Nói xong, vừa vặn khối thổ thạch Lương Sơn Bá bám vào sụp đổ, Tư Mã Thần vội vàng muốn đưa tay kéo hắn cũng đã không kịp, Lương Sơn Bá cùng khối thổ thạch cứ như vậy rơi xuống nhai.
Lương Sơn Bá!" Mắt thấy ta cũng muốn lao theo phía trước, Tư Mã Thần giữ chặt ta, không cho ta hành động thiếu suy nghĩ.
"Buông! Buông!" Ta khóc, dùng sức đánh Tư Mã Thần, nỗ lực khiến hắn buông ta ra, "Ta muốn đi cứu hắn! Ngươi buông!"
Vừa khóc vừa náo loạn rất lâu, Tư Mã Thần xem ta đã không còn sức lực, lúc này mới buông, nhưng cũng gắt gao canh giữ ở một bên, sợ ta luẩn quẩn trong lòng.
"Lương Sơn Bá. . . Lương Sơn Bá. . . Sơn Bá. . . . . ." Ta rơi nước mắt, không ngừng nhìn về chỗ hắn vừa mới rơi xuống, thì thào niệm tên của hắn.
Ngu ngốc. . . Ngươi là tên đại ngu ngốc. . . . . .
Ngươi đã sớm biết thổ thạch trên vách đá sắp sụp đổ mới bảo Tư Mã Thần đem ta cứu lên trước, đúng hay không? . . . . . . . . .
Ngươi thật sự là ngu ngốc. . . . . .
"Đại ngu ngốc. . . . . ."
27
Sau khi Lương Sơn Bá từ trên vách núi đen rơi xuống, mỗi ngày ta đều canh giữ ở chỗ hắn ngã xuống, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó, thế nhưng ngay cả ta cũng không biết.
Anh Đài cùng Thượng Quan lão sư nguyên bản ngay từ đầu cũng kiên trì muốn ở lại giúp ta, nhưng tất cả đều bị ta cự tuyệt, ta nói với bọn họ cho ta mười ngày, ta chỉ hy vọng có thể hảo hảo trông coi cho Lương Sơn Bá mười ngày, sau khi xác định chắc chắn ta sẽ trở lại cuộc sống bình thường.
Thấy ta kiên trì như vậy, họ cũng biết ta lúc này cần một mình yên tĩnh, thế là Anh Đài bọn họ liền đáp ứng yêu cầu của ta, nhưng không dám rời ta quá xa, chỉ ở khách điếm dưới chân núi, thuận tiện chăm sóc ta.
CònTư Mã Thần tuy rằng cũng bị ta cự tuyệt lưu lại, thế nhưng hắn lại lấy lý do Lương Sơn Bá giao việc chiếu cố ta cho hắn, nhất quyết không chịu rời đi, không lay chuyển được hắn, ta cũng đành phải đáp ứng.
Cũng may hắn không ở bên tai ta nói mấy lời linh tinh đại loại như "Không cần khổ sở", mà chỉ im lặng bồi ở một bên, lúc tới thì đưa chút đồ ăn đến, sau đó thì lặng im đợi.
Hôm nay đã là ngày thứ mười, một ngày cuối cùng, đợi đến thời điểm mặt trời mọc, ta nhất định phải quay về cuộc sống một lần nữa, cuộc sống không có Lương Sơn Bá.
Một khắc khi thái dương xuất hiện, ta khóc.
Ta cuối cùng biết được cái mà ta chờ đợi trong mười ngày này là gì.
Ta đang đợi Lương Sơn Bá đột nhiên từ nơi này nhảy ra cười nói cho ta biết ta bị hắn lừa, còn niết hai má của ta cười nhạo ta là quỷ yêu khóc.
Thế nhưng ngày thứ mười đã qua, Lương Sơn Bá cũng không có xuất hiện.
Lau khô nước mắt, ta nhặt lên một khối ván gỗ, ở trên khắc lên tên của Lương Sơn Bá, đem nó dựng ở vách đá, rồi mới quay đầu nhìn về phía Tư Mã Thần đang do dự có nên đi lên an ủi ta hay không, nói với hắn: "Đi thôi chúng ta nên trở về hoàng cung thành hôn ."
Tư Mã Thần kinh ngạc nhìn ta.
Kỳ thật mấy ngày hôm trước có một gã thân mặc cung phục đến tìm Tư Mã Thần, trong tay còn cầm một quyển hoàng trục, trong miệng thì thầm không biết đang đọc cái gì, sau đó chỉ thấy Tư Mã Thần quỳ xuống, hai tay hướng về phía trước nâng hoàng trục mà gã kia đưa cho hắn, ánh mắt còn không ngừng liếc nhìn về phía ta, tựa hồ lo lắng ta sẽ nghe được.
Tuy rằng ta không có nghe, bất quá ta thấy được.
Qua suy luận của ta, ta đoán cuốn hoàng trục kia đại khái chính là thánh chỉ Hoàng Thượng hạ lệnh tứ hôn.
Thánh chỉ đã ký hạ, nếu ta không vâng theo, đó chính là kháng chỉ, đã mất đi người ta yêu nhất, ta không muốn bởi vì ta mà liên lụy người nhà của ta.
" Làm như vậy ngươi không hối hận?" Đây là Tư Mã Thần nhìn ta một hồi lâu mới mở miệng nói câu đầu tiên.
"Ta đã không có lựa chọn." Ta trả lời hắn xong, liền đi về hướng dưới chân núi.
Trước khi về hoàng cung, ta hy vọng có thể cùng Anh Đài luôn luôn chiếu cố ta hảo hảo nói lời từ biệt.
Ta đi rồi vài chục bước, phía sau lại truyền đến thanh âm Tư Mã Thần: "Ngươi hận ta sao?"
Nếu không bởi vì ta, có lẽ hiện tại ngươi đã sớm cùng Lương Sơn Bá song túc song phi. . . . . .
"Không biết." Đã chết tâm, còn có cảm giác hận hay không, ta không biết.
Chân núi • khách điếm.
" Cái gì? Ngươi phải cùng Tư Mã Thần thành thân! ?" Thanh âm Anh Đài vang vọng cả khách điếm.
"Có lầm hay không a? Người ngươi yêu không phải là Lương Sơn Bá sao? Như vậy ngươi cùng Tư Mã Thần cùng một chỗ sao có thể hạnh phúc?" Anh Đài nắm chặt vạt áo, liều mạng lay động ta, một bộ hận không thể đem ta đánh tỉnh.
Thủy Thúc lão sư đứng ở bên cạnh thấy ta nghe được tên Lương Sơn Bá thì ánh mắt ảm đạm, vội vàng tiến lên giữ chặt Anh Đài, ý bảo nàng đừng quá đáng, Anh Đài lúc này mới thu liễm buông tay đang nắm lấy vạt áo ta, nhưng một đôi mắt đẹp vẫn nhìn chăm chú ta, tựa hồ đang cảnh cáo ta không được làm chuyện điên rồ.
Ta thở dài một hơi, nói với hai người vẻ mặt đầy lo lắng trước mặt: " Một Lương Sơn là đủ rồi, ta không muốn lại nhìn thấy có người nào xảy ra chuyện vì ta nữa." Hoãn biểu tình đau thương trên mặt, ta lộ ra một nụ cười tự nhận là sáng sủa: "Anh Đài, ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của ta, ta hy vọng ngày mai ngươi có thể theo ta cùng vào hoàng cung, coi như tiễn ta đi, đương nhiên, Thủy Thúc lão sư cũng đi cùng, được không?"
Thượng Quan Thủy Thúc dùng khuôn mặt có vài phần giống với Lương Sơn Bá, thoáng đau lòng sờ sờ đầu của ta: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
Mà Anh Đài bên cạnh sớm đã ở trong lòng ta khóc không thành tiếng, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, nghe nàng chất vấn ta: "Vì cái gì ngươi không khóc? Đã như vậy rồi mà ngươi còn không khóc?"
Từ lần trên vách núi đen kia, ta đã phát thệ rằng sẽ không khóc nữa.
Sơn Bá, ta thực dũng cảm, đúng hay không?
Cách ngày, đội ngũ đón dâu của hoàng gia từ sớm tinh mơ đã tới khách điếm chúng ta ngủ lại, làm cho tiểu khách điếm nguyên bản hẻo lánh nhất thời náo nhiệt lên.
Được sự hỗ trợ của Anh Đài, ta không mất bao nhiêu thời gian đã mặc xong đám hỉ y đỏ thẫm nạm vàng rối rắm phức tạp, sau đó ngồi vào đại kiệu hoa lệ tám người khiên chờ đã lâu ở bên ngoài.
Cùng với đội nhạc thổi kèn vang dội, đội ngũ hồng y chậm rãi khởi kiệu hướng hoàng cung xuất phát.
Yên lành đi được một đoạn đường, ta vén bức rèm che bên cửa sổ quay đầu về hướng Thủy Thúc lão sư và Anh Đài đang cưỡi cùng một con ngựa nói: "Anh Đài, đằng trước là chỗ Sơn Bá trụy nhai, ta muốn nhìn hắn lần cuối cùng."
Gật đầu với ta xong, Anh Đài chạy tới phía trước cùng đầu lĩnh nói thầm một hồi, không bao lâu đội ngũ liền ngừng lại.
Ta từ trên cỗ kiệu bước xuống, cũng không quản bụi đất trên mặt đất có làm dơ hỉ bào của ta hay không, cứ như vậy kéo hồng bào thật dài, đi về hướng vách đá có lập tấm ván gỗ.
Phủi đi bụi đất trên tấm ván gỗ, ta khẽ vuốt vết sâu khắc tên Lương Sơn Bá, tùy tay nhặt lên hòn đá nhỏ bén nhọn bên cạnh, không quan tâm miệng vết thương đổ máu trên tay, nắm chặt thạch tử trong tay khắc lên tấm ván một chữ "Văn"
"Sơn Bá, ta không có gì để lại cho ngươi, chỉ có tấm ván gỗ này có thể chứng kiến tâm ý của ta đối với ngươi." Ta mỉm cười, phảng phất nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Sơn Bá đang nhìn tấm ván gỗ có khắc tên hai chúng ta, trong lòng thỏa mãn, khóe miệng cũng giương lên.
"Đúng rồi, lần trước ngươi muốn ta trả lời câu hỏi của ngươi, ta còn chưa có nói a!" Cố nén chua sót bốc lên trong mũi, ta bảo trì mỉm cười, đối tấm ván gỗ nói: "Ta yêu ngươi, Sơn Bá, ngươi nghe được không?"