Chương 17: Ảo giác
Trong chớp mắt tất cả cửa đều bị đóng lại, trong khoảng không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ tiếng mưa rơi ở bên ngoài, còn có tiếng hít vào thở ra của hai người chúng tôi.
Tôi cùng Tô Mạc Phi đứng đối mặt nhau, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, vừa rồi, anh cũng cúi đầu nhìn về phía tôi. Tại nơi tối như mực không thấy rõ cả năm ngón tay, nhưng ánh mắt anh vẫn như thế, như một ngôi sao sáng, trong suốt có thể nhìn thấy tất cả. Trong lòng tôi không hiểu vì sao bấn loạn. Ngay sau đó, nghe thấy tiếng nói ôn hoà: “Tại hạ đi ra ngoài xem thế nào.” Tôi giữ chặt tay anh ta, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Tô Mạc Phi hiểu ý đáp lời: “Hẳn không phải người đó tới bắt cô đâu” Anh ta dừng một lát, lại nói: “Thực ra, nếu cô muốn biết tình hình về sư phụ cô, có thể hỏi thẳng tại hạ, không cần hỏi thăm qua người khác.” Tay tôi giữ chặt góc áo anh ta khẽ run lên, chậm rãi buông xuống.
Đúng, cho dù Lâu Tập Nguyệt đối với tôi như vậy, tôi vẫn còn lo lắng cho hắn. Đã nhiều ngày chỉ cần vừa nghe thấy có người bàn luận về chuyện của hắn, tôi sẽ nghĩ biện pháp tránh Tô Mạc Phi để đi hỏi, khi tôi biết cái gọi là ‘ Thí Nguyệt đại hội’ cuối cùng không có làm ra chuyện gì, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, như cảm thấy khối đá treo trong lòng cũng đã bỏ xuống được.
Do đó, tôi mới có thể ngủ thanh thản như vậy.
“Xin lỗi.” tôi nói khẽ. Tô Mạc Phi giọng nói ôn hoà như gió phớt qua tai tôi: “Lâu Tập Nguyệt là sư phụ cô nương, Đường cô nương quan tâm tất nhiên là chuyện đúng, có điều, tội nghiệt quá nặng, Đường cô nương có quay về nữa hay không, xin hãy cân nhắc cho kỹ.” Tôi lắc lắc đầu, cũng không quan tâm anh ta có thấy hay không thấy “Sẽ không, muội sẽ không quay về nữa.” Tôi đã quyết định từ từ sẽ quên Lâu Tập Nguyệt. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, lâu nhất thì là cả đời. Tôi muốn nhớ lại tất cả những gì hắn cho tôi, rồi buồn vui hay đau đớn sẽ quên.
Tô Mạc Phi không nói nữa, hơi hơi sửng sốt phút chốc, đẩy cửa nhỏ ra bước ra ngoài.
Tôi một mình ở trong bóng tối đợi thêm lát, âm thầm đoán có thể là đám sơn tặc đột kích, nghĩ bụng muốn lao ra nhìn tình hình, lại nghĩ đến Tô Mạc Phi nếu xử lý tốt, nhất định đã quay về rồi. Bây giờ xem ra anh ta còn chưa về tới, chứng tỏ việc này khó giải quyết, hiện nay tôi không có võ công, đi ra ngoài chỉ thêm phiền anh ta, vì thế đành kiên nhẫn chờ ở chỗ cũ.
Lại qua thêm khoảng một canh giờ, tiếng bước chân dồn dập đi về phía này, bước nhanh đang tới gần, tôi vui sướиɠ đẩy cửa nhỏ ra, thấy đó là đại thúc. Vẻ mặt đại thúc hưng phấn chạy tới trước mặt tôi, thở hổn hển, mắt lấp lánh: “Chao ôi, công phu tình lang cô nương thật lợi hại! véo véo véo hai ba cái đã đánh đám sơn tặc chạy mất.” Tôi vội cắt ngang lời đại thúc: “Vậy huynh ấy đâu?” Đại thúc nói: “Đuổi tới hang ổ đạo tặc rồi!” Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nói không rõ ràng.
Tôi ra khỏi phòng nhỏ, lại ngồi chờ thêm một khoảng thời gian, ngoài phòng mưa cũng đã dừng, cũng chưa thấy bóng dáng Tô Mạc Phi quay về. Trong lòng tôi cảm giác bất an càng ngày càng tăng, đứng lên đi đến trước mặt đại thúc: “Đại thúc, những đạo tặc đó ở nơi nào?” Đại thúc đẩy ra cửa chỉ chỉ một phương hướng “Ngay ở đỉnh núi kia.” Tôi nắm chặt nắm tay, trong lòng nhất quyết, chạy ra khỏi cửa.
Võ công Tô Mạc Phi mặc dù tốt, nhưng tâm anh ta thiện lương, không đành lòng đánh lấy tính mệnh người khác. Cho nên khi tôi hỏi đại thúc khi nãy mới biết chết bao nhiêu sơn tặc, đại thúc nói cho tôi biết một người cũng không chết chỉ có bị thương, trong lòng tôi đã cảm thấy không phù hợp. Tôi đã từng trải qua, đám sơn tặc gϊếŧ người không chớp mắt thế nào, Tô Mạc Phi lại không đành lòng ra tay mạnh, e rằng..
Trong lòng nặng nề, bước chân không thể không nhanh hơn. Sau mưa, đường núi khó đi, tôi không thể sử dụng khinh công, chỉ có thể từng bước nhanh chạy lêи đỉиɦ núi. Dần dần, tôi thấy sơn tặc nằm trên mặt đất không ngừng rêи ɾỉ, lại đi về phía trước, người nằm trên đất ngổn ngang càng nhiều. Nhưng không ai chết, chỉ có bị thương nhẹ hoặc trọng thương.
Mãi đến khi tôi leo lêи đỉиɦ núi, chợt trông thấy bóng dáng người vận áo thiên thanh, Lam Ảnh kiếm trong tay sinh động như mây trôi nước chảy, một chiêu đánh đối thủ ngã trên đất. Người nọ ôm tay phải bị phế bỏ, sắc mặt tái nhợt do đau, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Tô Mạc Phi nói vài câu gì đó, người nọ giơ tay lên trời thề, sau đó cắp đuôi chạy trối chết.
Tôi nhìn dáng vẻ người nọ như là đầu lĩnh sơn tặc, không khỏi liếc xem nhiều lần, bỗng nhiên phát hiện gã ở phía sau Tô Mạc Phi, trong mắt loé lên tia độc ác. Tôi nóng nảy kêu to: “Tô công tử!” Tô Mạc Phi quay mình kinh ngạc nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây, bước nhanh đi đến bên tôi: “Đường cô nương, sao cô lại tới đây?” Tôi nhắc nhở anh ta: “Tô công tử cẩn thận mấy sơn tặc đánh lừa” Tô Mạc Phi cười nói: “Sẽ không. Ta đã phế đi võ công của những người này, bọn họ không thể làm sơn tặc nữa. Chỉ hy vọng bọn họ có thể bỏ ác theo thiện.” còn chưa đợi tôi đáp lời, Tô Mạc Phi nhớ tới “Đúng rồi, nơi này còn có một vị cô nương bị bọn họ cướp về”
Anh ta xoay người bước nhanh tới, đứng trước một tảng đá lớn. Tôi lúc này mới phát hiện sau tảng đá có một thân ảnh nhỏ xinh đang ngồi, cuộn mình co ro, bả vai co rúm lại thật đáng thương. Tô Mạc Phi đi tới, giọng nói nhẹ nhàng khuyên giải an ủi nàng ta: “Cô nương đừng sợ, tại hạ đưa cô xuống núi.” Nói xong muốn tới nâng cô nàng đó, ngay trong khoảnh khắc này, trong tay cô nàng đó loé ra ánh sáng!
Tô Mạc Phi nhanh nhẹn huy kiếm đón đỡ, ai ngờ cổ tay nàng ta xoay chuyển, trong chuôi đao bắn ra mấy kim châm nhỏ, thẳng hướng về phiá người Tô Mạc Phi.
Khoảng cách gần quá, lại không hề phòng bị, mắt nhìn thấy một ngân châm xẹt qua tay phải Tô Mạc Phi. Tôi nhìn kinh hồn bạt vía “Tô công tử”. Kêu to đầy sợ hãi, bay nhanh tới trước mặt anh ta, đỡ lấy thân thể anh ta lui về sau. Nữ tặc đó hung hăng cười to ra tiếng : “Trúng độc châm của ta, ngươi chết chắc rồi, ha ha ha.” Trong lòng tôi dâng lên lửa giận, nhấc chân hướng về phía vị huyệt đạo đá cho một cái, một cước làm nữ tặc đang cười quái dị đó hôn mê.
Tô Mạc Phi trên trán đã đổ ra mồ hôi, nâng tay run rẩy điểm mấy chổ huyệt vị trên cánh tay phải, mở miệng nói chuyện cũng bình tĩnh: “Trên châm có độc” Tôi nóng nảy, tức giận trả lời: “Vô dụng!” Anh ta sửng sốt, cụp hai mắt nhìn tôi, thế nhưng lại cười cười nói: “Phải” nói xong thân thể lại không ổn nghiêng ngả. Tôi nóng lòng hỏi anh ta: “Trong bao quần áo công tử có thuốc giải độc chứ?” Anh ta gật đầu. Tôi đỡ anh ta, thậm chí kéo anh ta đi về phía chân núi.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tô Mạc Phi càng ngày càng trắng bệch, môi cũng bắt đầu chuyển đen, tôi gấp đến độ mồ hôi đều tuôn ra, quát to: “Tô Mạc Phi, huynh đừng chết nha!” Anh yếu ớt mở mắt, trong mắt trong suốt như có ánh sáng rực rỡ khẽ lay động, lấy lại chút thanh tỉnh “. . . . . .mm ” thấy anh ta còn chưa ngất đi, tôi tiếp tục gắng sức đi về trước, song anh ta cao lớn hơn tôi nhiều lắm, cánh tay tôi ôm không hết thân thể anh ta. Tôi nghiêng đầu bảo anh: “Huynh đừng nói ‘mm’ nữa nha!” Anh ta lại mơ mơ màng màng lên tiếng: “Phải . . . . .” nói xong thân thể trượt xuống bên chân tôi. Tôi nhất thời luống cuống tay chân giữ chặt anh ta, gấp đến độ hô to “Huynh ôm chặt muội nha!”
Khoảng khắc đó, tôi rõ ràng cảm giác thân thể anh ta bỗng nhiên cứng ngắc, mắt nhìn tôi chợt loé sáng. Trên mặt tôi hơi nóng, cắn cắn môi dưới, chủ động lôi kéo tay anh ta lên lưng tôi.
“Huynh ôm chặt muội đi.”
Kéo anh ta dọc đường tôi trượt chân mấy bận, mệt thở hồng hộc, vốn định bỏ anh lại chạy về nhà lấy thuốc rồi quay lại, nhưng bây giờ anh ta chẳng còn sức chống đỡ, lại sợ anh ta bị mấy tên sơn tặc thừa cơ đánh lén. Dây dưa mãi, vết thương trên lưng tôi bị nứt ra, lại bị mồ hôi thấm vào, đau khiến da đầu tôi run lên, nhưng tưởng tượng đến tình hình của Tô Mạc Phi bây giờ, tôi cũng đành phải cố nhịn
Trăm cay nghìn đắng kéo được Tô Mạc Phi về tới nhà đại thúc, đại thẩm mở cửa nhìn thấy dáng vẻ chúng tôi, sợ tới mức tay chân lúng túng, gọi đại thúc đỡ Tô Mạc Phi từ trong tay tôi, đưa vào phòng. Tôi vội vàng chạy đi tìm gánh hành lý của Tô Mạc Phi, đem bên trong tất cả thuốc đều đưa đến trước mặt anh ta.
“Tô Mạc Phi, Tô Mạc Phi! huynh tỉnh tỉnh lại, là loại thuốc nào!” tôi lay động, Tô Mạc Phi nâng mí mắt rã rời nhìn tôi liếc mắt một cái, yếu ớt nói ra hai chữ: “Màu, trắng…..” nói xong mắt nhắm chặt, hôn mê. Tôi run rẩy cầm viên thuốc trong bình màu trắng, mở miệng anh ta nhét vào, “Tô Mạc Phi, huynh mau nuốt xuống đi nha.” Tôi thấy cổ họng anh ta cũng không động tý nào, gấp đến độ giọng nói cũng run rẩy
Đại thúc vội ra ý kiến: “Đút miếng nước thử xem”. Tôi cuống đón nhận chén nước thúc ấy mang tới, rót vào miệng Tô Mạc Phi, nước lại chảy từ khoé miệng anh ta xuống dưới. Đại thúc gấp đến độ vỗ đùi: “Sợ là nuốt không nổi nữa, vậy phải làm sao bây giờ! ?” Tôi nhất thời hoang mang, lo lắng nhìn chén nước trong tay, lại nhìn nhìn Tô Mạc Phi, bỗng nhiên nhớ tới hành động Lâu Tập Nguyệt từng làm với tôi, chần chờ trong chốc lát, ngửa đầu uống ngụm nước, cúi người đặt miệng lên môi Tô Mạc Phi . . . . . .
Sau đó, tôi nghe thấy đại thẩm vui mừng hò hét: “Nuốt rồi, nuốt xuống rồi.” tôi liền đỏ mặt rời khỏi bờ môi anh ta, trong lòng ngực tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động đυ.ng chạm môi người khác.
Tôi lau lau khoé miệng, đứng lên “Đại thẩm, phiền thím. . . . . .” “Ối! cô gái cô bị thương?” Đại thẩm một tiếng kêu to, lúc này tôi mới phát giác lưng nóng rát, vết thương nhất định chảy máu thấm đỏ quần áo. Tôi giả bộ không sao cả, an ủi đại thẩm: “Không phải, cái này là máu của đám sơn tặc” Đại thẩm nghe thấy mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thúc giục đại thúc đi nấu nước, để cho tôi cùng Tô Mạc Phi tắm rửa.
Chờ nước ấm đưa vào phòng, tôi trút bỏ quần áo, khi chạm vào vết thương đau, đau đến nỗi mặt tôi tái nhợt. Mới vừa rồi không dám nói cho đại thẩm, sợ bà thấy những vết thương trên lưng bằng roi doạ tới bọn họ. Như thế chỉ có thể tự mình lau ở phía sau, thoa thuốc lung tung, thay quần áo sạch sẽ.
Lúc này, đại thúc cũng giúp Tô Mạc Phi tắm rửa xong, gõ cửa bảo tôi ra ngoài ăn một chút gì đi. Tôi ngồi ở bên cạnh bàn thấp thỏm lo lắng tình hình Tô Mạc Phi, vội vàng ăn mấy miếng thức ăn liền buông chén, nói tới phòng xem Tô Mạc Phi. Khi xoay người, tôi nghe thấy đại thẩm nói với đại thúc: “Nhìn vợ chồng son kìa, tình cảm thật tốt!” trên mặt tôi nóng bừng. Nghĩ đến hành động đút nước, bất kể ai thấy cũng sẽ hiểu lầm.
Nhưng việc này cũng không thể chứng tỏ được cái gì. Cũng như Lâu Tập Nguyệt làm với tôi, hắn chỉ là hứng khởi trong giây lát, mà tôi – chỉ là tình – thế – bắt – buộc.
Nghĩ tới người kia, trong lòng lại một trận đau, giống có một cây đao đang chém gϊếŧ trong lòng. Tôi cuống quít không cho mình suy nghĩ nữa, đẩy cửa ra, vừa nhấc mắt đón nhận là đôi mắt dịu dàng, tôi ngẩn ngơ, vui sướиɠ bước nhanh chạy đến trước mặt Tô Mạc Phi, ngồi bên giường hỏi anh ta: “Huynh tỉnh rồi!” Đôi mắt Tô Mạc Phi đen láy nhìn tôi, môi yếu ớt mấp máy, tôi bật người lấy tay ngăn chặn lại: “Huynh trước đừng nói nói. nhân lúc tỉnh, huynh uống thuốc đi, tránh cho huynh xỉu muội lại… “
Tô Mạc Phi rất nghe lời mở miệng khi tôi đưa cho anh ta viên thuốc, khó khăn nuốt xuống. Không vội vàng, hơi thở đứt quãng mà nói: “Đa tạ, Đường cô nương cứu mạng tại hạ.” Tôi vì che giấu xấu hổ bản thân, bĩu môi, giọng nói không tốt lắm nói: “Ai cho phép huynh vung vãi lòng tốt chứ, sơn tặc như vậy, huynh nên gϊếŧ bọn họ.” Tô Mạc Phi nghe vậy, con ngươi thoáng rung động, chậm rãi mở miệng nói: “Chưởng môn từ nhỏ dạy ta, học võ tuyệt đối không phải vì gϊếŧ người. Võ lâm chính khí, cũng không phải dựa vào gϊếŧ chóc mới duy trì.”
Khi đó trong lời nói anh ta, tôi không phải nghe không hiểu, tôi chỉ nhớ tới lời Lâu Tập Nguyệt từng dạy tôi ‘võ công gì đi nữa cũng đều vì gϊếŧ chết đối thủ’, cùng với anh ta hoàn toàn trái ngựơc. Tôi nhất thời tò mò hỏi han: “Vậy huynh học võ công là vì cái gì?” Tôi vẫn luôn học vì Lâu Tập Nguyệt, bằng không những ngày buồn tẻ khổ cực đó, thật không biết sống như thế nào.
Tô Mạc Phi nghe xong lời của tôi, dừng một chút, khuôn mặt tái nhợt thoáng rạng đỏ, mắt cụp xuống: “Là vì sau đó có thể bảo hộ người khác. Chưởng môn, sư phụ, các sư huynh đệ, bây giờ, còn có. . . . . .” Tôi chống cằm nhìn anh ta, chờ anh nói tiếp, cuối cùng anh ta nhắm mắt lại không nói thêm cái gì nữa
Đợi cho vài năm sau, tôi lại quấn quít anh ta hỏi chuyện này, còn giả bộ mang theo ghen tuông hỏi anh rằng – trong lòng chỉ có sư phụ và đồng môn thôi sao, Tô Mạc Phi mới đỏ mặt cầm tay tôi, nói : “Còn có nàng.”
***
Tô Mạc Phi ở trên giường con nghỉ ngơi một ngày, sau khăng khăng phải xuống giường đi tiếp. Tôi biết anh ta còn có trọng trách mang trên người, cũng không khuyên can gì, chỉ có thể cáo biệt đại thúc đại thẩm tốt bụng, đỡ anh ta ngồi trên lưng ngựa, xoay người ngồii trước người anh
“Muội không biết điều khiển xe ngựa, chỉ có thể như vậy .” Tôi nghiêng đầu nói một câu với anh. Tô Mạc Phi cương cứng thân thể ‘ừ’ một tiếng “Làm phiền Đường cô nương.” Tôi bảo anh ta: “Không phiền, chỉ cần huynh đừng ngã xuống, tôi sẽ không phiền.” Tô Mạc Phi ngây ngốc, sau một lúc lâu, đỏ mặt, do dự ôm lấy thắt lưng tôi, động tác phải nói muốn cẩn thận bao nhiêu có bấy nhiêu cẩn thận.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía trước, giờ phút này sắc mặt so với anh ta còn ‘tự tại’ biết bao nhiêu. Tôi không ngừng ám thị chính mình, tình cảm này coi như đền đáp ơn cứu mạng của anh. Sau khi đưa anh ta tới Minh Chủ Lâm, tôi liền rời khỏi
Tôi khẽ húc vào bụng ngựa, con ngựa nhẹ hí một tiếng, cất vó chạy đi. Sau lưng tôi kề sát là lòng ngực Tô Mạc Phi, giữa đường xóc nảy sinh ra ma sát vừa đau lại ngứa, thật sự nhịn không được, nhẹ nhàng cọ cọ chút. Tô Mạc Phi giọng nói từ phía sau truyền tới mang theo chút áy náy cùng xin lỗi: “Thực xin lỗi, là tại hạ khiến vết thương Đường cô nương lại nứt ra rồi”. Tôi không bận tâm lắm nói “Không có việc gì, dù sao ở sau lưng cũng không ai thấy. Cùng lắm là để lại mấy vết sẹo.”
Tô Mạc Phi không có lên tiếng đáp lời. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hai tay đặt bên lưng tôi thoáng siết chặt, lại buông lỏng ra. Động tác rất nhỏ như vậy, lướt qua trong giây lát, giống như tôi vừa thấy ảo giác.