Bất quá hắn cũng quá biết chọn thời gian đi. Chọn lúc này thượng?
Nhìn hắn hiện tại bộ dáng hoàn toàn mất lý trí, ta thật sự lo lắng hắn sẽ lộng đau ta, cho nên ta lại làm thêm một chuyện càng ngu xuẩn, đó chính là kêu cứu mạng.
Thư viện Sùng Khởi trừ bỏ lão sư ưu, đệ tử tốt ra, dụng cụ dạy học lại càng hạng nhất.
Thư viện tốt như vậy vì để cấp cho đệ tử một hoàn cảnh học tập tuyệt hảo, cố ý thiết kế cho mỗi hai đệ tử có được một gian ký túc xá đơn độc yên tĩnh, hơn nữa ký túc xá cùng ký túc xá cách xa nhau trăm bộ, cho ngươi không những được có được không gian im lặng đọc sách, mà còn có chỗ để có thể tìm đồng học tranh luận công khóa, có thể nói là dụng tâm lương khổ vì đệ tử mà suy nghĩ a.
Cho nên, hiện tại mỗi một tiếng cứu mạng của ta hét lên đương nhiên chỉ có ta cùng Lương Sơn Bá trong gian ký túc xá nghe thấy.
Nói cách khác, ta hiện tại kêu cứu mạng là kêu cho vui, căn bản không ai nghe thấy.
Chê ta rất ầm ĩ, Lương Sơn Bá trực tiếp lấy miệng bịt miệng, đem tiếng kêu cứu của ta toàn bộ nuốt vào, rồi mới lại bắt đầu không để ý giãy dụa của ta, một tay chà đạp hai cái anh điểm trước ngực ta, một tay tàn phá cúc huyệt mềm mại giữa mông ta.
Bị hắn đối đãi thô lỗ như vậy, ta muốn cực lực áp chế rêи ɾỉ cũng phải phát ra.
Nghe được ta khó chịu rêи ɾỉ, Lương Sơn Bá tựa hồ càng thêm hưng phấn, xuống tay cũng càng thêm hấp tấp, hai khỏa anh điểm trước ngực ta giờ phút này sớm sưng không chịu nổi, hậu huyệt cũng bị động tác thô lỗ của hắn mà đau nhức tê dại không ngớt.
Tựa hồ là cảm thấy hậu huyệt của ta đã nhận được khuếch trương, Lương Sơn Bá đưa ngón tay hắn chôn ở trong cơ thể ta toàn bộ rút ra, dùng thứ cực nóng của hắn để ở huyệt khẩu, rồi mới cùng với tiếng kinh hô của ta, hắn động thân một cái, thứ cực nóng đã bị kiều huyệt của ta nuốt vào toàn bộ.
____________________________
Cắt!!!
*lết ra đi tiếp máu*
Đệ nhị thập nhị chương
Hậu đình đột nhiên căng ra làm cho ta có chút cảm giác khó chịu, nhưng Lương Sơn Bá cũng không còn giống như ngày thường tạm dừng một hồi để chờ ta thích ứng, ngược lại chế trụ thắt lưng của ta bắt đầu ở trong cơ thể ta trừu tống, miệng còn không dừng nói ra những lời làm cho ta nhục nhã.
"Xem ngươi thật dâʍ đãиɠ a, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới liều mạng cắn ta không chịu buông! Xem ra Tư Mã Thần không có uy ngươi ăn no a?"
Ta không trả lời vấn đề của hắn.
Thứ nhất là bởi vì ta không biết phải trả lời như thế nào, thứ nhì là ta nhìn ra được trạng thái hiện tại của Lương Sơn Bá chẳng khác nào kẻ điên, cho dù ta có nói cái gì cũng vô ích.
Thế nhưng thực hiển nhiên, đối với một người mà lý trí đã mơ hồ thì bất kể ngươi làm cái gì hắn cũng sẽ có biện pháp đem ý tứ của ngươi bóp méo đi.
Tựa như Lương Sơn Bá của hiện tại, hắn đã đem việc ta không trả lời xem là ta cam chịu, cho rằng ta cùng Tư Mã Thần quả nhiên mờ ám.
" Nói cho ngươi hay, ngươi cũng đã bị ta thượng quá nhiều lần như vậy, mặc kệ là nữ nhân hay là nam nhân, ngươi đều không có tư cách đi yêu! Có nghe hay không? Ngươi không được phép yêu những người khác!" Hắn hung ác cảnh cáo ta.
Tuy rằng rất không muốn để ý đến hắn, nhưng ta cảm thấy có một số việc cần phải làm sáng tỏ: "Vậy mới không tính. . . Đó là nam tử hán tất học khoá trình. . . Không tính. . . . . ."
Nghe được câu trả lời của ta, Lương Sơn Bá lập tức đem tức giận tăng vọt của hắn hóa thành hành động, càng thêm hung ác ra vào trong cơ thể của ta, ta có thể cảm giác được rõ ràng hạ thể của ta đang bị động tác thô lỗ của hắn xé rách, chất lỏng ấm áp theo chỗ hai chúng ta giao hợp chậm rãi chảy xuống.
Rất kỳ quái, nếu là trước kia giờ thì phút này ta nhất định sớm khóc tí tách rồi, thế nhưng hiện tại ta không có khóc, một giọt nước mắt cũng không có, ta chỉ là rất lãnh tĩnh nhìn Lương Sơn Bá không khống chế được đang ở trên người ta tàn sát bừa bãi.
Hắn vẫn không ngừng lặp lại ở bên tai ta " không được phép yêu người khác" linh tinh các loại, rõ ràng không có phát hiện hạ thể của ta dưới sự chà đạp của hắn đã vô cùng thê thảm, hắn vẫn trong cơ thể ta thô lỗ cuồng loạn tiến lên, máu cùng tinh khí ma sát với thân thể tạo thành âm thanh "phốc phốc" tựa hồ làm cho hắn càng thêm hưng phấn, cơ thể của ta lại tránh không được bị gây sức ép một phen.
Có thể là vì mất máu cộng thêm sự tra tấn thân thể, ta dần dần cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, mí mắt cũng càng ngày càng trầm trọng, khoảnh khắc trước khi một tia ý thức cuối cùng bị hút ra, một khắc đó ta giống như nghe được Lương Sơn Bá nói cái gì " đừng ly khai" hay là cái gì đó.........
Ở thời điểm trời dần sáng, ta tỉnh lại.
Nhìn Lương Sơn Bá nặng nề ngủ bên cạnh, ta từ trên giường bò dậy, lờ đi các nơi trên thân thể đang kêu gào đau đớn, nhẫn nhẫn sự xé rách đau đớn từ hậu đình, ta đem quần áo rách nát không thể tả rơi rụng trên mặt đất miễn cưỡng mặc ở trên người, từng bước từng bước nặng nề bước đi, ly khai nơi ta đã cùng Lương Sơn Bá ở chung gần hai năm này.
Gõ gõ cửa phòng nguyên bản là của Lan di nhưng hiện nay là phòng của Anh Đài, một lát sau chợt nghe bên trong cánh cửa không biết là thanh âm ầm ỹ của cái gì bị đạp ngã, rồi cánh cửa mới mở rộng.
" Anh Đài. . . . ." Ha hả, nàng vẫn là bộ dáng của một bà cụ non. . . . .
" Mã Văn Tài, ngươi sao lại biến thành cái dạng này?" Thấy ta hiện tại áo rách quần manh, thảm trạng toàn thân xanh tím, Anh Đài phát ra một trận kinh hô, rồi mới bắt đầu lớn tiếng kêu gọi Ngân Tâm bên trong cánh cửa: "Ngân Tâm, nhanh gọi Lan tôn phu nhân thỉnh đại phu đến!"
"Không cần. . ." Ta bắt lấy cánh tay Anh Đài đang đỡ ta, ý bảo nàng không cần thỉnh đại phu đến, dù sao thương tích trên người này nhất định đại phu vừa thấy thì sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.
" Đáng giận! Vì sao ngươi lại biến thành như thế ? Rốt cuộc là ai làm? . . . . Khó có thể nào là Lương Sơn Bá?" Nàng thấy ta không có phủ nhận, liền tức giận mắng to: " Tên hỗn đản này sao có thể làm như vậy?" Hắn không phải nói hắn thực yêu Văn Tài sao? Sao có thể đối xử với hắn như vậy?
Ta cho rằng Anh Đài đang nói chuyện Lương Sơn Bá cường bạo ta, nghĩ thầm, Anh Đài căn bản là không biết quan hệ của ta với Lương Sơn Bá, nếu nàng biết đến đại khái cũng sẽ không thay ta bênh vực kẻ yếu như vậy đâu, bởi vì hết thảy chuyện này là do ta gieo gió gặt bão.
Bất quá nói đến quan hệ, ta cùng Lương Sơn Bá rốt cuộc là quan hệ gì đây?
Rõ ràng không thích ta, tối hôm qua còn nói những lời này để làm chi, đại khái là hắn cho rằng mất đi một tên vừa ngốc vừa dễ khi dễ như ta sẽ rất đáng tiếc đi!
Ta cười khổ một chút, rồi mới quay đầu nhìn Anh Đài đang thượng dược cho ta nói: "Anh Đài, ta muốn về nhà."
===
Đôi khi mấy em thụ suy nghĩ thật khó đỡ.
Đệ nhị thập tam chương
Hai năm sau
Gần đây trong Mã phủ, cũng chính là nhà của ta, thập phần náo nhiệt, vô luận nam nữ già trẻ, đầu bếp hay là xa phu đều vội đến túi bụi, một hồi thì vội vàng giăng đèn kết hoa, một hồi lại vội vã chuẩn bị tiệc rượu đãi khách, mỗi người có thể nói là vội đến sứt đầu mẻ trán, thế nhưng trên mặt vẫn như cũ đeo theo nụ cười hớn hở, đặc biệt là cha nương ta, hai vị lão nhân gia bọn họ gần đây chính là vui vẻ đến cười toe toét luôn!
Nương ta thì thôi quên đi, không nghĩ tới ngay cả lão cha luôn bất cẩu ngôn tiếu của ta trên mặt cũng sẽ lúc mỉm cười, chuyện này so với chuyện sao chổi rớt xuống còn kinh khủng hơn a.
Có phải rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?