Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lưỡng Thế Hoa

Chương 7: Trung và gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một hai tháng sau, những người dâng sớ trên, không bị phát hiện tham ô thì cũng bị bị phát hiện không làm tròn trách nhiệm. Sau đó bị vấn tội, rồi hạ ngục.

Lăn lộn qua vài lần, người dâng sớ buộc tội, cũng dần dần ít hẳn đi.

Một ngày nọ, sau khi hạ triều, Lữ Nhất một mình lưu lại nói vài câu cùng Tôn Quyền. Tôn Quyền nhíu mày, sau khi trở lại thư phòng, hắn liền sai người đi truyền Chu Cư đến.

Chu Cư sinh ra ở Ngô Quận, cũng là con cháu của một trong tứ đại gia tộc. Ít năm trước hắn cưới con gái út của Bộ phu nhân – Tiểu Hổ, từng lập không ít quân công, vẫn luôn được Tôn Quyền trọng dụng. Chính là lúc này đây Tôn Quyền triệu hắn yết kiến, hẳn không phải là chuyện tốt gì.

Chỉ thấy hắn thân măc triều phục, vội vàng đi tới. Lúc hành lễ, Tôn Quyền không hề lộ ra thần sắc hòa khí.

Hắn nhìn thẳng Chu Cư, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Tử Phạm, ngươi thành thật nói cho trẫm, năm kia đúc tiền mất đi ba vạn xâu, có thật là ngươi cầm hay không?”

Chu Cư ngẩn người, vẫn thản nhiên nói: “Thần lấy tính mạng ra đảm bảo, tuyệt đối không có chuyện này.”

“Như vậy, vì sao chủ bộ của ngươi sợ tội tự sát ở trong ngục?”

Trên mặt Chu Cư hiện lên vẻ giận dữ, hắn lớn tiếng nói: “Bệ hạ, chủ bộ của thần không phải sợ tội tự sát, chủ bộ của thần là bị Lữ Nhất tra khảo đến chết!”

Tôn Quyền nhíu mày.

“Lã trung thư hắn chủ thẩm việc này, tất nhiên là phải hỏi cho rõ ràng. Nếu không có một lòng muốn chết, làm sao có thể dễ dàng chết trong ngục như vậy?”

“Bệ hạ a,” biểu tình trên mặt Chu Cư cơ hồ là bi thương, “Con kiến còn sống tạm bợ, cũng không phải là bán mạng ở sa trường, ai lại dễ dàng muốn chết?”

“Nếu dùng cái chết để bịt miệng thì sao?”

Chu Cư lại một lần nữa ngạc nhiên. Hắn nhìn Tôn Quyền, run run nói: “Thần không rõ.”

“Hắn chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, cho dù chết, ngươi đi phúng viếng hắn, cũng đã tận lòng với quan trên rồi. Cớ sao ngươi tại tiêu nhiều tiền hậu táng hắn như vậy? Liệu có phải hay không hắn che giấu cho ngươi cái gì?”

Chu Cư ngỡ ngàng nửa ngày, đột nhiên lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Bệ hạ, chủ bộ thần đi theo thần nhiều năm, hiện thời vô tội chết thảm, thần há có thể nào ngồi xem? Hậu quan liễm táng, nhân chi thường tình. Thần tài năng tầm thường, mấy năm nay vẫn thấy thẹn với thánh ân. Nhưng sau này thần trăm tuổi, tin tưởng bệ hạ cũng sẽ hậu táng cho thần…”

Hắn nói như vậy, thanh âm dần dần nghẹn ngào. Tôn Quyền còn muốn nói gì đó, tôi đã không nhịn được nữa.

Tôi vén rèm đi ra, đi đến phía sau Tôn Quyền, kéo kéo ống tay áo hắn.

Hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt dần dần nhu hòa xuống.

“Trẫm hiểu rồi.” hắn nói, “Tử Phạm ngươi đã vất vả rồi, đi về trước đi.”

Tôi tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua. Không ngờ tới ngày thứ hai, sau khi lén nói chuyện cùng Lữ Nhất một phen, Tôn Quyền lại cải biến khẩu khí.

Hắn sai người truyền Chu Cư đến, vẫn ở tại thư phòng như lúc trước, nhưng lúc này đây, sắc mặt của Tôn Quyền ác liệt khiến người phải sợ hãi.

“Ngươi vẫn chủ bộ ngươi chết là vô tội?” vừa thấy Chu Cư, câu đầu tiên hắn liền hỏi như vậy.

“Thần lấy tánh mạng ra bảo đảm.” Chu Cư thản nhiên đáp.

“Hắn quản lý chuyện đúc tiền. Có tiền mất đi, cớ sao hắn không hề biết chút nào? Nếu không biết, vì sao muốn ở trong ngục tìm chết?”

“Thần đã nói, hắn không phải tìm chết, mà bị chết dưới trượng của Lữ Nhất,” Chu Cư run run nói, “Về chuyện số tiền thất lạc, thần vẫn đang sai người tra xét, nhất định phải cho bệ hạ một câu trả lời thỏa đáng.”

“Tra xét, tra xét,” Tôn Quyền cười lạnh nói, “Tra xét hai năm, thế nào còn chưa thấy một cái kết quả? Nếu không phải Lã trung thư nói cho trẫm việc này, các ngươi còn muốn giấu diếm trẫm đến bao giờ!”

“Lúc ấy thần không báo lên việc này, chính là không muốn vì chuyện nhỏ này mà phiền nhiễu đến bệ hạ.”

“Đánh mất tiền là việc nhỏ, liệu đánh mất quốc gia, mới tính đại sự?” Tôn Quyền cười lạnh, sau đó xoay chuyển ánh mắt, hăm he nhìn Chu Cư, lạnh lùng gọi thẳng kỳ danh, “Chu Cư!”

“—— Có thần.”

“Trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là Phò mã của công chúa, Tả tướng quân, ngày thường triều đình ban thưởng lộc, há có thể bạc đãi ngươi?”

“Triều đình đối đãi thần rất hậu hĩ, lòng thần vẫn luôn mang cảm kích.”

“Vậy hàng năm ngươi sử dụng thế nào?”

“… Thần không giỏi quản lý tài sản, hàng năm tiêu dùng quá nhiều.”

“Trẫm nghe tiếng đã lâu, Chu Cư ngươi nổi tiếng là thích làm việc thiện, thường ban thưởng hậu hĩnh cho bộ hạ hòng thu mua nhân tâm, có việc này không?”

Chu Cư không nói gì.

“Trẫm còn nghe nói, hàng năm ngươi đều ‘nhập không đủ xuất’, có việc này không?”

Chu Cư vẫn không nói gì.

“Trả lời trẫm! Ngươi có hay không hàng năm đều ‘nhập không đủ xuất’?”

Chu Cư im lặng thật lâu, sau mới giãy giụa từ miệng phun ra một chữ: “…Có.”

“Nếu ngươi đã ‘nhập không đủ xuất’, lại nắm giữ chuyện đúc tiền, hiện tại đánh mất tiền, lại hậu táng thật dày cho chủ bộ vì kháng cự không nhận tội. Ngươi muốn trẫm phải tin tưởng thế nào, ngươi không hề có can hệ đến việc này?”

Chu Cư ngẩng đầu lên nhìn Tôn Quyền, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Ngươi giải thích thế nào?” Tôn Quyền cười lạnh nói.

“Bệ hạ a!” Chu Cư thẳng lưng lên, mang theo vẻ mặt ‘tử chiến đến cùng’, xúc động nói, “Thần quả thật không giỏi quản lý tài sản, nhưng đó cũng là chuyện riêng của thần. Thần không phải là người không phân rõ thị phi, sao có thể lấy trộm tiền tài quốc gia để dùng riêng? Bệ hạ hỏi thần vì sao muốn hậu táng chủ bộ, thần đã giải thích qua. Nhưng bệ hạ đã không muốn tin thần, thần cũng không thể nói gì hơn! Thần dù chết không luyến tiếc, thần chính là tiếc cho bệ hạ!”

“Tiếc cho trẫm cái gì?” Tôn Quyền hung hăng nhìn hắn hỏi.

“Thân tiểu nhân, xa hiền thần! Thị phi không rõ, trung – gian chẳng phân biệt được!”

Lời vừa nói ra, ngay cả tôi cũng giật nảy mình. Trán Tôn Quyền nổi đầy gân xanh, hung tợn nhìn chằm chằm Chu Cư, hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói trẫm như vậy?”

“Lữ Nhất là tên tiểu nhân gian ác, trên dưới triều đình mọi người đều biết, bệ hạ lại tín nhiệm hắn như thế, không phải hồ đồ là gì?”

“Tử Phạm, đừng nói nữa.” Tôi sợ sự tình sẽ diễn biến đến mức không khống chế được, vội đi đến bảo hắn đừng nói thêm gì nữa. Tuy cùng hắn kết giao không nhiều lắm, nhưng tôi vẫn tin tưởng hắn trong sạch. Nhưng chuyện này có nói tiếp cũng không phải cách làm thông minh. Tôn Quyền là người thích ăn mềm không ăn cứng. Mà cái hắn hiện tại sợ nhất cũng kiêng kị nhất, đó chính là người khác nói hắn hồ đồ.

Nhưng Chu Cư lại không biết điểm này, hắn còn đang đau khổ kiên trì.

“Bệ hạ a!” Hắn thê lương la lên, “Bệ hạ có thể nào hồ đồ đến nước này?”

“Câm miệng! Các ngươi quả thực tưởng rằng chỉ có các ngươi là sáng suốt, một mình trẫm hồ đồ sao?” Tôn Quyền rốt cục cũng nổi giận, vỗ bàn giận dữ hét, “Ngươi phạm vào tội như vậy, không yên lặng tự xét lại, dựa vào cái gì đến đây chỉ trích trẫm?”

“Thần chết không luyến tiếc, thần chỉ hy vọng bệ hạ có thể hiểu được.” Chu Cư xúc động nói.

“Tử Phạm, đừng nói nữa!” Tôi nhìn sắc mặt Tôn Quyền, vội vàng quát hắn. Hắn thực quật cường, quật cường đến điên cuồng, quật cường đến bất chấp hết thảy. Cho dù nhận tội, cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Hắn thân là Phò mã, Tôn Quyền sẽ giơ cao đánh khẽ. Nhưng hắn lại nói như vậy, hậu quả sẽ không lường trước được.

“Bệ hạ ——” hắn vẫn không để ý lời tôi nói, toan mở lời.

“—— ngươi thực tưởng rằng trẫm không dám gϊếŧ ngươi?” Tôn Quyền chỉ vào mũi hắn, cả giận nói.

“Bệ hạ,” tôi vội quỳ xuống, kéo ống tay áo Tôn Quyền, nói, “Tử Phạm không biết rõ lí lẽ, mở miệng không lựa lời. Cầu bệ hạ niệm tình nghĩa xưa, tốt xấu gì cũng tha cho hắn một lần.”

Lửa giận của Tôn Quyền thế mới thu liễm chút, hắn nhìn nhìn tôi, lại nhìn Chu Cư đang run rẩy môi.

“Cách chức, về nhà chờ trị tội đi.” Hắn lưu lại một câu này, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Chu Cư bị cách chức, khiến cho trên dưới khắp cả triều, lộ ra một loại im lặng như chết.

Những quan viên ngày trước dâng tấu buộc tội Lữ Nhất có dấu giếm cỡ nào cũng có thể tìm ra. Mọi người tại lúc đối mặt với Lữ Nhất, thái độ đều khác thường, dè dặt cẩn trọng nói chuyện, sợ đắc tội hắn. Cho dù những người hơi chút cương trực, cũng chỉ cáo ốm không ra, hòng né tránh việc này.

Ngược lại ở tận Vũ Xương xa xôi, Tôn Đăng cùng Lục Tốn hay việc này, bắt đầu lũ lượt dâng tấu, biện bạch cái lợi và hại. Đối mặt với những quyển tấu chương chữ chữ đều ngập tràn máu và nước mắt này, Tôn Quyền không phải là không rung động. Khả mỗi lần gặp Lữ Nhất, tâm hắn lại bắt đầu cứng rắn như thép.

Đến nhập thu, Lữ Nhất bắt đầu phản kích. Hắn bắt đầu không dấu vết mà ba phen bốn lượt ở trước mặt Tôn Quyền nói những chỗ không tốt của Tôn Đăng cùng Lục Tốn. May mà Vũ Xương ở xa xôi, hai người họ hiện tại lại quyền cao chức trọng, rất khó cho Lữ Nhất ‘đυ.ng chạm đến’. Nhưng những lời này, cũng không hề nghi ngờ đã gây cho Tôn Quyền cùng hai người họ có khoảng cách xa lạ.

Ngay cả lời tôi nói, Tôn Quyền cũng không nghe. Mỗi lần hễ tôi nhắc đến chỗ sai của Lữ Nhất, hắn liền không kiên nhẫn đánh gãy. Sau đó dần dà, tôi cũng không nhiều lời nữa. Một mặt tôi cảm thấy, thay vì ngày qua ngày nói mấy lời vô dụng khiến ngay cả tôi hắn cũng thấy xa lạ, không bằng chờ đợi thời cơ đánh bại Lữ Nhất một lần duy nhất; còn một mặt khác, tôi biết trong lòng Tôn Quyền có khúc mắc, nếu tôi nói giúp Lục Tốn quá nhiều, có lẽ sẽ tạo nên kết quả tương phản.

Nhưng ngày qua ngày, nhìn Lữ Nhất ở Đông Ngô hoành hành ngang ngược, trong lòng thật sự rất khó chịu. Lần này, Tôn Quyền đã đi quá xa, xa đến mức thực sự có chút mê muội hồ đồ. Ngay cả Thái tử ba phen bốn bận thỉnh cầu đến Kiến Nghiệp gặp hắn, hắn đều cự tuyệt. Thái tử muốn gặp cha mình mà không cũng không được, nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, chỉ sợ là chuyện không thể tưởng tượng được.

Có lẽ là mọi người ngầm nguyền rủa rốt cục khiến cho trời cao nghe được. Đến đầu đông, Lữ Nhất thế nhưng đổ bệnh.

Bệnh không hề nhẹ, thượng thổ hạ tả, nằm liệt giường đến giờ, không thể đứng dậy. Mặc dù lũ chó sắn của hắn còn đang ngày qua ngày chế tạo tù oan, nhưng trong thư phòng Tôn Quyền không có bóng dáng hắn, dù sao cũng khiến cho người ta thấy thoải mái hơn nhiều.

Vũ Xương bên kia ngược lại có vẻ cực kỳ yên lặng. Sau đó, vào một ngày nọ, ở Vũ Xương xa xôi thư của Thái thường Phan Tuấn được đưa đến trước mặt Tôn Quyền.

Phan Tuấn là người quê Vũ Lăng, tuy đọc đủ thứ thi thư, nhưng trên người vẫn mang theo chút phong thái hào hiệp của sơn dân. Phong thái hào hiệp này làm cho hắn và Tôn Quyền có chút hợp nhau. Y vốn là người Thục, Kiến An năm thứ 24, hàng Ngô, Tôn Quyền ngưỡng mộ y, y cũng đối với Tôn Quyền trung thành và tận tâm, lập được không ít quân công. Mọi người thường nói, nếu Cố Ung không làm Thừa tướng, vậy người kế nhiệm Thừa tướng, cũng chỉ có thể là y.

Y đối với Lữ Nhất vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn gϊếŧ chết cho thống khoái. Kỳ quái là từ khi Lữ Nhất dựng lên màn sóng gió tại triều đình đến nay, trong đám người buộc tội Lữ Nhất lại không thấy bóng dáng y. Lúc ban đầu Lữ Nhất còn ngỡ là y tán thành với mình, muốn phế bỏ Cố Ung không chịu thỏa hiệp, để cho Phan Tuấn lên đảm nhận chức Thừa tướng. Nhưng sau đó có người nói cho Lữ Nhất nỗi thù hận của Phan Tuấn, Lữ Nhất sợ đến cả người toát cả mồ hôi lạnh, rốt cục vẫn là không hề động đến Cố Ung.

Phan Tuấn là người chính trực lại quật cường. Thoạt đầu không theo bách quan buộc tội, hẳn là có ý định của mình. Hiện tại y viết thư cho Tôn Quyền, e là đã có hành động.

Trong thư không hề nhắc tới chuyện Lữ Nhất, chỉ nói là bản thân hiện đang nhiễm bệnh nặng, sợ là không còn trên nhân thế được bao lâu. Trước khi chết, hy vọng có thể được gặp Tôn Quyền một lần.

Tôn Quyền cầm thư tới tìm tôi thương lượng, tôi tự nhiên mà nói: “Thừa Minh đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, tuy là quân thần, nhưng vẫn còn hơn cả mức phụ tử. Hiện tại ngài ấy thân thể không tốt, bệ hạ lý ra nên đáp ứng thỉnh cầu của ngài ấy mới phải.”

Nếu Lữ Nhất ở đây, nhất định là muốn cản trở, nhưng hắn lại không có đây. Tôn Quyền ngẫm nghĩ, bèn nói: “Vậy trẫm sẽ đi Vũ Xương vấn an hắn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »