Trở lại chính đề.
Lúc ta tự nhận là lời của mình rất có hiệu quả đe dọa, chỉ thấy phiến cửa sổ phía tây "Chi nha" một tiếng bị người mở ra, một đạo thân ảnh cao to từ ngoài cửa sổ nhảy vào, trên mặt treo một nụ cười tà tứ trước sau như một, nói: "Không nghĩ tới ngươi nhớ thương ta như thế a? Bất quá gọi tên nam nhân khác trước khi gọi tên của ta thì không được tốt lắm đâu."
" Lương Sơn Bá?" Đây là sau khi ta ngốc lăng hảo một trận mới phun ra ba chữ.
Trời ạ! Ta đây là đang làm mộng sao?
Ngay tại thời điểm ta nghĩ xoa bóp mặt mình để nghiệm chứng đây không phải là mộng, Lương Sơn Bá liền cất bước đi tới, ngăn trở hành động ta muốn tự ngược, tay trái chế trụ sau đầu ta, tay phải ôm sát thắt lưng của ta, cúi đầu chính là một nụ hôn say mê nóng bỏng, thẳng đến khi ta vì hấp không được không khí mà muốn chết ngộp mới kết thúc nụ hôn này.
" Hiện tại biết không phải là đang nằm mộng đúng không?" Lương Sơn Bá trêu tức nói.
Ta mặt đỏ bừng dùng sức gật đầu, một lát sau mới nghĩ đến vừa rồi ta vẫn muốn hỏi một vấn đề "Ngươi sao lại đến nơi này?"
"Ta a. . . . . ." Hắn cười đến gập cả lưng nhìn thẳng vào ta, nhất định là hắn cố ý dùng phương thức này để chứng tỏ rằng ta hai năm nay không cao thêm chút nào cùng với hắn sớm vượt qua một thước tám có bao nhiêu thua kém, thật là một tên xấu xa!
Nói vừa xong bàn tay to của hắn liền chụp tới, dễ dàng đem ta "không dài cũng không cao", so với hắn chẳng khác nào "tiểu người lùn" khiêng lên trên vai, sau đó vận dụng khinh công, dễ dàng từ chỗ phiến cửa sổ hắn đã nấp vào khi tới, rời đi.
"Oa a a a a ―― " ta biết ngươi võ công hảo, nhưng mà ngươi có thể chậm một chút hay không? Ta thực chóng mặt a~
" Hưng phấn như thế a? Ta đây sẽ mau một chút nữa!"
"Không cần a a a a ―― "
Cuối cùng cuộc dạo chơi trên bầu trời chẳng khác chi vào địa ngục cũng chấm dứt, ta cũng gần như ngất đi.
Sau đó Lương Sơn Bá giống như tìm về được lương tâm, săn sóc đem ta ôm vào trong xe ngựa chờ đợi đã lâu bên ngoài, sau đó chợt nghe người phụ trách lái xe phía trước nói với Lương Sơn Bá: "Chúng ta đi nhanh đi! Bọn họ hẳn là sắp đuổi tới !"
"Ân!" Lương Sơn bá nhẹ giọng trả lời, tựa hồ là sợ quấy nhiễu đến ta đã gần như đã đi theo Chu Công chơi cờ rồi.
Ngay tại lúc ta hạnh phúc đắm chìm hưởng thụ hành động ôn nhu của Lương Sơn Bá, một đạo nữ âm dễ nghe từ một bên truyền đến: "Hắn có khỏe không? Sao lại biến thành như vậy a?" Nữ tử thấy sắc mặt ta trắng bệch, lo lắng hỏi.
Hạnh phúc chỉ một thoáng vừa rồi tan thành mây khói.
Lương Sơn Bá tên vương bát đản này!
Đã đem người hắn thích mang theo bên người còn cứu ta để làm chi?
Ta liền lập tức cho rằng nữ hài tử này nhất định là người lúc trước Tư Mã Thần nói với ta, người kia chính là người Lương Sơn Bá thích.
Phẫn nộ cùng ghen tị chiếm cứ suy nghĩ của ta, ta hiện tại thầm nghĩ phải nhìn nhan sắc của kẻ thứ ba không biết cảm thấy thẹn kia một chút, hoàn toàn không phát hiện hành động hiện nay của ta chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua vừa đánh đổ cả thùng giấm.
Lập tức đem con sâu ngủ vẫy đi, ta động thân ngồi dậy, đối nữ tử kia mắng phủ đầu: "Ngươi, con hồ ly tinh này!. . . . . .Oái!
Sao lại là Anh Đài?
[Rắc rắc rắc]
Đây chính là âm thanh các đốt ngón tay của Anh Đài không ngừng rung động.
"Mã, Văn, Tài! Ngươi nói ai là hồ ly tinh a?" Anh Đài phảng phất trong phút chốc hóa thân làm quỷ dạ xoa, mặt mũi hung tợn, bộ dáng muốn nói dọa người bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
"Ha ha ha ha!" Lương Sơn Bá không để ý ánh mắt cầu cứu của ta, chỉ ở bên kia liều mạng cười ha hả, ngay cả nam tử đánh xe ngoài kia cũng cùng hắn cười to, thật không có lương tâm!
Hung hăng thưởng cho ta mấy nắm tay xong, Anh Đài dưới sự nhắc nhở của Lương Sơn Bá mới nhớ tới chúng ta vẫn chưa thoát được, lúc này mới thả ta một con ngựa, bằng không dự tính ta không ở trên giường bệnh nằm ba tháng là chuyện không có khả năng.
Không biết vì sao Lương Sơn Bá tâm tình tốt đưa tay sang đây thay ta nhu nhu cái trán đang sưng lên một cục, vừa cười vừa ở bên tai ta nói: "Ngươi đây là đang ghen sao?"
Ta lấy khuỷu tay đẩy hắn một chút, nhanh chóng xoay người, không muốn để ý đến hắn.
Kỳ thật cũng không phải ta đang tức giận, chỉ là sợ trên mặt ta đỏ ửng sẽ để lộ ra cái gì đó.
Ta. . . . . . Giống như, tựa hồ,. . . . . . Là có ghen một chút. . . . . .
Vì vội vàng muốn phá bầu không khí không minh bạch trước mắt, ta liền tìm một đề tài khác, hiện tại ta phi thường muốn biết một chuyện: "Anh Đài không phải ngươi theo Thượng Quan lão sư bỏ trốn sao?Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta nghĩ đến ngươi a?" Lại thân thủ cho ta một quyền, Anh Đài chống nạnh hai tay bày ra một bộ "ta cũng có trăm nghìn cái không muốn", "Nếu không phải tiểu thúc của ta đến xin nhờ ta, ta sẽ không vì tên tiểu tử ngốc như ngươi mà không muốn sống chạy tới vương phủ cướp người!"
Theo ánh mắt của Anh Đài, ta biết tiểu thúc trong miệng nàng chính là chỉ Lương Sơn Bá phía sau ta.
"A? Lương Sơn Bá, ngươi từ lúc nào biến thành tiểu thúc của Anh Đài a?"
Nhìn nhìn Lương Sơn Bá, lại nhìn nhìn Anh Đài, chỉ thấy hai người bọn họ đều chìa ra cho ta cái vẻ mặt " Ngươi thực xuẩn", hình như lười trả lời ta.
Thượng Quan lão sư?
Hắn là ca ca của Lương Sơn Bá? ?
Cho nên Anh Đài là tẩu tẩu của Lương Sơn Bá? ? ?
Sao phức tạp như vậy a a a? ? ? ? ? ? ? ?
"Thủy Thúc ~ ngươi có mệt hay không? Ta đấm bóp thay ngươi được không?" Anh Đài lập tức giống một tiểu tức phụ tựa vào bên người Thượng Quan Thủy Thúc, khí thế như quỷ dạ xoa vừa rồi sớm đã chạy đi đâu không biết!
"Nhưng, nhưng là. . . . . ." Nhưng là Thượng Quan lão sư vì sao không cùng họ với Lương Sơn Bá.
Phát hiện ta nghi hoặc, Lương Sơn Bá xem kịch vui một hồi lâu mới mở miệng: "Bởi vì mẫu thân ta sinh hạ ta không bao lâu liền qua đời, phụ thân ta vì tưởng niệm mẫu thân mới để ta theo họ Lương của mẫu thân, mà đại ca của ta là theo họ Thượng Quan của phụ thân."
"Thực xin lỗi. . . . . ." Ta giải thích cũng không phải là bởi vì ta nghe không hiểu Lương Sơn Bá đang nói cái gì, mà là bởi vì đã hỏi tới chuyện thương tâm của người ta mà cảm thấy thật có lỗi.
Nguyên lai mẫu thân Lương Sơn Bá đã sớm qua đời như vậy, khó trách cá tính hắn ác liệt như vậy ( Diệp mỗ: ngươi nói lời này mới phải xin lỗi đi?)
"Không cần giải thích, nghe không hiểu cũng không có vấn đề gì." Hắn sờ sờ đầu của ta, thực ôn nhu nói.
Uy uy uy!
Ai nói với ngươi ta nghe không hiểu?
Chỉ số thông minh của ta mới không thấp như vậy được không!
Không biết hắn là căn bản không phát hiện hay là cố ý không phát hiện ánh mắt gϊếŧ người mà ta phóng qua, tiếp tục nói: "Ngươi chỉ cần biết rằng ta đã yêu ngươi, yêu đến ngay cả ta đều không thể tưởng tượng nỗi là được.
26
Né tránh ánh mắt cực nóng Lương Sơn Bá phóng tới xong, ta phát hiện khuôn mặt của ta rất không chịu thua kém đỏ lên.
Ta đang làm gì nha?
Mặt đỏ cái gì nha?
Ta ra sức chà chà mặt, muốn làm cho nó không được đỏ hồng lên nữa, bằng không ngay cả trong đầu ta cũng sắp có cả cảm giác muốn sôi trào rồi.
Giữ chặt cái tay không ngừng động đậy của ta, Lương Sơn Bá sờ sờ khuôn mặt nhờ ta chà mà càng thêm sưng đỏ, dở khóc dở cười nói: "Ngươi không biết như thế là phản hiệu quả sao?"