Chuyện gì đây? Thời điểm nào ta luyện được Càn Khôn Đại Na Di a?
Một đôi tay cùng với thanh âm ôn nhu lén lút vờn quanh thắt lưng của ta, khiến ta phát hiện té ra vật thể ấm áp phía sau ta là một tấm đệm sống: " Tỉnh? Không ngủ thêm sao?"
" Tư Mã Thần, ngươi sao lại ở đây?"
Tuy rằng nhìn thấy đồng môn hai năm không gặp làm ta vui vẻ, thế nhưng ta kì quái nhất chính là vì sao hắn lại theo ta ở cùng một chiếc xe ngựa, còn ở cái tư thế mờ ám như thế?
Từ trong lòng hắn thoát ra, ta cẩn thận nhìn chăm chú Tư Mã Thần đang quay lại tặng ta một khuôn mặt mỉm cười, ta phát hiện cũng trôi qua thời gian hai năm như nhau, Tư Mã Thần đã từ một thiếu niên thanh tú lúc trước lột xác thành tuấn mỹ nam tử hiện tại, thân cũng kéo cao không ít, trái lại ta một chút cũng không có biến, giống như tất cả mọi người ở phía trước tiến lên chỉ còn ta lạch bạch giẫm chân tại chỗ.
Thấy Tư Mã Thần trước mặt thay đổi rất nhiều, khiến ta không khỏi nghĩ đến một người khác.
Lương Sơn Bá có phải cũng thay đổi rất nhiều hay không?
Nhất định thay đổi như thế nào thì cũng rất dễ nhìn đi, tuy rằng lúc trước vẫn nghĩ diện mạo của hắn so ra kém mình, thế nhưng trong lòng minh bạch, kia chỉ là một loại tâm lý hâm mộ lại ghen tị thôi.
Bất quá hắn đổi hay không thay đổi thì có quan hệ gì với mình đâu?
Đều đã qua lâu như vậy, cũng không thấy hắn tìm đến ta, thậm chí một phong thơ cũng không có, sợ là sớm đã quên ta, cùng người hắn thích song túc song phi rồi.
Buồn cười chính là ta ở thời điểm làm cho hắn buông tay rời đi lại mới phát hiện người mình thích là hắn, thật sự là đủ bi thảm, mới vừa phát hiện bản thân luyến ái thì lập tức thất tình.
" Thời điểm ở cùng một chỗ với ta không chuẩn nghĩ đến người khác." Tư Mã Thần nhìn như ra lệnh thực ra lời nói rất ôn nhu làm cho ta từ trong hồi ức tỉnh lại. Tổng cảm thấy hắn cùng Anh Đài luôn có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
" Chúng ta hiện tại đi đâu a?", Chuyển hướng đề tài, dù sao hiện tại ta cũng đang muốn chạy trốn, theo Tư Mã Thần cũng không có gì không tốt, nhưng ít ra cũng nên cho ta biết mục đích chứ.
"Hoàng cung." Khẩu khí của Tư Mã Thần bình thường đến mức làm cho ta tưởng là hắn đang nói đùa.
" Ngươi cho là hoàng cung ngươi nói vào là có thể vào a!" Ngay cả ta cũng chỉ có đi một lần với Anh Đài từ hồi bé thôi.
"Đương nhiên." Hắn thực tự tin trả lời ta.
Ta trợn trắng mắt, nếu hắn nghĩ muốn ba hoa thì cứ để hắn tiếp tục đi! Mặc kệ hắn!
"Vương gia, đường phía trước bị đá rơi ngăn cản, có thể phải đi đường vòng a." Xa phu ngoài xe ló đầu vào nói.
Vương gia? Kêu ai a?
" Việc nhỏ ấy ngươi quyết định là được, đừng tới quấy rầy bổn vương nghỉ ngơi." Tư Mã Thần nhíu mày trả lời.
"Là, tiểu nhân tuân mệnh!"
". . . . . . . . . . . ." Ta mở lớn miệng, hai mắt cũng trừng thật to nhìn Tư Mã Thần.
"Có chuyện muốn hỏi ta?" Mắt hắn mang ý cười nói.
Ta gật gật đầu mới nói một chữ "Ngươi", hắn liền biết ta hỏi cái gì, tiếp theo nói: "Ta thật là Vương gia, thập nhị hoàng đệ của đương kim Thánh Thượng – Thần Hi vương gia."
Sợ ta không tin, hắn còn đặc biệt xuất ra hoàng ấn dành riêng cho Thần Hi vương gia cho ta xem, chứng minh hắn không có nói sai.
"Ách. . . . . ." Không phải ta muốn phát ra âm tiết đơn độc ngu xuẩn như vậy, nhưng thật sự là ta kinh ngạc đến mức trong đầu trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thấy bộ dáng ngu si này của ta, ý cười của Tư Mã Thần càng sâu thêm, hắn đem ta một lần nữa quay về trong lòng hắn, đầu gối lên hõm vai của ta, dùng thanh âm tràn ngập từ tính của hắn ở bên tai ta nói: "Biết ta mang ngươi quay về hoàng cung để làm chi không?"
Lắc đầu, ta biết mới có quỷ.
"Ta muốn cho hoàng huynh tứ hôn, đem ngươi gả cho ta!" Tư Mã Thần cười sáng lạn, thiên kinh địa nghĩa công bố đáp án.
Thật sâu hút một ngụm lãnh khí, ta lớn tiếng kêu lên: "Ngươi điên rồi sao? Ta là nam nha!"
"Ta biết a!" Vẫn là giọng điệu đương nhiên kia, "Yên tâm, hoàng huynh bên kia ta sẽ xử lý!"
" Căn bản không phải nguyên nhân ấy!" Khẩu khí của ta bắt đầu vội vàng luống cuống "Chúng ta đều là nam a, như vậy không phải rất kỳ quái sao? Huống chi ngươi còn là Vương gia!"
" Là như thế sao?" Tươi cười trên mặt Tư Mã Thần mất đi, sắc mặt âm u biểu hiện tâm tình hiện tại của hắn cực kỳ bất hảo, "Vậy nếu là Lương Sơn Bá thì sao? Lời hắn nói ngươi có thể cự tuyệt không?"
Hắn nói khiến ta dừng lại, cùng lúc là bởi vì ta không rõ đề tài này tại sao lại liên quan Lương Sơn Bá, mặt khác là do ta.
Nếu là Lương Sơn Bá nói ta sẽ cự tuyệt không?
Ta không biết.
" Mặc kệ là như thế nào, ta sẽ không theo ngươi vào hoàng cung!" Nói xong ta liền chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, hiện tại không trốn thì đợi đến khi nào a?
Tư Mã Thần bị chọc giận không khách khí dùng sức lôi kéo cổ áo của ta, dễ dàng đem ta kéo vào bên trong xe ngựa, nhanh chóng điểm huyệt đạo của ta, làm cho ta trừ bỏ đầu ra tất cả đều không thể nhúc nhích.
" Nói cho ngươi, đường này đã định cho ngươi rồi, không nên vọng tưởng chạy trốn!"
Đệ nhị thập ngũ chương
Dọc theo đường đi chòng chành lắc lư, vậy mà ta cũng có thể bất tri bất giác ngủ mất, chờ đến lúc ta tỉnh lại, thái dương đã sớm hạ sơn, mà chính bản thân ta thì mặc hỉ y đỏ thẫm ở trong một gian phòng ngủ được kiến thiết hoa lệ lại không mất đi phần tao nhã, một bên là cái bàn thấp thấp để các loại châu báu trân quý, trang sức tô điểm, mũ phượng hà phi.
Mũ phượng hà phi?
Hoá ra Tư Mã Thần đem ta xem như một đại cô nương sao?
Bất quá đây không phải là trọng điểm, hiện tại tối trọng yếu là phải nghĩ ra biện pháp trốn đi.
Tuy rằng ta rất yêu thích Tư Mã Thần, nhưng không có nghĩa là ta muốn gả cho hắn.
Bên này đi một chút, bên kia dạo một chút.
Ân ~ đại môn khóa lại, khung cửa sổ khóa lại, ngay cả cái động của con chuột cũng che lại.
Thật sự là thánh địa tốt nhất dùng để nhốt người a!
Không phải nói muốn kết hôn với ta sao? Tại sao lại xem ta như tù phạm mà giam lỏng thế này?
Cho dù hắn là Thần cái gì vương cũng không thể bẻ cong nhân quyền như vậy a.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, hai tay lôi kéo mái tóc không được bảo dưỡng nên mất đi vẻ đen sẫm bóng mượt, đối trời xanh bị cửa sổ ngăn cản kêu khóc.
Thời điểm kêu rên được một nửa, ta chợt nghe cửa sổ phía tây truyền đến một trận thanh âm tất tất tốt tốt.
Tám phần là Tư Mã Thần đến đây!
Người có quyền thế thiệt là cứ thích tác quái, cửa chính hảo hảo không đi, bò qua cửa sổ làm cái gì a?
Bất quá ta lại quên một điểm, cửa sổ phía tây chính là hồ nước, Tư Mã Thần cũng không phải ăn no quá nhàn, có đường không đi mà đi chèo thuyền, sao lại từ bên kia tiến vào?
"Uy! Tư Mã Thần!" Ta đối ngoài cửa sổ quát, "Ngươi tốt nhất mau mau thả ta, nói cách khác. . . . . . Nói cách khác, Lương Sơn bá sẽ không bỏ qua cho ngươi?"
Tuy rằng minh bạch Lương Sơn Bá căn bản không biết ta bị bắt đến nơi đây, cho dù biết cũng không nhất định sẽ đến cứu ta, bất quá tốt xấu gì Tư Mã Thần cũng từng thích Lương Sơn Bá, báo ra tên của hắn tốt xấu gì cũng có chút hiệu quả đe dọa đi?
Bất quá sau này ta mới biết được, Tư Mã Thần kỳ thật căn bản là không thích Lương Sơn Bá, thậm chí còn phi thường chán ghét hắn, hơn nữa sau khi hai người cùng tiến vào Sùng Khởi thư viện thì lại càng thêm ác liệt, nghe nói hình như là vì người nào đó, ta cũng không rõ ràng, ngươi cũng biết Lương Sơn Bá thích nhất là làm cho người khác rối rắm, nói một nửa sẽ không nói thêm nữa, hại ta mỗi lần đều bị hắn làm cho không hiểu ra sao, nhưng đây cũng là chuyện của sau này.