Hắn còn có một chỗ kỳ quái nữa là gần đây chỉ cần hắn cùng Lương Sơn Bá chạm mặt, không khí quay chung quanh hai người trong lúc đó sẽ có một cỗ giương cung bạt kiếm, người không biết chỉ sợ còn có thể cho rằng hai người bọn họ là kẻ thù đó chứ!
Bất quá bảo ta hiểu rõ nội tình đương nhiên là chuyện không có khả năng, Tư Mã Thần rõ ràng nói qua với ta hắn thích Lương Sơn Bá, thậm chí còn nói rõ cùng hắn, hắn làm sao lại thành kẻ thù của Lương Sơn Bá chứ?
Chẳng qua không khí quỷ dị rải ở chung quanh hai người bọn họ ta vẫn không có biện pháp giải thích được.
Mà tình huống Lương Sơn Bá đi theo ta cũng có chút quỷ dị.
Phương thức Lương Sơn Bá đối đãi với ta cùng trước kia cũng không có khác biệt nhiều, chẳng qua là ít đi điểm trêu chọc, hơn điểm ôn nhu.
Đối với chuyển biến như vậy của hắn theo lý thuyết ta hẳn là phải cao hứng, thế nhưng sự thật ta một mực trốn Lương Sơn Bá.
Từ khi Tư Mã Thần nói qua với ta Lương Sơn Bá đã có tân hoan, mỗi lần chỉ cần Lương Sơn Bá đối tốt với ta, ta sẽ nhịn không được nghĩ đến Lương Sơn Bá cùng người hắn thích ở chung có phải cũng ôn nhu với nàng như thế, săn sóc như thế hay không?
Mỗi khi ta nghĩ vấn đề này, ngực tựa như bị ai đó đâm một đao, đau đến ngay cả khí lực kêu gào cũng không có, cho nên ta lựa chọn trốn tránh, chỉ cần trốn Lương Sơn Bá xa ra, cảm giác đau lòng ít nhất sẽ không mãnh liệt như vậy.
Tựa như hiện tại, ta đồng ý lời mời cùng đi ngắm trăng của Tư Mã Thần, chính là hy vọng có thể quay về ký túc xá càng trễ càng tốt.
"Văn Tài, gần đây ngươi hình như có chút kỳ lạ."
A, đúng rồi, đã quên nói cùng các vị!
Từ khi trở về từ dưới nhai, Lương Sơn Bá cùng Tư Mã Thần không hẹn mà cùng đem xưng hô của ta từ "Mã Văn Tài" đổi thành "Văn Tài" , nói thật ra, bị hai người bọn họ gọi như vậy ta còn chưa thấy quen.
"Nào có, ngươi mới kỳ lạ! Rõ ràng thích Lương Sơn Bá, sao không đi tìm hắn a?" Ta tận lực dời ánh mắt của ta, tránh cho phải nhìn vào ánh mắt phóng tới tìm tòi nghiên cứu của Tư Mã Thần.
Tư Mã Thần thấy ta tận lực lảng tránh vấn đề của hắn, cũng liền phối hợp cùng ta, cười cười trả lời: " Bởi vì ta di tình biệt luyến, thích ngươi rồi a!"
Thấy hắn cố ý đùa với ta vứt ra một cái mị nhãn, ta cũng nhịn không được sáng tỏ thông suốt, cười ha ha đứng lên: " Có mị lực cũng là một loại sai lầm a!"
Tựa hồ là cố tình chọc ghẹo ta, Tư Mã Thần đem ta hướng hắn kéo qua ôm chặt, làm cho hai người chúng ta trong lúc đó gần như hoàn toàn không có khe hở, gần đến mức ta có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của hắn dưới lớp quần áo.
Hắn tựa vào bên tai của ta cùng ta nói chuyện, nhiệt khí thở ra không ngừng làm ta ngứa ngáy: "Ta không có trêu đùa ngươi, ta là nói thật." Hắn đem ta kéo cách hắn một chút, còn thật sự nhìn ta nói: " Ta là thật sự thích ngươi!"
Bị thông báo bất thình lình của hắn dọa đến, ta cười khan vài tiếng, tìm vài câu làm đường lui: " Ha ha. . . Tư Mã Thần ngươi thật là. . . Đừng giỡn loạn. . Ha ha. . . . . ." Đúng, đúng vậy, hắn nhất định là đang nói đùa.
Tư Mã Thần nhìn ta thở dài một hơi, một lát sau hắn lại khôi phục bộ dáng hi hi ha ha nói với ta: " Đúng vậy, ta là nói đùa đó, bị ta dọa rồi hả!"
Nghe được hắn nói như thế, thân thể vẫn buộc chặt của ta nháy mắt thả lỏng, khẩu khí oán giận niệm hắn vài câu: " Không có thiên phú khôi hài thì đừng học người ta nói đùa, thật là!"
Bị ta truy đánh một hồi lâu, Tư Mã Thần mới cười cười đưa ta trở lại ký túc xá, rồi mới hướng ta nói lời từ biệt.
"Vẫn là không được a. . . . . ." Thời điểm xoay người rời đi, ta tựa hồ nghe trong gió lạnh ban đêm hỗn loạn truyền tới thanh âm như thế của Tư Mã Thần.
_________
Anh Tư Mã Thần a, số anh sao mà khổ vậy chứ, thương em nào cũng bị đá hết vậy nè, anh có làm gì nên tội đâu cớ chứ, hic hic, em thương anh nhất, *níu áo* hay là anh gả cho em đi nha~ *phóng mị nhãn – ing*
Đệ nhị thập nhất chương
Trở lại ký túc xá, ta phát hiện đèn trong phòng vẫn chưa thắp sáng, nghĩ thầm có lẽ Lương Sơn Bá đã đi vào giấc ngủ, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao hiện tại ta cũng không phải rất muốn nhìn thấy hắn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ta rón ra rón rén chuẩn bị chuồn êm vào phòng của ta.
Ngay tại lúc ta cách phòng của ta chỉ còn lại khoảng cách không đến một thước, một đạo thanh âm giờ phút này ta phi thường không muốn nghe đến vang lên ở sau tai ta.
"Đã trở lại?" Bởi vì hắn đưa lưng về phía ta, ta căn bản không thể nào phân rõ giờ phút này vẻ mặt của hắn là như thế nào, bất quá theo thanh âm nghe tới, tâm tình của hắn hiện tại tựa hồ không được tốt.
Không nghe thấy ta trả lời, cơn tức của Lương Sơn Bá hình như lại tăng lên vài phần, giọng điệu chanh chua tiếp tục nói. "Thật không nghĩ tới ngươi dâʍ đãиɠ như thế, mới một mình cùng Tư Mã Thần ở chung dưới nhai vài ngày mà thôi, liền di tình biệt luyến, sao vậy? Khó có thể nào kỹ thuật của hắn tốt hơn so với ta? Hay là ngươi cơ khát đến nỗi chỉ cần là nam nhân đều có thể?" Nói xong còn cố ý vươn bàn tay bóp mông ta một cái.
Tuy rằng không hiểu được tại sao ta về trễ lại liên quan đến việc ta di tình biệt luyến với Tư Mã Thần, bất quá nếu hắn nói những lời này với dụng ý muốn làm cho ta tức giận, thì tìm ai thay ta nói với hắn tiếng chúc mừng đi, ta hiện tại tức đến nghĩ muốn lấy bả đao chém hắn!
Dám nói ta dâʍ đãиɠ, cơ khát, còn quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© ta! ?
Có lầm hay không a?
Quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© cũng không tính, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị hắn làm chuyện loại này, thế nhưng nói ta dâʍ đãиɠ cơ khát thì tuyệt đối không có biện pháp tiếp nhận rồi!
Muốn nói ra lời xấu xa chỉ trích ta da^ʍ oa đãng phụ cũng mời ngươi xuất ra chứng cớ được không?
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đi quyến rũ trượng phu của người khác?
Huống chi ta cũng không phải nữ nhân!
Lý trí bị phẫn nộ thiêu đốt hầu như không còn, thế là ta cũng bắt đầu khẩu bất trạch lên: "Đúng vậy, kỹ thuật của Tư Mã Thần rất tốt! Ta chính là thích hắn, bằng không ngươi nghĩ như thế nào?" Tuy là nói như vậy, kỳ thật ta cũng không biết cái hắn gọi là "kỹ thuật" là chỉ cái gì? Ai quản hắn, có thể nổi giận với hắn là được rồi.
Xem ra kỹ thuật làm người khác tức giận của ta so với hắn cũng không kém, chỉ thấy hắn không nói hai lời, dùng sức đem ta túm vào phòng, dùng sức đem ta đặt ở trên mặt đất xong, hắn bắt đầu xé quần áo của ta: " Ta cho ngươi nhìn xem kỹ thuật của ai tốt hơn!"
Tuy rằng ngọn đèn trong phòng không thắp sáng, bất quá dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, ta vẫn có thể thấy rõ biểu tình của Lương Sơn Bá giờ phút này.
Phẫn nộ, hỗn loạn, đau lòng, không cam lòng cùng với điên cuồng, một Lương Sơn Bá như vậy ta chưa thấy qua bao giờ, cái loại hủy diệt liều lĩnh trong mắt hắn làm cho ta cảm thấy sợ hãi, dựa vào bản năng muốn sống của một sinh vật, ta bắt đầu ra sức giãy dụa.
Thực hiển nhiên, đây là một cử chỉ không khôn ngoan.
Ta càng giãy dụa thì ánh lửa điên cuồng trong mắt của Lương Sơn Bá càng thêm sục sôi, tựa như muốn đem hết thảy quanh nó thiêu đốt hết.
Hắn đem hai tay của ta giơ lên cao quá đầu, dùng đai lưng của ta buộc cố định ở trên chân bàn, rồi lại đem hai chân của ta đẩy tới ngực, làm cho tất cả cảnh sắc phía dưới đều triển lộ không thể nghi ngờ.
Bị ép thành tư thế như vậy, ta có ngu cũng biết đại khái là hắn muốn thượng ta, đã thật lâu không có làm qua "Nam tử hán tất học khoá trình".