Chương 6: Phản kích

Cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, cơn thịnh nộ gần như hóa

thành thực chất của chị Phương đã tạt vào mặt mà đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Chín giờ bảy phút rồi, nhà thiết kế Tiêu Tiêu của chúng

ta đúng là càng ngày càng tiến bộ, thậm chí còn không thèm đến đúng giờ

nữa“.

Đến công ty này nửa năm, Phương Hướng Tiền nhìn chướng mắt nhất chính là Tiêu Tiêu. Cậy mình có ngoại hình dễ coi được chỉ đạo nghệ thuật ưu ái, thường xuyên đến muộn, thỉnh thoảng công việc đang làm dở đột nhiên lại chạy lên trên lầu, nói là phải đến phòng thử đồ có việc, tỏ ra mình là

người quan trọng, bản thân lại mong manh yếu ớt, quản nghiêm một chút là lăn ra ốm.

Giọng Phương Hướng Tiền hơi trầm, theo thanh nhạc thì nên xếp vào giọng

nữ trung, trong l*иg ngực dường như có một chiếc vò lớn, vừa mở miệng là cả tầng lầu đều có thể nghe thấy. Những người khác trong phòng thiết kế trang phục nữ tới tấp quay đầu lại nhìn, vô số ánh mắt hết nhìn Tiêu

Tiêu lại nhìn chị Phương, như thời tiểu học thấy giáo viên mắng một bạn

học cùng lớp, đa số học sinh chỉ ngồi xem, không một người nào tỏ ý bênh vực.

Nghe Phương Hướng Tiền quát tháo, sức chịu đựng của Tiêu Tiêu quanh quẩn gần điểm tới hạn rất lâu cuối cùng bùng nổ. Chính là người này không

hiểu gì về nghề nghiệp lại còn chỉ đạo lung tung khiến nửa năm nay cô

phải làm thêm bao nhiêu việc vô ích. Buổi tối thức khuya phác thảo, ban

ngày còn phải chen chúc lên tàu điện ngầm đi làm đúng giờ, đối phó với

Phương Hướng Tiền bới bèo ra bọ, ngày nào cũng nằm trong trạng thái tinh thần căng thẳng, thân thể cô mới đột nhiên suy sụp.

”Nguyên nhân gây ra bệnh này còn không rõ ràng, trên phạm vi thế giới

cũng chưa có cách giải thích khoa học nào, nhưng về tổng thể thì các

bệnh liên quan đến hệ thống miễn dịch ít nhiều đền liên quan đến mệt

nhọc và áp lực, có phải công việc của cháu quá vất vả không? Suy nghĩ

thoáng một chút đi cháu, tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì“.

Lời của bác sĩ chủ trị còn văng vẳng bên tai.

Tính mạng quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bà mày suýt nữa đã mất mạng rồi, còn sợ mày nữa chắc?

Vừa rồi ra khỏi thang máy, trong đầu Tiêu Tiêu vẫn còn có suy nghĩ này,

vì thế mới không hề hoang mang mà vẫn ung dung nhắn tin với gã trai bao, cô thật sự chịu đựng đủ rồi.

Chậm rãi cất điện thoại vào túi xách, Tiêu Tiêu hơi ngẩng mặt lên, lạnh

lùng nhìn Phương Hướng Tiền: “Chị Phương, đã nửa năm rồi mà tôi nghĩ chị còn chưa hiểu được nơi này là phòng thiết kế chứ không phải phòng tài

vụ. Lúc vào công ty Adeline đã nói, đây là nghề nghiệp của tự do, của

cảm hứng, không phải nghề nghiệp giờ giấc cứng nhắc. Chị thích trừ tiền

thưởng cứ trừ, nói thật cho chị biết, trong tiền lương của nhà thiết kế

hoàn toàn không có khoản chuyên cần“.

Tiếng nói vừa dứt, cả tầng ba đều yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim

rơi. Phương Hướng Tiền đứng ngây người tại chỗ, không phải vì kinh ngạc

mà là vì tức giận.

Đáng giận nhất là co thỏ bình thường mình tha hồ đánh mắng đột nhiên mở

miệng cắn người, điều này khiến kẻ thích hành hạ người khác phải nổi

giận vì trật tự bị lật đổ. Theo Phương Hướng Tiền, mặc dù Tiêu Tiêu là

một lọ hoa có chỗ dựa nhưng nói thế nào cũng là một cô bé da mặt mỏng dễ ức hϊếp, chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô dám trở mặt.

Tiêu Tiêu không để ý tới Phương Hướng Tiền trợn trừng mắt như muốn nuốt

chửng cô, đi vòng qua chỗ Phương Hướng Tiền vào phòng thiết kế.

”Tiêu Tiêu, giỏi lắm!” Nhà thiết kế Triệu Hòa Bình ngồi gần cửa nhất nhỏ giọng nói, vừa nháy mắt vừa giơ ngón cái lên với cô.

Những người khác trong phòng thiết kế cũng nhìn cô bằng ánh mắt nhìn anh hùng, hai trợ lí thậm chí còn lén vỗ tay khen ngợi nàng.

Người làm thiết kế thời trang luôn tự nhận là nhà nghệ thuật, cần thể

diện, không dễ dàng trở mặt. Mọi người trong phòng thiết kế trang phục

nữ đã ấm ức rất lâu mà không dám nói gì, hôm nay thấy Tiêu Tiêu bật tôm

quả thực ai cũng hả lòng hả dạ.

”Tốt, rất tốt, vấn đề tiền thưởng của cô, tôi sẽ trao đổi rõ ràng với

giám đốc hành chính“. Phương Hướng Tiền cuối cùng lấy lại được tinh

thần, gân cổ nói một câu như vậy rồi xoay người bỏ đi, có lẽ là đến chỗ

giám đốc hành chính mách tội.

”Ha ha ha ha ha...” Nghe thấy tiếng cửa thang máy khép lại, mọi người

trong phòng thiết kế đều không nhịn được bật cười thành tiếng.

”Tiêu Tiêu, cậu tuyệt thật, mình muốn bật lại mụ ta lâu lắm rồi!” Tần Á

Nam vỗ mạnh lên vai Tiêu Tiêu, hưng phấn ngồi lên trên bàn.

Triệu Hòa Bình đứng dậy, chạy đến vị trí Phương Hướng Tiền đứng vừa rồi, một tay chống nạnh một tay xòe nụ xòe hoa, giả giọng the thé kêu lên:“Tôi sẽ trao đổi rõ ràng với giám đốc hành chính!”

Một gã đàn ông gần bốn mươi tuổi làm động tác này đúng là hết sức buồn cười.

”Thật là buồn nôn!” Tần Á Nam cười lớn đi đến đẩy hắn một cái.

Mọi người cười nói ồn ào, đám mây u ám do bị Phương Hướng Tiền áp bức nửa năm cũng tan đi.

”Này, không bằng ngày mai chúng ta cùng đến muộn, chín rưỡi tập hợp ở

chỗ hàng ăn sáng, tôi mời mọi người ăn bánh được chứ?” Triệu Hòa Bình

chỉ sợ thiên hạ không loạn lên tiếng đề nghị.

”Em thấy được đấy, lúc đó vẻ mặt chị Phương nhất định sẽ rất đặc sắc“. Tần Á Nam háo hức hùa theo.

Trong tiếng cười đùa của các nhân viên, Tiêu Tiêu ngồi vào chỗ của mình, nhà tạo mẫu Dương Tiếu phía sau nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Tiêu Tiêu, chị có cần giải thích một chút với giám đốc hành chính không?”

Giám đốc hành chính là người phụ trách mặt hành chính của tất cả các

phòng thiết kế, chịu trách nhiệm về nhân sự, tài vụ của phòng thiết kế

và kết nối với các bộ phận thị trường, tuyên truyền, tiêu thụ.

”Phương Hướng Tiền chính là người của ông ta, cậu cho rằng ông ta sẽ

nghe lời tôi sao?” Tiêu Tiêu cười cười với Dương Tiếu, ung dung như đã

nắm chắc mọi chuyện trong tay: “Không có việc gì, cùng lắm là đuổi việc

chứ gì, ai sợ ai“.

”Tiêu Tiêu, em cảm thấy chị không giống trước kia cho lắm“. Dương Tiếu nghiêng đầu nhìn nàng.

”Thế à?” Tiêu Tiêu chớp mắt cười cười với cậu ta, sau đó nhắn tin với cô bạn thân.

Tiểu Tiểu Bố: Tao vừa mới bật lại trưởng phòng, nhịn lâu quá rồi, nếu

không phải mụ ta lắm chuyện như vậy, tao đã không bị stress rồi. Nghĩ

đến lần trước sốt cao mà mụ ta không cho nghỉ lại tức chết đi được. Bây

giờ mụ ta đi mách lẻo với giám đốc hành chính rồi.

Phía sau còn thêm một biểu tượng cảm xúc khóc lóc thảm thiết, biểu cảm này cũng chỉ có thể cho Lương Tĩnh Dao nhìn thấy.

Bấm nút gửi đi, liếc nhìn nội dung trò chuyện bên trên, gần nhất là “Nhớ mang bệnh án đến“.

Bệnh án... Đợi đã! Vội vàng nhìn người nhận tin: Triển Lệnh Quân S.

Oa oa oa oa! Gửi nhầm rồi! Tiêu Tiêu luống cuống bấm nút thu hồi mấy lần mà không bấm đúng chỗ, thấy thời gian hai phút thu hồi tin nhắn đã sắp

qua mới tìm được nút thu hồi. Nhìn thấy dòng chữ nhỏ màu xám “tin nhắn

đã thu hồi”, Tiêu Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, tiện thể xem lại nội dung đối thoại với Triển Lệnh Quân.

Hai chữ “bệnh án” nhạy cảm khiến Tiêu Tiêu nhớ lại nghi hoặc sáng nay,

người này dù có bệnh nghề nghiệp nặng thế nào cũng không thể làm chuyện

khác thường như tiện thể khám bệnh khi tiếp khách hàng được. Sau khi

tỉnh táo lại suy nghĩ, một loạt chi tiết mấy ngày nay bị cô bỏ qua đột

nhiên đồng loạt xuất hiện. Cô bé lễ tân tên là Điềm Điềm đã nói với cô

Triển Lệnh Quân là chuyên gia trị liệu của cô, vốn cô cho rằng chuyên

gia trị liệu chính là cách gọi khác của “chuyên gia” trong phòng masage

gì đó...

Càng nghĩ càng không đúng, Tiêu Tiêu đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lương Tĩnh Dao: “Dao Dao, hội sở Tang Du rốt cuộc làm gì?”

Lương Tĩnh Dao bên kia điện thoại dang ăn sáng suýt nữa bị sặc sữa đậu nành, ho khan một tiếng: “Hội sở chăm sóc sức khỏe“.

Hội sở chăm sóc sức khỏe, đúng như tên gọi, chính là công ty khám và

chữa bệnh cao cấp, phục hồi sức khỏe, an điều dưỡng các loại.

Có nghĩa Triển Lệnh Quân là bác sĩ thật, không phải trai bao.

Tiêu Tiêu cảm thấy trước mắt có ánh chớp xẹt qua, tia sét đinh tai nhức

óc đánh thẳng xuống đỉnh đầu làm toàn thân cô biến thành tro bụi tiêu

tan trong gió: “Lương Tĩnh Dao, buổi chiều tan học ra bãi xà gặp tao!”

”Ôi, tao sai rồi, à không phải, tại mày không cho tao cơ hội giải

thích!” Lương Tĩnh Dao kêu thảm thiết, bị Tiêu Tiêu cắt đứt điện thoại.

Tiêu Tiêu im lặng che mặt, mất mặt quá, may mà mình chưa nói gì quá đáng với Triển Lệnh Quân, nếu không sau này còn làm người sao được nữa.

Thoát khỏi giao diện cuộc gọi, phát hiện có tin nhắn mới gửi đến.

Triển Lệnh Quân S: Áp lực, tức giận đều là nguyên nhân gây ra những bệnh liên quan đến hệ thống miễn dịch, vì sức koer của cô, cá nhân tôi đề

nghị tiên hạ thủ vi cường.

Quả nhiên hắn vẫn kịp đọc được.

Gã trai bao bỏ tiền ra thuê lại biến thành nam thần cao không với được,

Tiêu Tiêu cắn răng một hồi lâu, không dám nhắn tin nhảm nhí nữa, cầm nắm thuốc phải uống sáng nay ảo não chạy xuống sảnh triển lãm ở tầng một

mua nước. Bởi vì quá kích động bấm liền hai cái mua hai chai nước, Tiêu

Tiêu thở dài, cầm hai chai nước khoáng lạnh buốt tránh đến phía sau giá

áo uống thuốc.

”Cuộc họp báo thu đông lại hoãn hai tuần nữa, đồ thu đông phổ thông quý

này không có một chút ngẫu hứng nào, mấy thứ này làm sao có thể đưa ra

được!” Cùng với tiếng bước chân từ từ đến gần, giọng nói lạnh lùng

nghiêm khắc của nhà thiết kế số một Adeline không lẫn vào đâu được.

”Vâng, đều nghe theo chị“. Ngữ điệu bất cần đời này chính là của chủ tịch Chu Thái Nhiên: “Thế lại phải làm phiền chị“.

Hai người lại thảo luận vài câu rồi đi xa, Tiêu Tiêu từ phía sau giá áo

thò đầu ra, nhìn bóng lưng tinh tế đến từng sợi tóc của Adeline, một suy nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu cô cùng với lời khuyên “tiên hạ thủ vi cường” của Triển Lệnh Quân. Cô đã mất ưu thế được cấp trên ưu ái,

muốn tiếp tục sinh tồn phải dựa vào chính mình.

”Tiêu Tiêu, em nhìn thấy sếp Phương bên chỗ chị đến văn phòng giám đốc

hành chính, vẻ mặt giận dữ lắm“. Cô gặp Tiểu Trương phòng thị trường

trong thang máy.

”Thế à?” Tiêu Tiêu làm như không biết chuyện này, thấy Tiểu Trương đầu

đầy mồ hôi, biết cậu ta vừa ra ngoài gặp khách hàng về liền đưa chai

nước khoáng còn chưa mở nắp trong tay cho cậu ta: “Bên ngoài nóng lắm

hả?”

Tiểu Trương rất là vui mừng nhận lấy, ừng ực uống hết nửa chai: “Vào hè

rồi, nóng chết đi được. Có chai nước của chị đúng là nắng hạn gặp mưa

rào, cảm ơn chị, có việc gì cứ đến tầng năm tìm em nhé“. Tiểu Trương vừa tới công ty chưa được một năm, do lanh lợi biết điều nên rất được giám

đốc phòng thị trường coi trọng, chỉ là rất ít qua lại với những nhà

thiết kế như Tiêu Tiêu. Cậu ta vốn có khả năng giao tiếp rất tốt, thấy

Tiêu Tiêu tỏ ra thân thiện liền nhiệt tình hơn rất nhiều.

Tạm biệt Tiểu Trương quay về phòng thiết kế, Tiêu Tiêu đặt hai tay lên

bàn phím, tim đập thình thịch không ngừng. Lần đầu tiên quyết định ra

tay đối phó người khác, cảm giác căng thẳng này không thua gì đứng trên

vách núi chuẩn bị nhảy bungee, nhưng nếu không ra tay thì tình cảnh sắp

tới sẽ càng thê thảm.

Hít sâu một hơi, cân nhắc từng từ gõ một bức thư gửi đến hòm thư của

giám đốc hành chính, đồng thời gửi bản sao cho chủ tịch, thủ tịch và chỉ đạo nghệ thuật.

”Thực sự xin lỗi vì đã trở thành một nhà thiết kế không yêu nghề, luôn

đến muộn và gây trở ngại cho người khác. Sốt ba mươi chín độ không thể

kiên trì bàn giao cho xong công việc mà chỉ muốn đi nằm viện, ban đêm

thức khuya phác thảo không thể đến công ty sớm mười phút, tất cả đều do

bản thân không sắp xếp được thời gian một cách khoa học, cực kì hổ thẹn. Những lời dạy bảo ân cần của lãnh đạo sẽ khắc trong tâm khảm, bản thân

xin nhận bất cứ hình thức xử phạt nào“.

Adeline đang ngồi trong phòng thiết kế ở tầng thượng nổi đóa với trang

phục mùa đông năm nay, quay lại chợt nhìn thấy lá thư điện tử này.

”Sốt cao bàn giao công việc? Đi làm đến sớm mười phút? Chúa ơi, đây là

công ty thiết kế hay là nhà tù? Hỏi sao tác phẩm quý này lại thê thảm

như vậy!”