Vị nam tử ở bên cạnh ta hiện tại chính là người qua đường giáp ở trên đường lần trước ta tùy tiện lôi kéo đến hợp tác – Tư Mã Thần.
Hắn ước chừng cao hơn ta một cái đầu, cùng Lương Sơn Bá không sai biệt lắm, diện mạo rất được, làm cho người ta có loại cảm giác trong sạch không thuộc nhân gian khói lửa, còn tính cách, tuy rằng ta cùng hắn mới quen biết có vài ngày, hắn đã làm cho ta có cảm giác hắn vô cùng hiền hoà, hẳn là người rất dễ ở chung.
Tổng hợp lại các điểm trên đây ta cảm thấy được mười ngày trong tương lai, chúng ta có thể vui vẻ hợp tác!
Giải thi đấu dã ngoại cầu sinh ngày thứ nhất!
Cầm bản đồ mô tả địa thế hậu sơn, ta cùng Tư Mã Thần dựa theo bản đồ đi mất một khoảng thời gian, tới chạng vạng mới chính thức tiến vào sau núi.
Thật là rất kỳ quái, trên bản đồ chứng tỏ lộ trình từ thư viện đến hậu sơn rõ ràng không dài a?
Vì sao chúng ta đi lâu như vậy mới đến?
" Đại khái là bởi vì ngươi cầm ngược bản đồ đi." Trên mặt thủy chung bảo trì dáng tươi cười, Tư Mã Thần cười cười nói với ta.
Ách. . . Hình như là như vậy. . . . . . .
Không có biện pháp, ta là loại người mà ở trong nhà của mình cũng sẽ đi lạc, huống chi là ở ngoài chứ?
Với lại cái bản đồ này rậm rạp như rừng, ai mà xem cho nổi a?
Được rồi. . . . . . Ta thừa nhận, ít nhất Tư Mã Thần bên cạnh ta cũng không đến nỗi u mê, vừa rồi nếu không nhờ hắn tức thời sửa đúng, chúng ta đại khái bây giờ còn ở bên ngoài mà đảo đi đảo lại.
Vì không muốn đem khoảng thời gian kế tiếp để tìm đường đi, ta rất "biết thân biết phận" đem bản đồ giao cho Tư Mã Thần, để hắn tìm đường thì tình huống vừa rồi hẳn là sẽ không phát sinh nữa.
" Tư Mã Thần, bây giờ chúng ta phải đi đâu tìm bảo vật a?"
" Hiện tại sắc trời đã không còn sớm, chúng ta hãy cứ tìm một chỗ hạ trại trước, chuyện tìm bảo vật ngày mai nói sau."
Ân. . . Cũng đúng, sập tối ánh nắng mỏng manh bị cây cối rậm rạp che phủ gần như không có tác dụng chiếu sáng gì nữa, vẫn là thừa dịp bây giờ còn nhìn được tranh thủ tìm một chỗ có thể ngủ, hơn nữa cái bụng của ta cũng không ngừng kêu đói.
"Cách phía trước không xa hẳn là có sông nhỏ, chúng ta có thể đặt chân tại nơi phụ cận, như vậy mang nước cũng tiện hơn."
Ể? Trên bản đồ có ghi rõ chỗ nào có con sông sao?
"Trên bản đồ không có ghi rõ, ta là căn cứ địa thế vùng phụ cận này mà phán đoán, địa hình nơi này dễ nhận thấy rất thấp, thổ nhưỡng ẩm ướt, theo lý mà nói hẳn là sẽ có dòng nước tụ tập."
Oa ~ thật lợi hại!
Không nghĩ tới ta có mắt nhìn người như vậy, tùy tiện kéo kéo lại có thể kéo đến một người lợi hại như thế.
Thấy ta dùng ánh mắt khâm phục quăng vào hắn, Tư Mã Thần chỉ khiêm tốn cười một cái với ta, liền mang ta đi về hướng hắn vừa mới đoán rằng có con sông.
Đi không bao lâu, cảnh tượng trước mắt y chóc như lời Tư Mã Thần, thật sự có một dòng sông ở đây đang chảy róc rách.
Con sông nầy cũng không phải rất lớn, ta muốn lội qua cũng không có gì là khó khăn. Nước sông cực kỳ sạch sẽ, dòng nước trong suốt giống như là thạch anh, ngay cả cá con bơi qua bơi lại giữa những tảng đá cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở.
Thấy nước sông sạch sẽ mát lạnh, đi cả buổi nóng muốn chết nên ta không chút do dự nhảy xuống, muốn cho nước sông lạnh lẽo làm tiêu tan cái nóng trên người.
" Ngươi toàn thân bẩn hề hề, không sợ làm cá dưới sông trúng độc chết a!"
Ngẩng đầu hướng bờ sông đối diện liền thấy, sao lại là hắn a?
" Lương, Sơn, Bá, ngươi theo dõi ta để làm chi a!"
"Thiệt ngại quá, ta chính là tới trước ngươi a! Không tin, ngươi có thể đi hỏi Chúc Anh Đài."
Anh Đài? Cùng Anh Đài có quan hệ gì a?
Chờ một chút, khó có thể nào người hợp tác cùng Lương Sơn Bá là. . . . .
" Xảy ra chuyện gì, Mã Văn Tài? Tại sao ngươi ngồi ở dưới sông a?" Từ trong trướng phía sau Lương Sơn Bá đi ra, Anh Đài nhìn ta ngồi ở dưới sông, trên mặt mang hình dấu chấm hỏi.
A a a a a a!
Lương, Sơn, Bá, ngươi đem Anh Đài đưa đến vùng hoang vu dã ngoại là muốn làm cái gì với nàng?
Ta biết ngay ta nghĩ không sai, ngươi là tên quỷ đội lốt người!
Kỳ thật ngươi đã sớm mơ ước Anh Đài thật lâu, đúng hay không!
Nhất định là ngươi muốn cùng một tổ với nàng, nội trong mười ngày này chờ đến lúc nàng không phòng bị đối nàng xuống tay, sau đó làm cho nàng không thể không trở thành người của ngươi!
Ngươi thật sự là tiểu nhân đê tiện!
" Ngươi ở bên kia nói cái gì a!" Anh Đài đi đến bên cạnh ta, xắn tay áo lên cúi đầu nện cho ta một quyền, rồi mới tiếp tục nói: "Là ta tìm Lương huynh nhờ cùng một tổ với ta, ngươi không được ở bên kia tùy tiện tung tin vịt!"
Ô. . . . . . Anh Đài, ngươi có thể tìm ta a. . . . . .
Không muốn nói chuyện này với ta nữa, Anh Đài cho ta một cái liếc mắt xem thường, không đếm xỉa tới nam nhi ở phía sau nàng tiếp tục rơi nước mắt là ta, cũng không quay đầu lại bước vào trong trướng ở đối diện.
Ô. . . Hảo thương tâm a. . . . . .
" Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì phát sinh sao?" Tư Mã Thần ở trong rừng cây hạ trại tựa hồ nghe được âm thanh thê thảm của ta, vội vàng chạy tới bờ sông xem có phải ta xảy ra chuyện gì hay không.
"Là ngươi?"
Ân? Ánh mắt Lương Sơn Bá sao lạ quá vậy?
" Thật là vinh hạnh, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta."
Hả? Sao Ta cảm thấy nụ cười của Tư Mã Thần giống như có điểm. . . . . . Giả dối vậy?
Lương Sơn Bá cùng cùng Tư Mã Thần khó có thể nào nhận biết lẫn nhau không?
Đệ thập nhị chương
Giải thi đấu dã ngoại cầu sinh ngày thứ hai!
Thời điểm mặt trời mọc lên từ phía đông, ta cùng Tư Mã Thần bắt đầu khởi hành tiến về phía trước ngọn núi đi tìm kho báu.
Tư Mã Thần tuy rằng hảo ở chung, nhưng hình như cũng không phải một người thích nói nhiều, dọc theo đường đi hắn cũng chưa nói được mấy câu, chỉ có thời điểm nhắc nhở ta nên đi đâu, chạy đi đâu mới có thể mở miệng, mà ta cũng không biết nói gì, cho nên dọc đường cũng chưa nói mấy câu.
Tuy rằng không nói gì, nhưng dọc theo đường đi ta lại thường thường trộm ngắm Tư Mã Thần kia vài lần.
Đừng hoài nghi, ta không phải có ham mê đặc biệt gì, ta chỉ tò mò vì sao ngày hôm qua Tư Mã Thần cùng Lương Sơn Bá thoạt nhìn giống như rất quen thuộc.
Bất quá, ta phải thanh minh, việc này cũng không đại biểu cho việc ta đang quan tâm Lương Sơn Bá nha!
Ta chỉ tò mò quan hệ của bọn họ mà thôi, tuy rằng lúc ấy trong lòng giống như có chút rầu rĩ, bất quá đó nhất định là bởi vì ta còn đang tức giận chuyện Lương Sơn Bá bắt cóc Anh Đài, cho nên là tò mò, là tò mò!
Phát hiện ánh mắt của ta tạm dừng trên mặt hắn, Tư Mã Thần quay đầu lại nhìn ta, bảo trì nụ cười trước sau như một, nói câu đầu tiên của ngày hôm nay: "Sao vậy, trên mặt ta có dính gì sao?"
Thấy ánh mắt mang đầy ý cười của hắn chiếu thẳng vào ta, ta hoang mang rối loạn vội vàng lắc đầu như điên nói: "Không, không có a!"
" Ách? Vậy ngươi vì sao vẫn cứ nhìn ta suốt?"
" Nào có, ta nào có nhìn ngươi suốt!" A~ không có việc gì hắn đột nhiên nói nhiều như vậy để làm chi a!
Thấy ta tận lực né tránh ánh mắt hắn. Ý cười trên khóe miệng Tư Mã Thần càng lúc càng sâu, sau đó hỏi một câu làm cho ta thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Ngươi đang muốn biết vì sao ta lại nhận thức Lương Sơn Bá đúng không?"