- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sưu tầm
- Lưỡng Thế Hoa
- Chương 7: Nam nhi của đất Giang Đông
Lưỡng Thế Hoa
Chương 7: Nam nhi của đất Giang Đông
Tôn Quyền muốn xưng đế.
Thiên tử quan (mão) mười hai viên ngọc lưu ly, xa giá hoàng kim bạch ngọc tỉ, là những thứ mà Tôn Quyền vẫn luôn muốn có. Nhưng dù sao hắn cũng không phải Tào Phi Lưu Bị lại càng không phải là Viên Thuật, hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nay rốt cục không cần nhịn nữa.
Sứ giả tương thông cùng Thục tấp nập qua lại dọc theo dòng Trường Giang, tầng tầng tấu thư nhiều như tuyết rơi đặt trên bàn Tôn Quyền, mỗi ngày sau khi lên triều, đều có thể thấy sắc mặt dấu diếm vui mừng của quần thần lên tiếng nói Tôn Quyền xưng đế. Sinh thời bản thân có thể phụ tá quân chủ trở thành đế vương, chỉ sợ là chuyện mỗi thần tử nằm mơ cũng muốn cười a.
Nhưng khi ngày đó dần đến, tôi lại bắt đầu có ý tưởng kỳ quái: nhiều người như vậy, mong chờ nhiều năm như vậy, dùng cạn tâm huyết như vậy, đến một ngày chân chính tiến đến, lại không biết là bắt đầu, hay là sự kết thúc.
Tại bữa tiệc tân niên, Tôn Quyền tuyên bố quyết định của hắn. Rượu tới còn uống chưa mềm môi, hắn đã ngăn một mảnh huyên náo lại, đứng lên, nhìn quanh bốn phía, sau đó dùng bình tĩnh trịnh trọng thông báo:
“Ta có hai sự kiện muốn tuyên bố.”
Mọi người liền đều ngẩng đầu lên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Chuyện thứ nhất, không phải các ngươi vẫn khuyên ta, nên xưng tôn hào sao? Trường hợp này, ta không muốn nhiều lời. Hôm nay ta muốn nói cho các ngươi biết: trước mùa thu năm nay, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.”
Biết rõ kết quả đã trong dự kiến, nhưng quần thần vẫn không nhịn được mà xôn xao hẳn lên. Mỗi người đều trông đặc biệt hào hứng. Nhưng chỉ duy nhất Tôn Đăng ngồi ở một bên, hơi hơi run sợ, đôi mắt hơi bất an nhìn Tôn Quyền.
“Phụ vương, chuyện thứ hai là gì?” Hắn không theo mọi người cười vui, ngược lại có chút sợ hãi lại có chút chờ đợi hỏi.
“Chuyện thứ hai,” Tôn Quyền dừng một chút, trầm mặc, sau đó dùng ngữ khí không kiên định lắm nói, “Ta đang suy nghĩ… sau khi xưng đế dời đô đến Kiến Nghiệp.”
Tôn Đăng ngẩn ra, biểu tình có vẻ thực mất mát. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm. Ngược lại, đám người bên cạnh lại trở nên nhốn nháo.
“Vì sao phải dời đô đến Kiến Nghiệp?” Có người không hiểu hỏi.
“Vũ Xương quá nhỏ, không thích hợp làm đế đô.” Tôn Quyền thản nhiên đáp.
“Ngại thành quá nhỏ, chúng ta có thể xây lại thành.” “Kiến Nghiệp không phải là không tốt, chỉ là có quá mức an phận.” “Khẩn cầu bệ hạ cân nhắc.”
Mọi người mượn cảm giác say, mồm năm miệng mười phản bác Tôn Quyền. Tôn Quyền không trả lời lại, chỉ trầm mặc nhìn mọi người kích động. Cho dù bị mọi người không ngừng phản bác, nhưng trên mặt hắn không tìm thấy vẻ tức giận. Ngược lại tôi phát hiện trên mặt hắn có thêm một nếp nhăn mới, tuy rằng không nổi bật lắm, lại làm tôi cảm thấy chói mắt.
“Bệ hạ ——” một thanh âm vang lên giữa thanh âm của mọi người, cũng cắt đứt suy nghĩ rải rác của tôi, tôi nâng mắt lên, bắt gặp Chu Hoàn đi lên trước.
“Thỉnh bệ hạ cân nhắc, nếu dời đô đến Kiến Nghiệp, chỉ sợ Vũ Xương cùng vùng đất phía tây, đều không phải là sở hữu của Đông Ngô ta.” Hắn lớn tiếng nói.
Tôn Quyền nheo lại mắt nhìn hắn, sau đó lên tiếng không lớn nhưng lại rõ ràng nói: “Nơi đó vốn không phải là địa phương của Đông Ngô chúng ta.”
“Bệ hạ a!” Chu Hoàn mặt đỏ lên, vội vàng nói, “Hoàn là một tên vũ phu, có thể được bệ hạ hậu đãi như thế, đời này không cầu mong gì nữa. Chỉ hy vọng có thể được đi theo hầu hạ bệ hạ, vào nam ra bắc, thống nhất thiên hạ.”
Tôn Quyền nhìn hắn, nói: “Đây cũng là tâm nguyện của ta.”
“Nhưng thưa bệ hạ ——” Chu Hoàn còn muốn nói gì nữa, nhưng Tôn Quyền đã giơ tay lên, ngăn hắn lại.
“Ta cũng hi vọng sớm ngày quét sạch kẻ thù bên ngoài, thống nhất bốn bể, nhưng đây dù sao cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.” Tôn Quyền liếc hắn một cái, không khỏi u ám nói.
Nhưng Chu Hoàn vẫn kiên trì.
“Bệ hạ, thần vào chốn quan trường đã hơn hai mươi năm, nhưng tình cảnh lúc mới vào, vẫn còn rõ rành rành trước mắt. Thần vẫn nhớ rõ Chu đại đô đốc anh tuấn kiệt xuất khi đó, vì thủ Giang Lăng, chinh phạt Tây Xuyên, thậm chí đem tánh mạng ra đánh cược. Khi đó trận chiến Xích Bích, thậm chí là trận Di Lăng sau đó, chúng quân sĩ đều cho rằng bệ hạ đang tiến hành một trận chiến vô vọng, nhưng khi đó thần lại rất đỗi vui mừng. Bởi vì thần có thể nhìn thấy được sự quyết tâm của bệ hạ, có lòng quyết tâm đó, cho dù có bỏ thây ngoài sa trường vì bệ hạ, thần không hề tiếc nuối. Thần có thể chết trận sa trường, nhưng tuyệt đối không thể an phận thủ thường tại Kiến Nghiệp tầm thường mà sống phần đời còn lại được!”
Hắn càng nói càng kích động, cứ thế bật khóc lên. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, tôi và hắn vốn không thâm giao, trong ấn tượng của tôi, hắn là một võ tướng tính tình cực đoan làm người khắc nghiệt, tại giờ phút này tôi không khỏi hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của hắn, lại không khỏi bị hắn làm cảm động lây.
Tôn Quyền đi đến bên người hắn, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
“Ngươi say rồi.” Hắn thở dài.
Chu Hoàn chỉ khóc rống, lại không thể nói gì thêm.
Sáng sớm hôm sau, trời đổ mưa, tôi ngồi trong phòng đợi mưa tạnh, nhưng mưa lại không ngừng, tôi cũng ngồi trong phòng đến giữa trưa.
Tôn Quyền cũng không ra ngoài. Hắn ngồi đối diện tôi, vẫn luôn chau mày suy nghĩ. Tôi biết trong lòng hắn đang lo lắng, có chuyện cần phải suy tư, bèn tận lực không làm ra động tĩnh quấy nhiễu hắn. Lúc gần đến giữa trưa, người canh cửa vội vàng tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm gì đó. Hắn hơi lặng người một chút, bất ngờ đứng bật dậy, không lấy ô liền đi ra ngoài.
Tôi vội vàng lấy ô đuổi theo, cầm ô che nước mưa cho hắn. Hắn dường như không cảm nhận được sự tồn tại của tôi, chỉ như người mộng du thẳng hướng đi ra ngoài. Chúng tôi cứ như vậy một trước một sau, đi ra đến ngoài cửa phủ. Ngay một khắc nhìn thấy quang cảnh trước mắt kia, tôi không khỏi sững sờ ngạc nhiên.
—— ngoài cửa, trên mặt đất đầy vũng nước mưa, ngay ngắn chỉnh tề một loạt người đang quỳ. Bọn họ đều thân nhung trang (quân phục), cúi đầu chịu đựng nước mưa không ngừng chảy xuống trên mặt. Trong đám bọn họ, có rất nhiều người tôi không biết tên. Nhưng tên của phụ thân của những tướng sĩ tôi không biết tên này, những người đã mất đi, ngược lại vẫn khắc sâu trong đầu tôi.
Phụ thân của họ là Trình Phổ, là Hàn Đương, là Chu Thái, là Từ Thịnh.
Phụ thân của họ, là những người con của đất Giang Đông.
Họ quỳ ở đây, là muốn làm gì?
Tôn Quyền không bình tĩnh hơn tôi. Sau một lúc lâu sững sờ ngạc nhiên, hắn vội vàng đi lên, vừa đỡ Chu Hoàn dẫn đầu, vừa thở dài nói: “Các khanh làm vậy, lại là vì sao?”
“Bệ hạ,” Chu Hoàn cự tuyệt Tôn Quyền, ngẩng gương mặt đầy nước mưa, khẽ giọng nói, “Bệ hạ tối hôm qua đã nói đúng, thần quả thật là say rượu lỡ lời.”
Tôn Quyền nói: “Không sao cả.”
“Bệ hạ đã quyết định, tất nhiên là có cân nhắc,” Chu Hoàn tiếp tục nói, “Dời đô hay không, không phải là chuyện mà chúng thần có thể thao túng. Vô luận bệ hạ đi đâu, thần đều đi theo hầu hạ, nhưng hiện tại thần khẩn cầu bệ hạ, cho dù như thế nào cũng đừng vứt bỏ Vũ Xương.”
“Ta chưa bao giờ có ý định vứt bỏ Vũ Xương.” Tôn Quyền dứt khoát kiên quyết đáp.
Chu Hoàn trầm mặc. Bọn họ đều trầm mặc.
Tôn Quyền cũng trầm mặc nhìn bọn họ một hồi, đột nhiên thở dài. Hắn xoay mặt qua một tên vệ binh bên cạnh, dứt khoát mà kiên quyết nói: “Triệu Thái tử đến đây.”
Chỉ chốc lát sau, Tôn Đăng đã vội vàng đi tới. Vừa rồi hẳn là hắn đang đọc sách cùng Lục Tốn, vì Lục Tốn cũng đang che ô đi theo sau hắn. Thấy rõ tình cảnh bên này, Lục Tốn sững người, sau đó liền vội vàng đi đến, có hơi khom người xuống, dùng ô cố gắng che mưa cho chúng tướng sĩ đang quỳ, hoàn toàn không để ý đến nước mưa đã nháy mắt làm ướt xiêm y chàng.
“Thái tử,” Tôn Quyền lên tiếng, “Ta muốn ra lệnh cho ngươi làm một chuyện.”
“Xin Phụ vương cứ nói.” Tôn Đăng lập tức đáp.
Tôn Quyền thật sâu nhìn nhìn hắn, lại nhìn mọi người đang quỳ.
“Những người đang quỳ nơi này, đều là những quần thần dũng cảm của ta. Bọn họ cùng những bậc cha chú của họ, từng người đều là vì quốc gia này, cũng đem xương máu dũng cảm chiến đấu vì quốc gia này, lập được những công lao phi phàm. Ngày hôm nay, họ đều ở nơi này, ngươi thay ta cúi đầu trước họ, sau đó đỡ họ đứng lên.”
Trong tiếng mưa rơi vô tận, Tôn Đăng gật gật đầu, sau đó liền đi tới trước mặt họ mà cúi đầu bái.
“Mặt khác,” Tôn Quyền tiếp tục nói, “Nếu sau khi ta xưng đế dời đô đến Kiến Nghiệp, ngươi phải ở lại Vũ Xương, dẫn binh đóng ở Vũ Xương.”
Không khỏi Tôn Đăng ngạc nhiên, những người đang quỳ cũng ngạc nhiên, bọn họ ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tôn Quyề. Mà đón lấy ánh mắt bọn họ, Tôn Quyền dứt khoát kiên quyết nói: “Ta chưa bao giờ tính buông tha cho Vũ Xương. Ta sẽ phái quân đội tinh nhuệ nhất, tướng quân tốt nhất theo Thái tử đóng tại Vũ Xương ——.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt xẹt qua Lục Tốn đứng ở một bên.
“Bá Ngôn, ngươi ở lại thủ thành cùng Thái tử.”
Lục Tốn bình tĩnh gật đầu đáp ứng.
Sau đó, tôi nghe thấy Tôn Quyền còn nói: “Những người còn lại, nếu có mong muốn theo Thái tử ở lại Vũ Xương, cũng cứ việc thượng tấu.”
Đây vốn nên là kết cục rất tốt.
Tôi một mặt hoảng hốt mà bình tĩnh tiếp nhận sự thật sẽ dời đô này, một mặt, trong đầu lại có một ý niệm dần dần hiện lên, sinh sôi nảy nở. Giống như một viên đá nhỏ ngã vào trong hồ nước, nổi lên từng vòng gợn sóng. Làn sóng lặng lẽ khuếch đại, biến thành nỗi đau âm ỷ trong lòng.
Đúng vậy, tôi sao có thể quên được chuyện dời đô chia binh được. Đáng lẽ ra tôi phải nghĩ ra chứ, chàng sẽ ở lại Vũ Xương, mà tôi —— liệu tôi có thể được lựa chọn ở lại bên chàng hay không?
Đêm đó, tôi mất ngủ, nằm đưa lưng về phía Tôn Quyền, hơi mở mắt ra nhìn giọt mưa tí tách nhỏ xuống từ mái hiên ngoài cửa sổ, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Đêm nay, là một đêm vừa lạnh vừa yên ắng, bốn phía là bóng tối đè nén khiến cho người ta ngột ngạt. Trong một mảnh mờ tối, tôi vòng tay ôm chặt lấy bản thân, tư thế giống như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng cũng không cảm thấy được chút an ủi nào.
Song, cũng không chỉ một mình tôi là không thể đi vào giấc ngủ.
Thời điểm nửa đêm, vẫn nằm sau lưng tôi trằn trọc không yên, Tôn Quyền đột nhiên ngồi bật dậy. Tôi đang suy nghĩ có nên nói chuyện cùng hắn hay không, hắn đã trực tiếp nói với tôi:
“Nàng cũng không ngủ được?”
Tôi thở dài, xoay người lại nhìn hắn. Hắn đang cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt phức tạp ảm đạm.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều quá.”
Hắn nói: “Ta suy nghĩ, bất quá chỉ có hai chuyện mà thôi.”
“Sao chỉ có hai chuyện chứ?” Tôi không khỏi bật thốt hỏi. Sau khi mở miệng mới cảm thấy bản thân không nên hỏi, nhưng đã quá trễ.
Hắn lại nhìn nhìn tôi, sau đó nhàn nhạt nói: “Chuyện thứ nhất, nàng cũng biết. Chuyện thứ hai, nàng càng biết.”
Chúng tôi trầm mặc một hồi lâu, sau hắn thở dài.
“Nàng không muốn đi Kiến Nghiệp.” Hắn đột nhiên nói một câu như vậy.
Tôi lặng người, không biết đáp lại như thế nào. Bởi vì tôi thật sự không biết hắn là đang nói, hay là đang hỏi tôi.
“Thực buồn cười,” hắn thấp giọng nói, “Ta muốn làm hoàng đế, nhưng không cách nào có được thiên hạ; ta lấy nàng, lại thủy chung không làm cho nàng vui vẻ được.”
“Đây hết thảy đều đã được định trước.” Lời an ủi của tôi nghe qua cũng tái nhợt vô lực như thế.
“Đúng là đã định trước,” hắn dừng một chút, lại nói, “Cho nên ta sẽ không cho nàng đi. Ta nhất định muốn nàng theo ta cùng đến Kiến Nghiệp.”
“Ngài có thể ra lệnh cho ta theo ngài đến Kiến Nghiệp. Nhưng ta hy vọng ngài ở lại Vũ Xương.” Không biết từ đâu ra dũng khí khiến cho tôi nói như vậy.
Hắn lập tức thẳng lưng lên, nheo mắt nhìn tôi thật lâu. Sau đó hắn lại rũ người xuống, đứng dậy khoác thêm áo vào.
“Ngài đi đâu?” Tôi vội vàng hỏi.
“Đi ra ngoài đi một chút,” hắn cũng không quay đầu lại nói, “Ở đây thật bức bối.”
“Đã quá trễ rồi, ta đi cùng ngài.”
“Tùy nàng.” Hắn nói xong, liền vừa khoác áo lên vai vừa đi ra cửa. Tôi chần chờ một lát, vẫn cầm theo một ngọn đèn gió, đuổi theo hắn.
Khắp nơi là một mảnh mờ tối, những ánh đèn trong thành dưới cơn mưa tầm tã cũng trông mơ hồ không rõ. Chúng tôi trầm mặc, chân trước tiếp chân sau bước đi. Hắn đi rất nhanh, hoàn toàn không giống bộ dáng tản bộ. Mỗi khi đi được một đoạn, hắn đều ngừng lại một chút sau đó tiếp tục đi. Tôi biết hắn là đang đợi tôi đuổi kịp, nhưng hắn thủy chung vẫn không quay đầu lại.
Binh lính gác đêm ở cổng thành vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, liền thẳng lưng cảnh giác nhìn tới đây. Đang muốn quát lên, liền thấy khuôn mặt của Tôn Quyền hiện ra từ trong bóng đêm, bèn ngẩn người, sau đó cung kính hành lễ.
“Mở cửa thành lâu ra, Cô muốn đi lên nhìn xem. Các ngươi ở lại đây.” Tôn Quyền ra lệnh.
Binh lính mở cổng thành lâu ra, tôi đi theo Tôn Quyền đi vào. Chúng tôi từng bước một đi lên bậc thang, đi lên mặt trên. Đứng trên cổng thành, Tôn Quyền vịn lên lỗ châu mai mà phóng mắt nhìn xung quanh rất lâu. Bên ngoài là một vùng hắc ám, không hề nhìn thấy được gì. Mưa càng lớn dần, tiếng gió cũng gào thét lên, cuốn theo hạt mưa thỉnh thoảng bay vào, xiêm y của chúng tôi không khỏi bị dính nước mưa.
“Hoàng Châu ở hướng nào?” Nhìn thật lâu, Tôn Quyền mở miệng hỏi.
“Đứng đây có lẽ nhìn không tới.” Tôi do dự đáp.
Tôn Quyền lại nhìn nhìn một chút, đi đến tường thành, đẩy cổng tường thành ra.
“Ta muốn lên tường thành đi dạo một chút.” Lời hắn nói như mệnh lệnh.
“Bệ hạ… Bên ngoài đang mưa to gió lớn, trên tường thành sẽ trơn trượt, lại không có đèn, vẫn không nên đi thì hơn.” Tôi khuyên.
“Đưa đèn đây cho ta, nàng ở đây chờ.” Hắn nói với tôi.
“Nhưng bệ hạ ——.”
“Ta muốn đi một mình.” Hắn đánh gãy lời tôi nói.
Tôi đưa cây đèn cầm trong tay cho hắn, hắn cầm lấy đèn l*иg, liền chậm rãi men theo tường thành đi xa. Tôi đứng ở trong thành lâu, nhìn thân ảnh của hắn từng chút từng chút nhập vào trong bóng đêm, đến khi mất hút. Bóng tối cuối cùng chỉ để lại một ngọn đèn, dần dần đi xa, như bồng bềnh phiêu đãng trong bóng tối.
Tôi đứng ở nơi đó, nhìn ngọn đèn kia trôi xa dần. Dừng lại ở tại một nơi dường như rất xa, sau đó, đột nhiên, lại hướng về ngoài tường thành mà rơi xuống ——
“Bệ hạ!”
Tôi sợ tới mức hô to một tiếng, vội vàng chạy tới hướng ngọn đèn rơi xuống. Bóng tối lập tức nuốt chửng lấy tôi, hai mắt tôi không nhìn thấy gì hết, đành phải vịn những lỗ châu mai trên tường mà chạy như điên. Cuối cùng dừng chân lại nơi mà ngọn đèn kia biến mất, lo lắng vươn đầu nhìn xuống, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong nháy mắt kia, đầu óc tôi trống rỗng.
Nhưng tại một nháy mắt kế tiếp, tôi bị một người ôm chặt lấy từ phía sau. Người kia ôm tôi dùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy dường như xương cốt đều muốn gãy rời. Khoảng cách gần như thế, tôi có thể cảm giác được nhịp tim của hắn, hô hấp đυ.c ngầu của hắn, tôi còn có thể cảm giác được trên mặt hắn ướt sũng một mảnh, có lẽ là nước mưa, nhưng lại mang theo độ ấm.
“Nàng hãy đồng ý với ta… nàng sẽ cùng ta đến Kiến Nghiệp… Nàng hãy đồng ý với ta… đừng rời bỏ ta…” lời hắn đứt quãng nói.
“Ta đồng ý với ngài.” Rốt cục, tôi nói như vậy.
***
MTY: tội nghiệp Tôn Quyền, một bậc đế vương, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như thế, lại cố chấp yêu nàng đến thế…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sưu tầm
- Lưỡng Thế Hoa
- Chương 7: Nam nhi của đất Giang Đông