Chương 10: Thời gian bị lãng quên (End quyển 6)

Cứ thế một năm trôi qua, sau đó lại một năm nữa.

Gia Hòa nguyên niên (những năm đầu của triều đại Gia Hòa), vào một ngày mùa xuân, tôi nói với Tôn Quyền, tôi muốn đi Vũ Xương. Tôi nói tôi chỉ đến đó dừng lại một ngày, sau đó sẽ trở về ngay, tôi thỉnh cầu hắn đáp ứng. Hắn nhắm mắt không nói, tôi biết đây là hắn ngầm đồng ý. Vì thế tôitrở về phòng thay quần áo, dắt Tuyết Lạc đi Vũ Xương.

Lúc chạy tới trước cửa phủ Giang Lăng Hầu, màn đêm đã buông xuống. Người giữ cổng mở cửa cho tôi vào, tôi bước vào sân, liền thấy Lục Tốn đã đứng nơi đó chờ tôi.

Tôi cười cười, chàng cũng cười, chúng tôi cứ như vậy mà im lặng nhìn nhau. Sau đó chàng cười nói: “Nàng quả thật dám đến.”

“Có gì mà không dám?” Tôi hỏi.

“Không sợ ta đại yến tân khách, nơi này tất cả đều đầy người sao?”

“Chàng không thích những trường hợp đó, ta biết.” Tôi giương đầu lên, không khỏi đắc ý đáp.

“Không phải là vấn đề này.” Chàng khoát tay, sau đó dẫn tôi vào nhà. Trong phòng thắp đèn, trên bàn bày rượu và thức ăn vẫn chưa động đũa. Chàng mời tôi ngồi xuống, rót rượu cho tôi, sau đó nhìn tôi nói:

“Ta luôn cảm thấy nàng sẽ đến, bởi vậy không mời tân khách. Tuy rằng bản thân ngẫm lại cũng hiểu được là không có khả năng, nhưng nàng quả nhiên đã tới.”

Tôi cúi đầu, né tránh ánh mắt chàng, lái đề tài.

“Kháng Nhi khỏe không?”

“Rất khỏe, hiện tại đã ngủ rồi.”

“Như đâu?”

“Còn ở tại Ngô Quận. Cách vài tháng lại đến đây.”

Tôi có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chàng, nói: “Cũng nên đón nàng đến đây định cư thôi.”

“Là ý nguyện của nàng.” Chàng thấp giọng nói.

Tôi không khỏi trầm mặc. Trầm mặc một hồi, chúng tôi bắt đầu hàn huyên. Nói chút chuyện râu ria, cười một hồi, sau lại trầm mặc một hồi. Sau đó lại cười, rồi lại trầm mặc.

Đêm đang dần trôi. Đêm trôi đi, vậy mà cũng có thanh có sắc. Giống như gió thổi qua sa mạc, thổi qua những hạt cát vang lên thanh âm nhỏ vụn, sau đó trên bờ cát để lại đường vân. Lại giống như mặt hồ trơn nhẵn như gương, ngươi không biết là nó đang động, nhưng nhìn chiếc lá nhẹ trôi giữa mặt hồ, ngươi mới giật mình sực nhớ tới, ồ, thì ra nước đang lưu động.

Trời dần dần nhuộm lên sắc lam. Tôi đã quen với sắc trời lam đậm trước trời sáng này rồi. Trong ánh quang lam xuyên qua song cửa sổ, chàng yên lặng nhìn tôi.

“Có phải sắp đi rồi không?” chàng hỏi.

Tôi gật gật đầu.

Chàng nói: “Nàng như vậy thật vất vả.”

Tôi cười cười: “Dù sao về sau sẽ không còn dịp nữa.”

Vẻ mặt chàng ảm đạm xuống, hồi lâu, nghe thấy chàng có chút không cam lòng hỏi: “Vì sao?”

Tôi không lập tức trả lời, chỉ cẩn thận nhìn lại chàng một lần. Chàng đang ngồi đó, ngay tại trước mắt tôi, trong mắt ánh lên vẻ ôn nhu trong suốt, khóe môi là ý cười có chút mất mát. Không giống với Tôn Quyền, cho dù năm tháng cũng hiện lên gương mặt chàng, để lại một ít đường vân, nhưng mái tóc đen kia, vẫn bóng loáng như satin, mềm mại khiến cho người ta muốn vươn tay ra ve vuốt.

Một khắc kia, tôi đột nhiên nhớ đến hình ảnh lúc tóc chàng phủ lên mặt tôi, trái tim không khỏi đập thình thịch.

Mà tôi cũng không để suy nghĩ của bản thân bay xa nữa, tôi kéo lại nó trở về, nhàn nhạt hỏi: “Chàng ở Vũ Xương, có từng nghe qua một lời đồn hay không?”

“Lời đồn gì?”

“Nói là Hoàng thượng hai năm trước hạ lệnh chinh phạt Di Châu, nguyên nhân là vì Ảnh phu nhân. Hoàng thượng muốn tìm thuốc trường sinh ở Di Châu, muốn giống như Ảnh phu nhân, vĩnh viễn không già.”

“Đã có nghe nói.” Chàng bất động thanh sắc cười cười.

“Bọn họ còn nói Ảnh phu nhân nhiều năm qua chưa từng già đi, bọn họ nói Ảnh phu nhân là một yêu nữ.”

“Cũng có nghe nói qua.” Chàng vẫn cười cười.

Tôi không khỏi trầm mặc. Trầm mặc một lúc, tôi đột nhiên hỏi: “Vậy chàng có tin không?”

Chàng nhìn nhìn tôi, đoạn nói: “Có gì mà tin hay không tin chứ?”

“Không được, chàng phải nói cho ta biết, chàng có tin hay không.” Tôi kiên trì.

Chàng thở dài, nói: “Nàng nói chuyện này để làm gì?”

“Bởi vì ta sợ nhất hai người hỏi chuyện này, cho nên ta luôn luôn trốn tránh. Nhưng ở hai năm trước, có một người trong đó đã hỏi ta, khi đó ta phát hiện kỳ thực có trốn tránh cũng không được. Một khi đã như vậy, thay vì chờ chàng hỏi, không bằng ta tự đề xuất trước.”

Chàng khẽ cười, vươn tay vuốt mặt tôi: “Có đôi khi, cảm thấy nàng ổn trọng đến đáng sợ, nhưng có đôi khi, cảm thấy nàng thật sự là một đứa trẻ ngốc.”

Một cái vuốt mặt này, nhưng lại dấy lên ủy khuất chất chứa đầy lòng tôi. Tôi cúi đầu nhìn bóng mình trong chén rượu, thấp giọng nói: “Cho nên ngày này về sau ta sẽ không đến tìm chàng nữa. Ta không muốn để cho ngày này nhắc nhở ta nhớ đến một chút chuyện.”

Chàng nói: “Ta hiểu. Kỳ thực nàng không cần đến.”

Tôi lại trở về vấn đề cũ: “Vậy rốt cuộc chàng có tin hay không?”

Chàng nhìn tôi, nói: “Nàng nói là sự thật, ta liền tin tưởng.”

Tôi nói: “Là thật.”

Trong nháy mắt, chúng tôi đều có chút hoảng hốt. Sau một lát, chàng đột nhiên kề sát tới đây, duỗi tay ôm chầm lấy tôi. Tôi cứ như vậy lập tức ngã vào trong lòng chàng, tựa vào ngực chàng. Nghe mùi hương tươi mát sạch sẽ tỏa ra trên quần áo cháng, có chút mê say, lại có chút khổ sở.

“Chàng nghĩ như thế nào?” sau một lúc, tôi lại hỏi.

“Nàng thật sự muốn nghe sao?” chàng nhẹ nhàng hỏi.

“Muốn.”

Chàng buông mắt xuống, có chút thương tiếc nhìn mặt tôi, thấp giọng nói: “Ta sẽ cảm thấy, nàng… có chút đáng thương.”

“Vì sao lại đáng thương?” Tính trẻ con tự nhiên sinh ra, tôi gần như nhảy dựng lên kháng nghị. Trường sinh bất tử là giấc mộng của biết bao nhiêu người, tuy tôi sợ chàng sẽ hỏi tôi làm thế nào mà trường sinh được, nhưng lúc chàng không hỏi, tôi lại cảm thấy có chút khó tin, thậm chí có chút tức giận bất bình không hiểu được.

Chàng không lập tức trả lời tôi, chỉ dùng ngón tay từng chút từng chút di chuyển qua mặt tôi, qua thật lâu sau, chàng mới nhẹ nhàng nói:

“Nàng biết không?”

“Biết cái gì?”

“Trong cảm nhận của ta, nàng vẫn là người con gái hoàn mỹ nhất.” Chàng dừng lại, nhìn nhìn tôi, còn nói, “Nhưng cho dù như vậy, ta lại nghĩ tới kết cục tốt nhất của chúng ta, cũng chính là chết cùng một chỗ, mà không phải là vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Nghe lời chàng nói, tôi đột nhiên có chút nghẹn ngào.

“Thế giới này không hoàn mỹ như thế,” chàng tiếp tục nói, “Nếu thực sự là người trường sinh, thì làm sao có thể chịu đựng được từng năm lại từng năm trôi qua, mười năm thậm chí là trăm năm?”

Một khắc kia, điều tôi có thể làm chỉ là càng ôm chặt lấy chàng, nằm trên bờ vai chàng mà nhẹ nhàng bật khóc. Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên vào từng chút từng chút là tôi đau mắt. Một đêm đã sắp qua đi, thời gian của chúng tôi lại mất đi một ngày, nhưng cái thế giới không hoàn mỹ này, vẫn còn kéo dài ngày qua ngày.

*

Ngày hôm sau trở lại Kiến Nghiệp, là một ngày với ánh mặt trời sáng lạn. Trong thành, người dân đều đã lấy quần áo mùa đông ra phơi nắng, chuẩn bị phơi nắng xong sẽ cất vào rương, chờ đến mùa đông kế tiếp. Trong sân viện của cung mình, tôi cũng lôi ra tất cả xiêm y màu mè, từng bộ từng bộ phơi nắng.

Tôn Quyền hạ triều trở về, đứng ở giữa ánh nắng nhìn tôi đang còn lấy ra từng món nữa phơi nắng. Qua hồi lâu, hắn rốt cục khó hiểu hỏi: “Người ta phơi quần áo mùa đông. Sao nàng ngay cả quần áo xuân hạ cũng đều lấy ra phơi hết?”

“Phơi nắng xong rồi, gập lại bỏ vào rương. Hoặc là đưa cho người khác mặc.” Tôi cũng không quay đầu lại nói.

“Đưa cho người khác?” Hắn càng nghi hoặc hơn, “Quần áo tốt như vậy đều không cần?”

“Không cần.”

“Vậy mùa xuân mùa hè nàng mặc cái gì?”

“Ta có quần áo tối màu rồi.” Tôi quay đầu lại, thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn. Hôm nay tôi mặc một bộ quần áo bằng gấm hình thức cũ màu đen, mặt trên có hoa văn già nua trông đến không thể già hơn được nữa. Trên búi tóc của tôi không hề cắm trâm cài trang sức gì. Tôi biết giờ phút này trong mắt hắn, tôi nhất định là cực kỳ giống một bà cụ non.

Hắn dường như hiểu ra chút gì đó, qua thật lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Hà tất phải làm như vậy?”

“Bởi vì ta vốn cũng không còn trẻ nữa.” Tôi thản nhiên đáp.

Hắn không nói gì đi ra. Tôi vẫn đứng tại chỗ, lại tiếp tục cầm quần áo từng món từng món trải rộng ra dưới dưới ánh mặt trời.

Kia chiếc váy xếp li màu xanh ngọc bích kèm với chiếc yếm màu đỏ, tôi từng mặc nó giả làm ca kỹ, tựa vào trong lòng Lục Tốn cùng sứ giả của Quan Vũ mở tiệc vui đùa.

Kia bộ tơ tằm màu bạc, tôi từng mặc nó tham dự bữa tiệc ăn mừng chiến thắng ở Kinh Châu. Cũng chính trong bữa tiệc đó, Lã Mông chết ở trong lòng tôi. Đến nay trên bộ áo này, vẫn còn đó vết máu màu đỏ sậm. Tẩy đi cũng không sạch, cũng giống như tội nghiệt của cuộc đời này.

Còn cả chiếc váy dài màu phỉ thúy kia nữa, tại đêm Di Lăng đó, ngón tay chàng từng chút từng chút một cởi bỏ nút áo, đem nó từ trên người tôi cởi ra. Một đêm thấm đưỡm rượu say và mê tình, tôi tin tưởng có một vài nụ hôn, cũng từng lưu lại trên nó. Hiện thời chúng nó đã không còn vết tích có thể tìm ra, mà người hôn lên nó, cũng đã là vì sao xa vời vợi nơi chân trời không thể với tới được.

Còn cả những bộ váy vàng lam đỏ thêu hoa rực rỡ này nữa, mỗi một món đều có hương vị rực rỡ của mỗi một mùa, cũng có một vài dấu vết trong hồi ức. Tôi đem chúng nó, từng món từng món đều giũ ra phơi trong sân, để cho chúng được hưởng cái ánh nắng mặt trời rực rỡ lần cuối cùng, để cho chúng một lần cuối cùng liên miên cùng tôi kể lại những chuyện xưa cũ. Sau đó chúng sẽ bị tôi thu hết vào đáy hòm, đi theo thời thanh xuân không trở lại của tôi, trở thành ký ức vĩnh viễn không tái diễn lại của tôi.

Có một việc, Tôn Quyền chắc cũng biết, hắn cũng có thể biết tôi biết hắn biết, nhưng hắn đã không nói, thì tôi cũng không nhắc tới.

Những tháng ngày trước kia ở Vũ Xương, là khoảng thời gian rất đặc biệt với tôi. Cũng là những ngày tháng sau này tôi không muốn nhớ lại nữa.

Bởi vì những ngày đó, chỉ sẽ càng rõ mồn một nhắc nhở tôi rằng: thời gian vô tình cùng năm tháng tàn khốc.

Cho nên tôi muốn quên đi hết, và trước khi quên đi, tôi muốn ở cạnh chàng một lần cuối cùng.

Ngày đó, là sinh nhật năm mươi tuổi của Lục Tốn.