Lương Sơn Bá vs Mã Văn Tài

7.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Viện trưởng BVMuối Những năm Đông Tấn tọa lạc giữa nơi sơn minh thủy tú, Chúc gia là một sĩ tộc lớn, khai cư lập nghiệp ở đất Ngũ Hồ. Trong mắt phú gia xung quanh, Chúc gia là một danh gia vọng  …
Xem Thêm

Kỳ thật muốn cho cha ta cười được như vậy cũng không khó khăn lắm.

Biện pháp có hai cái: Một là nương ta lại mang thai, cũng có nghĩa là ta có thêm một đệ đệ hoặc là muội muội, bất quá chuyện này độ khó hơi bị cao, dù sao hai vị lão nhân gia cũng không có thể lực giống như người trẻ tuổi, không "thao" nổi.

Nếu biện pháp tự thuật ở trên không thể thực hiện được, đáp án tự nhiên chính là cái còn lại kia a!

Thái độ người làm cha mẹ, tự nhiên là hy vọng đứa nhỏ của mình có thể tìm được một nửa kia để có thể cùng mình trường tương tư thủ, cho nên cha nương ta cao hứng như vậy chính là bởi vì đứa con duy nhất của bọn họ, cũng chính là bản nhân ta, sắp, thành, hôn!

Hai năm trước sau khi ta từ Sùng Khởi thư viện trở về, liền cả ngày thất hồn lạc phách, buồn bã ỉu xìu ( đây là nương ta kể, chính là ta chỉ ngẩn người mà thôi, thật sự!), nương ta thấy ta cả ngày đần độn như vậy còn tưởng rằng là bởi vì ta lại bị Anh Đài cự tuyệt, thế là chạy đi tìm mẫu thân Anh Đài, hai người không biết sao thoả thuận một hồi liền tự làm chủ muốn cho ta cùng Anh Đài thành thân, hôn kỳ liền định cuối tháng này, cũng là ngày mai.

Nương a ~ ngươi muốn hại ta cũng không cần phải làm như vậy đi!

Ngươi tùy tiện quyết định hôn sự như vậy chính là hại ta bị Anh Đài đuổi gϊếŧ a!

Tuy rằng Anh Đài chưa cùng ta nói nhưng ta nhìn ra, Anh Đài đã có người khác, bởi vì cứ nhìn cái ánh mắt trông xa xăm của nàng tưởng niệm người nào đó, tất cả tình cảm đều rót vào bên trong, đặc đến nỗi không thể tan ra.

Kỳ thật ta vẫn là thích Anh Đài, chẳng qua là phân cảm tình kia không biết từ thời điểm nào đã biến thành loại tình cảm đối với thân nhân cùng bằng hữu, ta hy vọng Anh Đài có thể đạt được hạnh phúc, nhưng ta biết người có thể cho nàng hạnh phúc sẽ không phải là ta.

Dựa vào đủ loại lý do ở trên, các vị hẳn là có thể hiểu được rất rõ ràng, ta cùng Anh Đài không có khả năng ở cùng nhau, nương ta cố tình đến hôm qua mới nói cho ta biết chuyện thành thân này, nói là cấp cho ta kinh hỉ, hại ta hiện tại muốn cự tuyệt cũng không có biện pháp.

Ta chỉ có thể nói kinh hỉ này thật sự làm kẻ khác rất chấn kinh rồi!

Nương a ~ ngươi đem chữ Hỉ ( 囍) ở đại sảnh đổi thành chữ Tế (奠) đi, Anh Đài không lâu sau sẽ đuổi gϊếŧ đến đây!

(Tế: cúng tế)

Ngay tại lúc ta còn đang cầu nguyện xem làm thế nào có thể chết toàn thây thì cửa sổ lại đột nhiên bị đυ.ng phải mở ra, Anh Đài một thân nam trang theo cửa sổ nhảy vào.

"A a a ―― ngô. . . . . ."

Nghe được ta lớn tiếng thét chói tai, Anh Đài vội vàng lấy tay che miệng của ta, nhỏ giọng ở bên tai ta chửi nhỏ: "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy muốn hại chết hả?"

"Ô ngô ân, ngô ân ngô ngô! (thực xin lỗi, đừng có gϊếŧ ta! )"

" Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì a!" Anh Đài buông tay che miệng ta, miễn cho ta vì hít thở không thông mà chết, còn nói: "Ta là đến nói lời từ biệt với ngươi, ta quyết định phải theo người ta thích bỏ trốn!"

" Cái gì! ?" Tuy rằng biết tác phong làm việc của Anh Đài luôn luôn lớn mật, nhưng không nghĩ tới nàng quyết định vì gả chồng mà bỏ trốn, dù sao tại thời đại bảo thủ này sẽ không cho phép loại sự tình này xảy ra.

" Thực xin lỗi, vẫn không có nói cho ngươi, kỳ thật ta có người thích. . ." Chỉ thấy Anh Đài hướng cửa sổ nhìn lại, một đạo thân ảnh vàng nhạt liền từ một bên đi ra.

"Thượng Quan lão sư! ?" Trời ạ! Người Anh Đài thích cư nhiên là hắn! ?

" Ta cùng Thủy Thúc là thật tâm yêu nha!" Anh Đài dắt tay Thượng Quang Thủy Thúc đứng bên cạnh, nàng cùng hắn thâm tình nhìn nhau một hồi lâu mới chuyển lại đây nhìn ta, "Văn Tài, ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?"

Tuy rằng lựa chọn này của Anh Đài sẽ làm cho tương lai của nàng tràn ngập sóng gió, nhưng mà thấy cổ kiên nghị trong mắt nàng, ta biết có khuyên thế nào cũng khuyên không nổi, thế là mỉm cười cầm tay nàng, cho dù không thể san bằng tiền đồ khó khăn thay nàng, nhưng ít nhất cũng muốn cho nàng lời chúc phúc chân thành của ta, "Anh Đài, hy vọng ngươi hạnh phúc!"

Có được câu chúc phúc của ta, Anh Đài tươi cười nói với ta tiếng bảo trọng rồi cùng Thượng Quang Thủy Thúc nắm chặt tay theo song cửa sổ rời đi.

Trước khi đi, Anh Đài để lại câu: "Ngươi tốt nhất chuẩn bị đi, hắn lần này chính là khí thế rào rạt đó!"

Hắn? Ai a?

Không có thời gian nghĩ vấn đề này, hiện tại đầy đầu ta đều là chữ phiền, hôn lễ ngày mai thiếu tân nương tử thì phải làm sao bây giờ.

Đệ nhị thập tứ chương

Theo sắc trời dần dần hạ xuống ta cũng càng ngày càng lo lắng, không phải ta muốn quan tâm, nhưng mà bằng nhiều năm kinh nghiệm của mình, ta tổng cảm thấy tuy rằng đào hôn chính là Anh Đài, nhưng bản thân ta cũng sẽ bị cuốn vào trận bão táp này cho coi.

Sau nhiều lần suy tính, ta quyết định tuân theo minh huấn của cổ nhân – ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Gói ghém tiền bạc quần áo, lòng bàn chân ta như được bôi mỡ, chuồn lẹ.

Học tập Anh Đài, dọc theo đường đi ta ngụy trang thành bộ dáng nữ tử, không biết là do căn bản không có người tìm ta hay là kỹ thuật ngụy trang của ta quá hảo, tóm lại ta cứ như thế thuận thuận lợi lợi trốn thoát.

Sáng sớm đã đi mấy dặm đường, ta hiện tại cảm thấy vừa mệt lại vừa khát, liền vào một quán trà ven đường nghỉ tạm, sau khi bổ sung năng lượng sẽ tiếp tục trốn chết.

" Tiểu nhị, cho một ấm trà cùng vài cái bánh bao đi." Ta đem thanh âm đề cao tám độ, cố ý làm cho nó nghe giống thanh âm của nữ hài tử.

Điếm tiểu nhị nhìn ta ngốc lăng hết ba giây, mới vội vội vàng vàng trả lời: " Vâng, lập tức đến, khách quan ngài chờ."

Xảy ra chuyện gì, sao mà ta cuối cùng cảm thấy mọi người trong điếm nhìn chòng chọc ta vậy?

Thì ra là ta ngụy trang thật đẹp, khiến mọi người hơi bị kinh diễm?

Thế nhưng tại sao ngay cả nữ nhân cũng đang nhìn ta?

" Khách quan, của ngài đây." Thanh âm của điếm tiểu nhị chặt đứt chuyện ta đang tự hỏi vừa rồi, nếu tự hỏi đến một nửa đã bị đánh gảy, ta cũng lười nghĩ lại nữa, điền đầy bụng trước quan trọng hơn.

Cầm lấy bánh bao nóng hầm hập đưa vào miệng, ta một miệng trà một ngụm bánh bao luân phiên lẫn nhau, ăn ngon tới hớn hở.

Thế nhưng ước chừng sau khi ta gặm hết hai cái bánh bao, ta phát hiện đầu đột nhiên trở nên rất nặng, ngay cả mí mắt cũng sắp không mở ra được, tiếp theo liền cảm thấy thân thể giống như bị người nào đó ôm rời khỏi mặt đất, hướng phương hướng nào đó đi tới, khi ý thức phiêu ly ta nghe được một ít thanh âm.

" Không nghĩ tới nàng chính là đối tượng mà Thần Hi vương gia cùng đương kim Trạng Nguyên tranh giành muốn Hoàng Thượng tứ hôn cho a?"

" Thế nhưng có một nữ tử làm sao có thể gả cho hai nam tử chứ?"

"Chuyện này cũng làm cho Hoàng Thượng thực đau đầu! Một là huynh đệ chí thân, một lại là ái khanh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, giúp người nào cũng không đúng, cho nên Hoàng Thượng đơn giản hạ lệnh, hai người bọn họ ai có thể đem vị cô nương này đưa về hoàng cung trước, thì người đó có thể được Hoàng Thượng tứ hôn, cưới vị cô nương này."

" Chúng ta đây đem vị cô nương này hiến cho Thần Hi vương hoặc đương kim Trạng Nguyên, không phải sẽ được thưởng rất nhiều tiền sao?"

" Đúng vậy! Thần Hi Vương gia nói muốn ban cho chúng ta một nghìn hai hoàng kim, hiện tại chúng ta cũng đang đi đến đó đấy!"

" Một nghìn hai hoàng kim? Nửa đời sau của chúng ta cũng không sầu lo ăn mặc nha!"

"Còn phải nói! Ha hả ha hả. . . . . ."

Không gian không ngừng chấn động làm ta cực kỳ không thoải mái, ta không tình nguyện mở hai mắt ra, phát hiện chính mình không biết từ lúc nào đã chuyển chỗ sang mã xa, nhưng lại là xe ngựa trang trí lộng lẫy, ngay cả mã xa trong nhà của ta cũng không có hoa lệ bằng một phần mười của nó.

Thêm Bình Luận