng quang minh của Thừa Minh chỉ dẫn, ta biết nên làm gì mà.”
“Ta tin tưởng nàng.” Lục Tốn nói.
“Nhưng,” tôi lại hỏi Phan Tuấn, “Ông đi Kiến Nghiệp gặp bệ hạ, việc sau đó nên làm như thế nào?”
“Chuyện đó phu nhân yên tâm,” Phan Tuấn cười nói, “Lữ Nhất y giỏi về diễn trò, Phan Tuấn ta cũng sẽ không thua kém y!”
*
Trở lại Kiến Nghiệp gặp Tôn Quyền, hắn hỏi tình huống của Phan Tuấn, tôi liền bày ra biểu tình bi thương đáp:
“Thừa Minh ông ấy bệnh rất nặng, nhưng cũng không không đáng ngại lắm. Chỉ là trong lúc đổ bệnh, vẫn còn ngày đêm tưởng niệm bệ hạ. Lúc thần thϊếp đến phủ hắn, thấy hắn đang cùng Bá Ngôn nói đến chuyện ở Kiến Nghiệp, bởi lo lắng bệ hạ làm lụng quá vất vả, không ngờ lại rơi lệ.”
“Bọn họ rơi lệ vì trẫm?” Tôn Quyền không thể tin hỏi.
Tôi cố nén cơn buồn cười xuống đáy lòngi, biểu tình nghiêm túc gật đầu.
Tôn Quyền không kiềm nổi, cảm thán nói: “Nàng nói với hắn an tâm dưỡng bệnh cho tốt, đừng quan tâm quá.”
“Ta cũng nói với ông ấy như vậy. Nhưng mà trong lòng ông ta luôn có bệ hạ, há có thể dễ dàng không lo lắng tới được? Ông ta nói đã đi theo bệ hạ vào sinh ra tử, cũng đã mười mấy năm, hiện tại, thầm muốn cùng bệ hạ chong dèn trò chuyện thâu đêm, từ từ ôn chuyện.”
Tôn Quyền nói: “Trẫm cũng rất muốn gặp Thừa Minh.”
Tôi lại tiếp tục nói: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, tư đến Vũ Xương quả thật không thỏa lắm. Nhưng nếu bệ hạ tưởng niệm Thừa Minh, sao không triệu ông ta đến Kiến Nghiệp gặp mặt?”
Tôn Quyền do dự, sau nói: “Như thế cũng tốt.”
Thấy hắn còn có chút do dự, tôi bèn chêm vào thêm: “Bệ hạ gặp Thừa Minh, chính là ôn chuyện riêng, không can hệ đến quốc sự. Cũng không tất phải cho Lã trung thư biết, tránh cho y bận lòng. Chẳng lẽ Thừa Minh là người không biết lý lẽ sao, chuyện có lợi cho quốc gia, ông ta sẽ không cản trở bệ hạ.”
Vẻ do dự trên mặt Tôn Quyền rốt cục cũng biến mất, hắn gật đầu.