"Lương Sơn Bá. . . . . ." Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, "Ngươi, ngươi không được nhìn ta suốt như vậy a."
Mỗi lần bị ngươi nhìn chăm chú như vậy ta liền không biết mình đang làm gì luôn a!
"Ân. . . . . ." Hắn đưa tay chống cằm, còn thật sự suy xét, "Không được!"
Lương Sơn Bá lộ ra một nụ cười tà kinh điển của hắn, dùng bàn tay hắn vừa chống cằm nâng khuôn mặt của ta lên, bá đạo nói: "Ta đã quyết định nhìn ngươi như vậy cả đời!"
"Ngươi xem sẽ không chán hả?"
Vẫy không xong cái tay hắn đang nắm lấy mặt ta, ta chỉ có thể đỏ mặt, trợn mắt lên hầm hần nhìn hắn, nhưng cái nhìn giận dữ của ta hình như không phát huy được chút xíu công hiệu nào.
" Đương nhiên sẽ không chán a!" Lương Sơn Bá cười giống y như một hài tử vừa được kẹo, bổ nhào qua đây ôm ta nói: "Ai kêu Tiểu Văn ngươi lớn lên đáng yêu như vậy!"
Tiểu Văn?
Thời điểm nào ta có tên gọi này?
Hảo buồn nôn ~ bất quá ta thích Lương Sơn Bá gọi ta như vậy!
Chống đẩy thân hình cao lớn của hắn không ngừng cọ tới, ta khẩu thị tâm phi nói: "Đáng ghét! Không được gọi như vậy nữa!"
Nghe được ta nói như vậy Lương Sơn Bá dường như có chút tức giận, đính chính, là phi thường tức giận, hắn đem hai má của ta dùng sức kéo ra hai bên, uy hϊếp nói: "Ta chính là muốn gọi như vậy! Có ý kiến gì sao?"
Lắc đầu lắc đầu lắc đầu!
"Tốt lắm! Vậy sau này ta gọi ngươi Tiểu Văn, ngươi kêu ta Sơn Bá, đã biết chưa?"
Gật đầu gật đầu gật đầu!
Sau khi đạt thành mục đích, Lương Sơn Bá vui vẻ buông hai má bị kéo đến nỗi tê dại của ta, tâm tình tốt đem ta kéo quay về trong lòng ngực hắn, còn thân thủ giúp ta nhu nhu khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi, bất quá hành động này theo ý ta có hảo tâm là được.
Người nầy trở mặt chẳng khác gì lật sách a!
Nguyên bản còn tưởng rằng hắn đã thay hình đổi dạng, không nghĩ tới không được bao lâu liền lộ ra bản tính!
Không ngừng giúp ta nhu nhu hai má, Lương Sơn Bá không phát hiện oán niệm mãnh liệt đang quay chung quanh ta, hai mắt mang chút hào quang chờ mong hỏi: "Tiểu Văn, ta đã nói với ngươi ta yêu ngươi, ngươi không phải là cũng nên nói với ta cái gì sao?"
Ta đương nhiên biết hắn muốn ta nói với hắn cái gì rồi!
Bất quá hắn mới vừa khi dễ ta như vậy, ta sao có thể đơn giản để hắn được lợi lộc như thế.
"Muốn nói cái gì?" Ta cố ý giả ngu.
"Ngươi. . ." Lương Sơn Bá đang buồn bực muốn giáo huấn ta thì xe ngựa đột nhiên khẩn cấp dừng lại khiến cho hai chúng ta đều nhào về trước một chút, tiếp theo chỉ thấy Anh Đài không biết khi nào thì đi ra ngoài cùng Thượng Quan Thủy Thúc tình chàng ý thϊếp đang vẻ mặt kích động chạy vào.
"Không tốt, chúng ta hiện tại đã bị nhân mã của Thần Hi vương gia vây khốn!"
Từ trên mã xa vội vàng chạy xuống xem, phía trước cùng phía sau đều bị người chắn, mà bên trái là vách núi thẳng đứng, bên phải là vách núi đen, chúng ta căn bản không đường trốn.
"Văn Tài, đã lâu không gặp."
Hàng ngũ phía trước tự động nhường đường, Tư Mã Thần bước ra mỉm cười nói với ta, rồi mới nhìn Lương Sơn Bá, ánh mắt hung ác trách cứ: "Lương Sơn Bá, ngươi thật là tiểu nhân âm hiểm! Lúc trước rõ ràng ở trước mặt hoàng huynh của ta ước định, ai đem Văn Tài mang về hoàng cung trước là có thể lấy hắn, hiện tại ngươi nguyện đánh cuộc lại không nguyện thua, không cảm thấy nhục nhã sao?"
" Người nên cảm thấy nhục nhã là ngươi đi? Đầu tiên là lấy thân phận dân thường không có lấy nửa chức quan của ta, lấy lý do ta không xứng với nhà mã Thái Thú làm cho ta không tiếp cận được Tiểu Văn, sau khi ta đỗ trạng nguyên, ngươi lại khiến Hoàng Thượng bức định ra ước định chó má kia, thậm chí còn phái người ở trên đường ta đi tìm Tiểu Văn ngăn cản ta, âm hiểm tiểu nhân là ngươi mới đúng đi?"
Cái gì?
Nguyên lai hai năm nay Lương Sơn Bá chưa tìm đến ta là do nguyên nhân này?
" Ta không có phái người đi ngăn cản ngươi, ít bôi nhọ ta!" Tư Mã Thần tức giận nói.
" Có hay không chính ngươi rõ ràng nhất!" Lương Sơn Bá hiển nhiên là không tin lời nói của Tư Mã Thần.
"Hừ!" Tư Mã Thần hiển nhiên là không muốn cùng Lương Sơn Bá tranh luận vấn đề ông nói có bà nói không này, "Dù sao hiện tại hoàng huynh đã đáp ứng tứ hôn, nếu như ngươi nhất quyết muốn đem Văn Tài đi thì chính là kháng chỉ!"
Thấy Lương Sơn Bá một bộ hung hăng muốn tiến lên đấm Tư Mã Thần một cái, ta bước lên phía trước giữ chặt hắn, quay đầu nói với Tư Mã Thần: "Tư Mã Thần ta không có khả năng gả cho ngươi."
" Vì cái gì?" Tư Mã Thần thương tâm tiến lên giữ chặt tay của ta, "Ta cũng thực thích ngươi a! Ta làm sao so ra kém Lương Sơn Bá ?"
Thấy Tư Mã Thần giữ chặt tay của ta, Lương Sơn Bá lập tức xông lên cho hắn một quyền, mà Tư Mã Thần đương nhiên không cam lòng yếu thế, sẽ không ngoan ngoãn cho hắn đánh như vậy, hai người cứ như vậy đánh thành một đoàn trên mặt đất, mà nhóm binh lính Tư Mã Thần mang đến đứng ở một bên chứng kiến có người cả gan ấu đả Vương gia, liền cầm lấy binh khí tiến lên ngăn chặn cái kẻ không biết tốt xấu kia.
Thấy bọn lính cầm đao kiếm trên tay tới gần hai người trên mặt đất, ta vội vàng tiến lên trước muốn bảo hộ Lương Sơn Bá, không nghĩ tới hai người đang ẩu đả đã dùng đến quyền cước, người không có nội lực cũng không có sức nặng như ta lập tức tựa như diều đứt dây hướng vách núi đen ngã xuống.
"Văn Tài!"
Tiếng kinh hô của Anh Đài làm cho hai kẻ kia tỉnh táo lại, chỉ thấy Lương Sơn Bá lập tức từ trên vách núi đen nhào tới bắt được tay phải của ta, còn Tư Mã Thần còn lại là bắt lấy Lương Sơn Bá vì cứu ta mà suýt nữa cùng ta rơi xuống nhai, cũng chỉ còn một bàn tay bám vào vách đá.
" Tư Mã Thần, đem Tiểu Văn cứu lên trước!" Tư Mã Thần xem ra một lần phải gánh sức nặng của hai người có điểm chịu không nổi, hơn nữa cấu tạo và tính chất đất đai của vách núi đen này có điểm tơi, tùy thời đều có thể sụp xuống.
"Như vậy sao được?" Ta nhìn Lương Sơn Bá, không biết vì cái gì, ta cuối cùng cảm thấy được hắn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất ở trước mặt ta.
" Dù sao cũng phải đem ngươi cứu lên trước ta mới có thể bò lên trên thôi!" Lương Sơn Bá lộ ra một nụ cười khiến kẻ khác an tâm, tựa hồ muốn trấn an ta.
Đám người Anh Đài chỉ có thể ở một bên phía trên nhai quan sát, không dám tiến lên tương trợ, bởi vì bọn họ nhìn ra cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này thập phần bất ổn, một người không cẩn thận là có thể làm hại ba người bọn ta rơi xuống nhai.
Sử xuất toàn lực đem ta nâng đến trong phạm vi Tư Mã Thần có thể chạm đến ta, cuối cùng Tư Mã Thần cũng thành công bắt được tay của ta, thế nhưng động tác quá lớn, thổ thạch không chịu nổi tải trọng sụp xuống một khối, cái tay thật vất vả mới bắt được của ta lại buông ra.
" Tư Mã Thần, ngươi buông ra cái tay bắt lấy ta, đem Tiểu Văn cứu lên trước!"
"Không được!" Lần này không chỉ có ta, ngay cả Tư Mã Thần cũng lên tiếng.
" Không muốn để mọi người cùng chết liền chiếu theo ta nói làm đi!" Lương Sơn Bá còn nói: "Yên tâm! Bằng sức lực hiện tại của ta vẫn còn có thể chống đỡ thể trọng của chính mình!"
"Lương Sơn Bá. . . . . ." Ta lo lắng nhìn hắn, hắn thật sự không vấn đề gì sao?
Nâng cánh tay của ta vì xuất lực mà có chút tím, thấy ta có biểu tình chịu đau, Lương Sơn Bá cười cười nói: "Không phải nói với ngươi phải kêu "Sơn Bá " sao? Mau như thế liền không nhớ rồi?"
Ta giận trừng Lương Sơn Bá một cái, sau đó tiếp được hai tay Tư Mã Thần với tới được, để hắn đem ta kéo lên trên.
Thấy Tư Mã Thần tiếp được tay của ta xong, Lương Sơn Bá lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn ta một cái, quay đầu nói với Tư Mã Thần: " Tiểu Văn liền xin nhờ ngươi!"