Triển Lệnh Quân cầm điện thoại một lúc lâu không nói gì.
Nói chia tay Tiêu Tiêu không phải kích động nhất thời. Anh ta nợ ca ca một mạng, phải dùng phần đời còn lại để chăm sóc ca ca. Trước khi Tiêu Tiêu xuất hiện, anh ta vẫn cho rằng mình nhất định sẽ độc thân cả đời. Tuy nhiên Tiêu Tiêu quá đặc biệt, bị bệnh hủy dung lại có thể ngộ ra lẽ sống, tự ti tự ái lại tràn đầy sức sống, sợ chết sợ nắng lại dám chạy tới châu Phi, cả người mang đầy những mâu thuẫn sâu sắc, hấp dẫn ánh mắt anh ta một cách kì lạ.
Anh ta đã do dự, đã trốn tránh, cuối cùng lựa chọn yêu cô, đó là muốn thử xem đời này mình có thể sống khác đi hay không. Mỗi ngày đón cô đi làm về, đưa cô về nhà, cuối tuần đến khu vui chơi, rạp chiếu phim, hạnh phúc mỗi người đều có thẻ hưởng thụ này lại quá quý giá đối với Triển Lệnh Quân, vì vậy chỉ cần nhìn thấy cô, tâm tình anh ta đã lập tức hưng phấn.
Tuy nhiên hạnh phúc quá mức ngắn ngủi, lúc anh ta cho rằng Tiêu Tiêu có thể chung sống tốt với ca ca, có thể để anh ta yên tâm phó thác, Tiêu Tiêu lại giấu anh ta cho ca ca gặp Mộ Giang Thiên, cơn ác mộng mười năm nay, người chắc chắn sẽ kí©h thí©ɧ ca ca! Việc làm này mang đến nguy hiểm cực lớn cho ca ca.
Không đành lòng nổi giận với cô, nhưng cũng không có cách tiếp tục nữa. So với trạng thái yên bình của nhà họ Triêu, gia đình anh ta là một gia đình không bình thường. Tiêu Tiêu đến nhà họ Triển sẽ mang đến tổn thương cho ca ca, người nhà họ Triển cũng sẽ làm cô tổn thương. Đây là một tử cục không có lời giải, anh ta nhất định không thể có tình yêu của người bình thường.
Bây giờ ca ca đột nhiên bình phục, điều này làm cho anh ta có chút ngỡ ngàng.
"Bác sĩ Triển hôm nay có đi làm không?" Khách của hội sở Tang Du vừa vào cửa đã nỏi một câu như vậy.
"Anh ấy đã đi làm bình thường rồi ạ". Điềm Điềm mặc váy bồng, tươi cười chào khách.
"Vậy thì tốt quá". Vị khách thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Tôi giới thiệu một con bạn ngày mai tới đây, nói với nó ở đây có bác sĩ cực kì đẹp trai nó mới chịu đến, nếu bác sĩ Triển còn chưa đi làm thì không biết ăn nói với nó thế nào".
"Chị Trần, tôi không phải bác sĩ đẹp trai à?" Tống Đường đi tới, ấm ức hỏi.
"Cậu còn quá non, các chị không thích dạng này". Vị khách nhìn dáng người cao gầy của Tống Đường, bình luận.
"Khụ khụ, chúng tôi là cổ chức chữa bệnh chính quy, không làm các dịch vụ khác". Tống Đường đứng thẳng lên, đưa tay giật mất chiếc thẻ mời mà vị khách vừa cầm lên.
"Ôi, đừng đừng, các chị không thích nhưng mà bọn trẻ nó thích, bác sĩ Tống của chúng ta đẹp trai nhất!" Vị khách vừa cười vừa giật lại thẻ mời, quay sang nhìn thấy Triển Lệnh Quân từ phòng tiếp đón đi sang phòng phục hồi sức khỏe liền chào hỏi, lại nhỏ giọng hỏi Tống Đường: "Chàng trai nói chuyện với bác sĩ Triển đó là ai vậy?"
Tống Đường nhìn theo tay vị khách, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ luyện tập đang tập bước đi giữa hai thanh xà, ngoại hình anh tuấn, nước da trắng muốt, thoạt nhìn chỉ khoảng ngoài hai mươi.
"Đó là anh trai của bác sĩ Triển".
"Cái gì? Tại sao anh trai nhìn lại trẻ hơn em trai?"
"Bởi vì anh ấy ăn uống theo chế độ tôi đưa ra!" Tống Đường bịa chuyện: "Nếu chị nghiêm khắc tuân thủ chế độ của tôi, ba bữa ăn đúng giờ thì cũng có thể trẻ trung như anh ấy".
"Tôi không tin được".
Trước kia Triển Lệnh Nghệ đã phẫu thuật mấy lần, những dây thần kinh tổn hại đều đã được chữa trị, thực ra chân anh ta không có vấn đề gì. Chỉ có điều trước kia tâm trí chỉ có ba tuổi, không chịu phục hồi sức khỏe nên chân không có sức. Giờ đây tâm trí khôi phục, đương nhiên phải tập đi cho tốt.
Triển Lệnh Nghệ đầu đầy mồ hôi, gian nan nhấc chân, dùng hết sức mạnh toàn thân cũng chỉ có thể làm chân hơi đung đưa một chút. Cảm giác này cực kì khó chịu, làm người ta bực bội, anh ta hét lớn một tiếng, dùng sức nhấc chân, cánh tay bủn rủn suýt nữa ngã xuống.
"Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột!" Lý Manh vội đỡ anh ta: "Mặc dù Lệnh Quân xoa bóp cho anh hàng ngày, mạch máu và thần kinh đều không có vấn đề, nhưng cơ bắp vẫn bị teo đi, phải từ từ từng bước một".
Triển Lệnh Nghệ nằm sấp trên xà kép thở dốc, ngẩng đầu nhìn thấy em trai đi vào liền tức giận quát: "Tại sao em còn không đi tìm Tiêu Tiêu về? Anh đã nói với em là không phải lỗi của cô ấy mà! Ai da!"
Kích động vươn người về phía trước, Triển Lệnh Nghệ lại suýt nữa ngã xuống.
Triển Lệnh Quân đưa tay đỡ, nhưng có người nhanh hơn anh ta. Chu Thái Nhiên không biết chui từ đâu ra đã vững vàng đỡ được Triển Lệnh Nghệ.
Triển Lệnh Nghệ dựa vào người Chu Thái Nhiên: "Cảm ơn cún con".
"Còn nói bậy nữa là tôi ném cậu xuống đấy!" Chu Thái Nhiên trợn mắt nhìn anh ta.
"Anh Teddy, sao anh lại hung ác với em?" Triển Lệnh Nghệ mếu máo, nói bằng ngữ điệu của Triển ba tuổi, cảm thấy Chu Thái Nhiên hơi run lên lập tức bật cười ha hả.
"Tại sao anh lại ở đây?" Triển Lệnh Quân đỡ hụt, hơi khó chịu nhìn về phía Chu Thái Nhiên.
"Dạo này xương cổ của anh không tốt, đến đây tập cùng Lệnh Nghệ, Chu Thái Nhiên lắc lắc chiếc thẻ năm vừa mua, cho thấy mình là khách đàng hoàng, tuyệt đối không lợi dụng quan hệ.
Triển Lệnh Quân đau đầu day thái dương, xoay người định đi, lại bị ca ca kéo tay áo: "Em còn chưa nói, Tiêu Tiêu đâu?"
"Điện thoại của cô ấy tắt máy, không liên lạc được". Triển Lệnh Quân nói lạnh nhạt.
"Cậu không biết sao? Cô ấy ra nước ngoài rồi, số cũ không gọi được". Chu Thái Nhiên vừa xoa bóp cho Triển Lệnh Nghệ vừa nói.
Ra nước ngoài rồi... Triển Lệnh Quân dừng bước, nhớ Tiêu Tiêu từng nói sẽ sang Paris theo Morard học tập, có điều tin đồn đã được làm rõ nên hành trình cũng tạm hoãn, bây giờ tại sao đột nhiên lại đi?
"Công ty dạo này tương đối loạn, cô ấy nói muốn đi ra nước ngoài nên tôi đồng ý". Chu Thái Nhiên nhún vai, nói nhỏ gì đó vào tai Triển Lệnh Nghệ.
Triển Lệnh Nghệ lắc đầu nguây nguẩy: "Bây giờ chưa được, chờ tôi có thể đi lại rồi nói tiếp".
"Dù có ngồi xe lăn, khí trường của cậu cũng cao đến hai mét tám". Chu Thái Nhiên nịnh bợ không biết xấu hổ.
"Mặt dày vừa thôi". Mộ Giang Thiên chống gậy đi vào, nghe thấy Chu Thái Nhiên nói như vậy không nhịn được khinh bỉ.
"Này, ăn nói kiẻu gì thế?" Ba người gặp nhau liền bắt đầu ầm ĩ, không có lúc nào yên bình.
Triển Lệnh Quân lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng phục hồi sức khỏe, đυ.ng ngay phải Liêu Nhất Phàm.
"Anh chia tay bạn gái rồi à?" Liêu Nhất Phàm mặc bộ đồ công sở màu trắng Tiêu Tiêu thiết kế, tỏ ra eo nhỏ chân dài, khí trường rất mạnh.
"Ờ". Triển Lệnh Quân phát ra một đơn âm từ trong lỗ mũi, khẽ nhíu mày, cảm thấy lời của Liêu Nhất Phàm hơi chói tai. Tại sao tất cả mọi người đều nói với anh ta chuyện này? Anh ta thật sự không muốn thế.
"Thế có phải em lại có cơ hội không?" Liêu Nhất Phàm khoanh tay hỏi anh ta.
"Không". Triển Lệnh Quân đáp không hề do dự, bước qua bên người cô ta.
"Này!" Liêu Nhất Phàm dậm chân một cái, nhếch miệng với bóng lưng anh ta.
Triển Lệnh Nghệ tức giận thở dài: "Cái thằng đầu gỗ này bao giờ mới lấy được vợ chứ?"
"Sợ cái gì, thì cho nó vào câu lạc bộ ế vợ của chúng ta". Chu Thái Nhiên không quan tâm, ba người bọn họ đều chưa có vợ, không vội.
Mộ Giang Thiên có vài chục triệu fan hâm mộ đứng dịch sang bên cạnh, không hề muốn bị liệt vào hàng ngũ ế vợ.
Một khi quay lại với công việc, toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều sẽ điên cuồng, Triển Lệnh Nghệ cũng nghiêng người tỏ ý mình không thiếu người ái mộ.
Chu Thái Nhiên: "..."
Tưởng anh em thế nào, hóa ra anh em cây khế!
Gần tối trời mưa, Triển Lệnh Quân gọi em họ ăn cơm, che ô đứng trong mưa đợi cô. Mưa rả rích rơi xuống mặt ô, mang theo từng tia khí lạnh.
Trước kia Tiêu Tiêu rất tự lập, ra ngoài lúc nào trong túi cũng có ô, nhưng từ khi qua lại với anh ta liền thường xuyên quên mang ô, đội mưa từ đại sảnh LY chạy ra, chui ngay vào dưới ô của anh ta.
"Sao em lại không mang ô?"
"Dù sao cũng có anh đến đón em mà!"
Đang bồi hồi nhớ lại, Lương Tĩnh Dao đã đi ra, đang định lấy chiếc ô trong túi ra lại phát hiện anh họ đang bung dù đợi mình, rất là kinh ngạc: "Trời ạ, anh mà lại che ô đón em?"
Triển Lệnh Quân xoay người đi thẳng.
"Này!"
Anh ta không hỏi Lương Tĩnh Dao phương thức liên lạc của Tiêu Tiêu, thậm chí không hỏi tình hình của Tiêu Tiêu dạo này. Lương Tĩnh Dao cũng làm như không biết, vui vẻ nói chuyện Triển Lệnh Nghệ đã bình phục: "Đúng rồi, anh ghi cho em một đoạn báo thứ đi!"
"Báo thức cái gì?" Triển Lệnh Quân cầm lấy điện thoại của Lương Tĩnh Dao, nhìn thấy đang mở phần mềm ghi âm.
"Đây là dự án khởi nghiệp mới của em, một ứng dụng cho mọi người download âm báo thức, giọng trẻ con, giọng ông già, kiểu gì cũng có". Lương Tĩnh Dao cười hì hì, giả giọng bé gái: "Chú ơi, chú ơi, dậy thôi!"
Triển Lệnh Quân nghe mà nổi da gà, bị em họ ép buộc phải ghi âm một đoạn.
Dạo này cao tầng LY thường xuyên điều chỉnh, La Dự từ chức, vị trí phó tổng giám đốc lại bỏ trống. Adeline cũng đi, Tiêu Tiêu ra nước ngoài, cả LY không khí trầm lặng, không có sức sống như trước kia.
"Adeline đã đi, tại sao chỉ đạo Lâm còn chưa được bổ nhiệm chính thức?"
"Nghe nói sếp Chu không hài lòng với chỉ đạo Lâm lắm, muốn tìm một vị thủ tịch khác".
"Cái gì? Trong nước còn có nhà thiết kế nào sánh được với chỉ đạo Lâm nữa? Sếp Chu đừng tìm một người nước ngoài nhé, tôi không chịu nổi đâu".
Lâm Tư Viễn lấy một cốc cà phê từ máy bán hàng tự động, ung dung nghe mọi người bàn tán, như cười như không uống một ngụm.
Thiết kế trang phục quý tới sắp bắt đầu, LY không thể thiếu nhà thiết kế thủ tịch, Chu Thái Nhiên triệu tập đại hội toàn thể nhà thiết kế, chuẩn bị tuyên bố quyết định về vị trí này.
"Sếp Chu, vì sao không cho chỉ đạo Lâm làm thủ tịch?" Không đợi Chu Thái Nhiên nói xong, Vương Mỹ Lệ ở phòng may sẵn cao cấp đột nhiên nói chen vào.
"Đúng vậy, chỉ đạo Lâm đã làm việc cho công ty nhiều năm như vậy, nên trở thành thủ tịch". Triệu Hòa Bình phụ họa, nói xong liếc Lâm Tư Viễn ngồi trước mặt, ý tứ rất rõ ràng.
"Thiết kế của người nước ngoài chưa chắc đã tốt, LY chúng ta là thương hiệu trong nước, nên kế thừa lí thuyết thiết kế của Leo. Thiết kế của Adeline và Leo có khác biệt rất lớn, thiết kế của chỉ đạo Lâm gần gũi hơn". Phòng may đo cao cấp cũng có nhà thiết kế lên tiếng.
Mấy giám đốc đến dự hội nghị đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều hơi khó coi. Đây là Lâm Tư Viễn muốn liên hợp tất cả các nhà thiết kế chống lại thủ tịch mới, nếu người Chu Thái Nhiên mời về làm thủ tịch không thể đè xuống được thì LY sợ là lại loạn một hồi nữa.
Giám đốc Nghiêm hơi lo lắng nhìn Chu Thái Nhiên.
Chu Thái Nhiên vẫn bình tĩnh, đợi mọi người yên tĩnh lại mới chậm rãi đứng dậy: "Nói xong hết chưa? Nói xong rồi thì tôi giới thiệu thủ tịch mới với mọi người".
Dứt lời mở cửa phòng hội nghị ra, đích thân đẩy một chiếc xe lăn đi vào.
Trên xe lăn là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục may đo cao cấp rất đẹp, dáng người cao ráo, phong độ sang trọng, giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, thiên binh vạn mã cũng không thể che được mũi nhọn.
"Leo!" Không biết ai kêu một tiếng kinh ngạc, mọi người tới tấp hít sâu một hơi.
Khóe mắt Lâm Tư Viễn rách ra. Triển Lệnh Nghệ! Thủ tịch mới không ngờ lại là Triển Lệnh Nghệ! Là người sáng lập LY, không ai có tư cách làm thủ tịch LY hơn anh ta!
##########
Lời tác giả: Chuyện phát triển đến đây cũng là kết quả tất nhiên do tính cách nhân vật quyết định. Ban đầu viết quyển sách này chính là muốn kẻ một câu chuyện về sự cứu rỗi. Tiêu Tiêu cần cứu rỗi, Triển Lệnh Quân cần cứu rỗi, Mộ Giang Thiên cần cứu rỗi, ca ca cũng cần cứu rỗi.
Mọi người cứ bình tĩnh, chớ nóng nảy!