Thổ thạch trên núi đã bắt đầu hạ xuống, Tằm Cưng cùng hồ điệp Tiểu Mĩ bài bố hoàn trận pháp liền ly khai.
"Sợ không?"
"Ân."
"Không cần sợ, ta sẽ luôn luôn bồi ngươi."
"Ân!"
Một khắc bị thổ thạch bao trùm kia, ta còn nghe được Anh Đài khẩn trương hô hoán tên của ta.
Anh Đài, không cần thay ta lo lắng, lần này ta sẽ bắt được hạnh phúc của mình!
Ba ngày sau, có người phát hiện ở nơi Mã Văn Tài cùng Lương Sơn Bá bị thổ thạch chôn sống có hai con bướm thật lớn chui từ dưới đất lên, Thần Hi vương gia nhận được tin tức này liền phái người đem thổ khâu quật khai, bên trong trống không.
Mà vách núi đen này không biết từ khi nào có tên là "Hồ điệp cốc", trong truyền thuyết có một đôi tình nhân ân ái ở đây chết vì tình, sau khi chết linh hồn hóa thành điệp tiên, người yêu nhau chỉ cần thành tâm hướng điệp tiên cầu nguyện, sẽ được điệp tiên chúc phúc, yêu nhau gần nhau cả đời.
Một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu thanh danh Hồ Điệp cốc lan xa.
Có nam có nữ mộ danh mà đến, hy vọng điệp tiên có thể bảo hộ cho tình yêu của bọn họ.
Thế là Hồ Điệp cốc thành thánh địa du ngoạn nổi danh, thậm chí thúc đẩy sản nghiệp các vùng xung quanh, cư dân địa phương thu nhập thật phong phú.
Giang Nam phủ đệ ( dưới đây sửa dùng ngôi thứ ba)
Nha hoàn Tiểu Thúy cao hứng bưng bồn rửa mặt, vui vẻ nện bước hướng phòng ngủ chủ nhân đi tới.
Trong phủ có hai vị chủ tử, một vị là đại chủ tử, một vị là nhị chủ tử.
Đại chủ tử trong anh tuấn lại mang theo tà khí, nữ nhân bị ánh mắt hắn đảo qua nhất định đều sẽ bị hắn câu hồn, đến nay còn không có ngoại lệ, nhị chủ tử có khuôn mặt oa nhi đáng yêu, mắt to ngập nước vô tội giống tiểu cẩu, thường thường kí©h thí©ɧ tình mẫu tử của nữ nhân, phi thường được hoan nghênh.
Không ai biết hai người kia đến đây vào lúc nào, cũng không biết bọn họ là từ đâu đến, chỉ biết là một ngày nào đó đột nhiên liền mọc ra một cái phủ đệ, hơn nữa vừa xuất hiện liền nắm giữ xong xuôi hai phần ba cửa hàng, tất cả mọi người đều đoán chủ nhân tuyệt đối lai lịch không nhỏ.
Bất quá làm cho bọn họ kinh ngạc còn không chỉ như vậy, để cho bọn họ giật mình chính là hai vị chủ tử dĩ nhiên là. . . . . . Cái loại quan hệ kia...
Ngay từ đầu tất cả mọi người không thể chấp nhận tình cảm lưu luyến đồng tính cấm kỵ này, thậm chí còn nổi dậy ý niệm trong đầu đưa bọn họ đuổi ra khỏi nơi này, bất quá khi bọn họ chứng kiến tình thâm ý trọng của đại chủ tử đối với nhị chủ tử xong, cũng lâm vào cảm động, hoàn toàn đánh mất ý niệm trong đầu.
Bất quá chuyện tình lữ của bọn họ cũng làm cho không ít người tan nát cõi lòng.
Tóm lại, hai người này đã ở tại nơi này được năm năm.
Ai nha, còn chưa nói cho mọi người vì sao tâm tình của nha hoàn Tiểu Thúy lại tốt như thế nha!
Kỳ thật không chỉ là Tiểu Thúy, mà là bất kỳ một nha hoàn nào được sắp xếp buổi sáng phụ trách đến hầu hạ hai vị chủ tử rửa mặt chải đầu tâm tình cũng sẽ rất tốt, bởi vì các nàng có thể nhìn cho no mắt, nhìn đến hai vị chủ tử trải qua cả đêm tình lễ mà bộ dáng trở nên mị hoặc động lòng người, đặc biệt là nhị chủ tử, một bộ dáng đáng thương vì bị ăn kiền mạt tịnh thật sự là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn tiến lên hung hăng chà đạp hắn một phen a!
Bất quá chuyện này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nếu như bị đại chủ tử biết có người nghĩ đối với nhị chủ tử làm cái gì đó, thì sẽ bị lột một tầng da.
Phải biết rằng đại chủ tử của các nàng có tính chiếm hữu rất mạnh.
Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Thúy hạ thấp người hành lễ: "Tiểu Thúy thỉnh an hai vị chủ tử."
U ~ mặt của nhị chủ tử sao lại hồng như vậy a?
Khó có thể nào hai người bọn họ vừa mới. . . . . .
Quả nhiên, ánh mắt oán hận của đại chủ tử đã chứng thật ý tưởng của nàng.
"Để bồn rửa mặt xuống đi, ngươi có thể đi ra ngoài."
"Vâng."
Tuy rằng rất muốn nhìn nữa, nhưng bất quá bây giờ chạy trối chết trước rồi nói sau!
Sau khi Tiểu Thúy đi rồi, Mã Văn Tài một cước đem nam nhân ở trên người hắn, cũng chính là Lương Sơn Bá đá văng, một bên đỏ mặt chửi ầm lên: "Đều là do ngươi! Đã nói với ngươi có người đến, chờ một chút, ngươi cứ nhất định muốn làm, hiện tại mọi người nhất định đều biết chúng ta đang làm cái gì nha!"
Hắn quản sao? Dù sao bọn họ đã sớm biết!
Những lời này Lương Sơn Bá đương nhiên không có ngốc đến mức nói ra, nếu không phỏng chừng từ nay về sau Tiểu Văn sẽ không cho hắn lên giường, tuy rằng hắn vẫn có thể dùng sức mạnh ép buộc!
"Được rồi! Lần sau ta không dám, không cần tức giận nữa." Lương Sơn Bá tuy rằng miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại đang tính toán chờ Mã Văn Tài tha thứ xong sẽ đem hắn ném lên giường, bồi thường mấy lượt bị đá xuống giường.
"Hừ! Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta?" Hôm nay Tiểu Văn thật đúng là khó đối phó a!
" Mang ta đi ra ngoài chơi ta sẽ tha thứ cho ngươi!" Mã Văn Tài đột nhiên hưng phấn mở lớn mắt nói với Lương Sơn Bá.
Thấy vợ dùng ánh mắt "ẩn tình đưa tình" nhìn hắn, hơn nữa bởi vì động tác quá lớn khiến cho chăn mỏng ở trên người chảy xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng bị hắn yêu thương quá mức mà lưu lại dấu vết, Lương Sơn Bá đột nhiên cảm thấy được hạ phúc bắt đầu xôn xao, nghĩ muốn đem tiểu dương trước mắt còn không biết tai vạ đến nơi đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương.
"Tốt, không thành vấn đề." Lương Sơn Bá vừa nói chuyện, một bên đem Mã Văn Tài áp trở lại.
Mà nghe được Lương Sơn Bá đáp ứng dẫn hắn đi ra ngoài chơi, Mã Văn Tài vui vẻ đến mức không ý thức được bản thân đang gặp phải nguy cơ, cao hứng ôm Lương Sơn Bá kêu to "Vạn tuế", hành động của hắn lần này không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho cái thứ có tên là "lý trí" của Lương Sơn Bá cuối cùng cũng cháy mất.
"Bất quá, hiện tại ta không biết vì sao cảm thấy phi thường đói bụng, ngươi phải uy ta ăn no trước mới được."
Thế là Mã Văn Tài còn chưa rõ ràng tình huống cho lắm, cứ như vậy tiểu dương mạc danh kỳ diệu bị con đại hôi lang Lương Sơn Bá ăn trọn, ngay cả xương cốt cũng không chừa, nguyên bản dự định phải đi ra ngoài du ngoạn, cũng bởi vì vận động kịch liệt từ sớm đến tối khiến cho Mã Văn Tài nằm ở trên giường ước chừng bảy ngày, trong thời gian đó lại bị Lương Sơn Bá không ngừng quấy rầy, hắn tức giận đến mức khí huyết công tâm, ở trên giường lại nằm một tháng mới tốt lên, mà kế hoạch du lịch lần này cũng bởi vì vậy mà kéo dài, cuối cùng không giải quyết được gì, thẳng đến thật lâu sau, vào một ngày nào đó mới được Mã Văn Tài một lần nữa nhớ tới.
Ô hô thương thay, chúng ta hãy vì Mã Văn Tài bị người ta ăn gắt gao mà dành ba phút mặc niệm đi!
-
Toàn bộ văn hoàn
-
Hoàn rùi, hoàn rùi khui rượu ăn mừng đi nào!!!!!!!!