"Ta yêu ngươi. . . . . ." Ôm tấm ván gỗ bị bùn đất dính ướt.
"Ân, ta nghe được." Thanh âm từ vách núi đen trước mặt truyền đến.
Ngẩng đầu, trong con mắt dính thấp lệ của ta rọi ra hình ảnh một gương mặt tuấn mỹ treo theo nụ cười tà.
Nhìn nụ cười quen thuộc đột nhiên từ trên trời giáng xuống của người nọ, ta chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối hắn đi về phía ta, miệng mở to thật to nhưng không phun ra được lấy nửa chữ.
" Lâu như thế không gặp, ngay cả câu chào đón mà cũng lười nói với ta sao, thật sự là vô tình nha!" Lương Sơn Bá nói với một trong hai vật thể bay không rõ bên cạnh.
[ Cũng đúng nha! Đừng nói là ân công quên chúng ta rồi đi?] vật thể bay không rõ số 1 nói.
[Đại khái là hắn bị doạ đến ngu rồi] vật thể bay không rõ số 2 nói.
" Xem ra ta đành phải chịu trách nhiệm thức tỉnh hắn nha!"
Nói xong, mặt của Lương Sơn Bá liền tiến đến trước mắt ta, cúi đầu phong bế xâm lấn cái miệng đang há to của ta.
" Nếu không tỉnh lại nhanh lên ta sẽ tiếp tục làm tới đó nha!" Hai tay linh hoạt làm bộ trượt vào nội y của ta, cách lớp nội y vuốt ve hai khỏa thù du trước ngực.
Gạt hai tay không an phận trước ngực ra, ta dùng sức đem Lương Sơn Bá đẩy ngã trên mặt đất, thô lỗ xé quần áo hắn, nhắm ngay vai trái lộ ra dùng sức cắn một cái thật mạnh, hắn kêu rên một tiếng, nhưng cũng không đẩy ta ra, còn ta cho đến khi trong miệng có vị rỉ sắt nhè nhẹ mới bằng lòng nhả hắn ra.
" Ngươi tên hỗn đản này!" Ta ôm lấy hắn, tựa đầu chôn ở trong ngực hắn, không muốn để hắn thấy hai hàng lệ trên mặt ta. Hắn nhu nhu tóc của ta, cười mỉa nói: " Có tên ngốc nghếch như ngươi đi yêu hỗn đản thì ta nguyện ý làm một tên hỗn đản."
"Ai yêu ngươi a? Ta mới không cần yêu ngươi, ta muốn đi gả cho Tư Mã Thần!" Ta tức giận nói.
Sống cũng không tới tìm ta, hại ta thương tâm khổ sở lâu như vậy!
Đại hỗn đản! Vương bát đản!
Trong mắt Lương Sơn Bá hiện lên một tia âm ngoan, cảnh cáo nói: "Ngươi dám?"
" Ta vì cái gì không dám!"
Thấy ta không chịu thua hắn, hắn sửa lại phương pháp, chỉ vào bả vai bị ta cắn qua nói: "Cơ thể của ta đã bị ngươi chà đạp qua, ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Thấy bộ dáng hắn vô lại như vậy, ta hơi bị chán nản, thế nhưng không có lời nào để phản bác hắn.
Vật thể bay số 1 bên cạnh nhìn thấy bộ dáng giằng co của ta, vội vàng hoà giải: [Ân công, ngươi không nên trách Lương công tử nữa! Thời điểm hắn rớt xuống vách núi đen bị thương rất nặng, nếu ta cùng Tiểu Mĩ không cứu hắn, có thể hắn đã sớm không được! Sau khi vết thương hảo, hắn liền đến tìm ngươi, dựa vào điều này liền tha thứ cho hắn đi!]
Bị thương nặng! ?
"Ngươi làm sao bị thương? Không có việc gì chứ?" Ta lo lắng tiến lên muốn nhìn tình trạng vết thương của hắn.
"Yên tâm đi, y thuật của Tằm Cưng tiên sinh tốt lắm, một chút việc ta cũng không có!" Hắn ngăn trở cánh tay đang cởϊ qυầи áo hắn! "Không nghĩ tới vài ngày không gặp, Tiểu Văn nhiệt tình như thế a!
"Tằm Cưng? Ngươi là Tằm Cưng?" Ta chỉ vật thể bay số 1 có hai phiến cánh trên lưng hỏi.
"Đúng vậy, ân công. sau khi rời khỏi Ám Chi Sâm chúng ta rất lâu không gặp mặt, hiện tại ta đã lột xác thành phi nga rồi!" Nói xong còn quạt quạt hai phiến cánh màu vàng nâu của nó.
"Ác ~ vậy vị này chính là?" Ánh mắt của ta dời về phía vật thể bay số 2 có bốn cái cánh sắc thái diễm lệ.
Tằm Cưng thẹn thùng nói: " Đây là Tiểu Mĩ, là hôn thê của ta."
Ác ~ nó chính là hồ điệp sao?
Hơn nữa nhìn màu sắc diễm lệ trên cánh của nó, nó hẳn là một con hùng điệp sao?
Hồ điệp cùng phi nga có thể cùng một chỗ sao?
Nhưng lại đều là giống đực? (Mỹ công sửu thụ đây mà =))
Vốn muốn tiếp tục hỏi thêm, thế nhưng khi ta thấy ánh mắt lạnh như băng của hồ điệp Tiểu Mĩ phóng lại đây chê ta nói nhiều, ta liền thực thức thời ngoan ngoãn đóng miệng.
[Lương công tử, nếu chúng ta không đi nhanh lên, đợi lát nữa đội ngũ đón dâu sẽ lại đây]. Hồ điệp Tiểu Mĩ nói với Lương Sơn Bá.
"Nói cũng đúng. Tiểu Văn, chúng ta đi nhanh đi!" Lương Sơn Bá cầm tay của ta nói với ta.
"Không được, "Ta rút cái tay trong tay Lương Sơn Bá về, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lương Sơn Bá nhìn ta, "Ta không thể đi theo ngươi."
[Vì cái gì?]. Lên tiếng chính là tằm cưng, mà Lương Sơn Bá một bên cũng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ta, tựa hồ đang chờ đợi ta cho hắn một đáp án.
=================
phi nga: con ngài
hồ điệp: con bướm
hùng điệp: con bướm đực
28
"Như vậy là kháng chỉ, sẽ hại đến cha nương của ta, thậm chí là Anh Đài cùng Thượng Quan lão sư."
Nghe ta nói như vậy, Tằm Cưng lộ ra vẻ mặt "nên làm sao đây", còn Lương Sơn Bá cùng hồ điệp Tiểu Mĩ thì thần sắc có vẻ đăm chiêu.
Đột nhiên hồ điệp Tiểu Mĩ vẫn một mực yên lặng không hé môi, đột nhiên nói chuyện: [ Có! Dùng chiêu trá tử thế nào?]
Thấy vẻ mặt hai người cộng thêm một con phi nga bộ dáng không biết nguyên cớ, hồ điệp Tiểu Mĩ hiếm có vận dụng kim khẩu:[ Chỉ cần Mã công tử ngươi làm bộ ngoài ý muốn bỏ mình, người chết là hết, cho dù hoàng đế lão tử lại có biện pháp cũng không thể muốn người chết đến tính nợ cũ, đến lúc đó ngươi có thể cùng Lương công tử vô ưu vô lự chạy trốn.]
"Phương pháp như thế không tồi." Lương Sơn Bá phụ họa ý kiến của hồ điệp Tiểu Mĩ.
[Tiểu Mĩ ~ nhĩ hảo lợi hại!!] Tằm Cưng biến thân thành kẻ mê trai nhiệt tình nhào qua hồ điệp Tiểu Mĩ.
Tuy rằng ta không quá hiểu được hiện tại là tình huống gì, bất quá nếu nơi này chúng ta có Lương Sơn Bá thoạt nhìn thông minh nhất cùng hồ điệp Tiểu Mĩ đã quyết định phải làm như thế, ta cũng chỉ đành làm cho tốt thôi.
[ Đợi lát nữa ta sẽ ở trước mặt đội ngũ đón dâu gây ra một hồi núi lở, làm cho bọn họ nghĩ lầm rằng ngươi bị chôn sống, trong vòng 3 ngày ngươi sẽ ở trạng thái chết giả, bất quá không cần lo lắng, chỉ cần ba ngày sau ta đem ngươi cứu ra, ngươi tự nhiên sẽ thức tỉnh.] Hồ điệp Tiểu Mĩ hướng về phía ta cẩn thận giải thích.
Để được cùng Lương Sơn Bá một chỗ, đừng nói là ngất ba ngày, cho dù là ngất ba mươi năm cũng không phải vấn đề!
Ta dùng ánh mắt kiên định trả lời hồ điệp Tiểu Mĩ.
『 Vậy ta đây phải bắt đầu thi pháp . 』 Hồ điệp Tiểu Mĩ đột nhiên hóa thân thành một thanh niên tuấn mỹ, hai tay ở không trung không biết đang làm gì.
Ngay lúc hồ điệp Tiểu Mĩ ở trên không hoàn thành ngũ tinh trận xong, đại địa bắt đầu ầm vang rung động, hồ điệp Tiểu Mĩ xoay người lại đưa cho ta một viên đan dược màu đỏ, nói:[ Thứ này có thể khiến cho ngươi ngủ say, cũng bảo vệ thân thể của ngươi.]
Tiếp nhận đan dược trong tay hồ điệp Tiểu Mĩ, tuy rằng biết mình sẽ không chết đi như vậy, thế nhưng tưởng tượng đến chỉ có một mình ta lâm vào trầm miên hắc ám, tâm lý của ta liền không thể khống chế được mà sợ hãi.
Ta nhìn về hướng Lương Sơn Bá bên cạnh, hy vọng có thể đưa diện mạo của hắn cẩn thận khắc họa trong đầu, để nó làm bạn cùng ta vượt qua hắc ám tịch mịch ba ngày.
Thấy ta vẻ mặt bất an nhìn hắn, Lương Sơn Bá cười cười cầm lấy tay không cầm dược dược của ta, quay đầu nói với hồ điệp Tiểu Mĩ: "Cũng cho ta một viên đi, ta muốn cùng một chỗ với hắn."
Cảm động nhìn về phía Lương Sơn Bá, giờ phút này ta lại sắp khống chế không được nước mắt của mình.
Nhẹ bắn cái trán của ta một cái, Lương Sơn Bá cười nhạo ta một tiếng "Quỷ yêu khóc" xong, liền cùng ta ăn viên đan dược màu đỏ kia, sau đó gắt gao cầm tay của ta, cho dù là đại hồng thủy cũng không có biện pháp đem đôi ta tách ra.