Chân của hắn đã nghiêm trọng như thế sao?
Ta bắt đầu trách cứ bản thân sơ ý, vậy mà chưa từng phát hiện vết thương trên chân của Tư Mã Thần đã muốn nghiêm trọng đến loại tình trạng này.
Hiện tại trong tình huống này chỉ có thể mau chóng đưa Tư Mã Thần đến chỗ đại phu trị liệu mới có thể bảo toàn chân trái cho hắn, nhưng mà rốt cuộc phải làm sao mới có thể trở lại mặt đất chứ?
"Tằm cưng, ngươi có biết biện pháp gì có thể trở lại mặt đất không?" Ta nhìn tằm cưng không biết khi nào đã hồi phục hình thể nguyên bản, nó có thể có biện pháp.
[Phương pháp là có. . .] thấy trong mắt ta nở rộ hào quang hy vọng, tằm cưng ngược lại bắt đầu ngưng trọng [Chẳng qua là ngay cả ta đều không có thử qua, không, phải nói là không dám thử.]
Nhìn trước mắt một mảnh rừng rậm đem đậm yên tĩnh không hề có sự sống, ta bắt đầu sinh ra sợ hãi.
Chỗ rừng rậm này có cái tên cùng vẻ ngoài của nó thập phần phù hợp – Ám Chi Sâm (Khu rừng hắc ám.)
Ám Chi Sâm là rừng rậm phi thường độc đáo, tất cả thực vật bên trong đều có một đặc điểm chung, chính là toàn bộ đều là màu đen, từ cành lá cho tới rể cây không hề ngoại lệ.
Mà bên trong nó bất luận là mùa hạ hay là mùa đông, ban ngày hay là ban đêm, thủy chung đều là một mảnh tối đen, ngay cả một chút ánh sáng đều không có, ám đến mức ngay cả đêm tối sâu nhất đều không thể bằng được.
Bất quá đây cũng không tính là gì, đặc sắc lớn nhất của Ám Chi Sâm là nó không có "Âm thanh".
Cái gọi là không có thanh âm cũng không phải chỉ nó thực yên tĩnh, mà là chân chính không có một chút tiếng vang.
Mặc kệ ngươi gây ra bao nhiêu tiếng động, ở trong Ám Chi Sâm tất cả đều có thể hóa thành hư vô, bao gồm cả tiếng chính ngươi nói chuyện.
Trong không gian tại đây mịt mù tăm tối không có một tia tiếng vang, cơ hồ sẽ làm người ta có loại ảo giác hoài nghi chính mình rốt cuộc có phải không tồn tại hay không, hay là hết thảy đều là do chính mình ảo tưởng.
Theo như lời tằm cưng, nó đã sớm biết tiến vào Ám Chi Sâm là phương pháp duy nhất rời khỏi nơi này, hơn nữa cũng có ý muốn thử nghiệm, nhưng mỗi lần đi sâu vào một hai mét, cái loại tối đen cùng tĩnh mịch đan vào thành cảm giác sợ hãi đem nó gắt gao vây quanh, làm cho nó không có dũng khí bước tiếp, cho nên đến bây giờ đều không thể rời khỏi chỗ này thành công.
Muốn trong nỗi sợ hãi không biết khi nào mới có thể chấm dứt mà đi tới, không có ý chí kiên định là tuyệt đối không ra được, ta không biết chính mình có kiên cường như vậy hay không, cũng không biết ta có năng lực rời khỏi Ám Chi Sâm mà cho đến tận bây giờ còn chưa có ai có thể bình yên vô sự rời đi hay không, nhưng ta hy vọng Tư Mã Thần có thể hảo đứng lên, cũng hy vọng có thể tái kiến người kia một lần, cho nên vô luận như thế nào ta cũng phải thử một lần!
________
Pé nì ngốc ngốc nhưng được ở chỗ cũng kiên cường nhỉ ^^
Đệ thập cửu chương
Đi vào Ám Chi Sâm không bao lâu, hết thảy liền như tằm cưng nói, ta không chỉ có nhìn không thấy mà dần dần thanh âm cũng nghe không đến .
Hoàn cảnh như vậy làm cho ta có chút bất an, ta không biết phải đi bao lâu mới có thể đến lối ra, hiện tại cũng không có biện pháp phân biệt là thời điểm nào, càng không thể cùng người khác nói chuyện để thư giải nỗi bất an của ta.
Nếu không phải trên vai truyền đến độ ấm cùng sức nặng của Tư Mã Thần, ta phải hoài nghi người đang ở trong hoàn cảnh khủng bố này có phải chỉ có một mình ta hay không.
Nhưng là tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường nữa, chuyện làm ta sợ hãi đã xảy ra.
Sức nặng trên vai tiêu thất, ngay cả cảm giác độ ấm cũng không, tựa như cả người Tư Mã Thần đột nhiên biến mất.
Ta phi thường kinh hoảng, trong bóng đêm vẫn cố gắng tìm kiếm thân ảnh Tư Mã Thần, thế nhưng bất kể ta cố gắng trợn to hai mắt đến thế nào, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen vô tận, ta nghĩ thử lớn tiếng la lên tên Tư Mã Thần, nhưng mặc dù ta đã rống đến khàn cả giọng, bên tai của ta vẫn như cũ không có nửa điểm tiếng vang.
Sợ hãi mãnh liệt đè lên trên người ta, ta ức chế không được cuồng liệt run rẩy, ta thật sự sợ hãi, hiện tại ta tựa như bị cả thế giới vứt bỏ, trừ bỏ bất lực vẫn là bất lực.
Ngay tại lúc ta sắp bị cổ tuyệt vọng mãnh liệt bao phủ, ta nghe được thanh âm đã lâu không nghe thấy kêu gọi tên của ta.
Thanh âm kêu gọi rất quen thuộc, thế nhưng ta không nhớ nổi rốt cuộc thanh âm này là của ai.
Còn không kịp tự hỏi vì cái gì lại có thanh âm xuất hiện ở trong Ám Chi Sâm, hai chân của ta sớm không tự chủ được hướng về phương hướng đó đi tới.
Ngay từ đầu chạy chậm đến bây giờ thành chạy nước rút, ta phát hiện thanh âm gọi tên của ta càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa ở không xa phía trước cũng dần dần có thể thấy ánh sáng, ta nghĩ này nhất định là bởi vì sắp đến lối ra rồi.
Ta khó có thể khắc chế hưng phấn tràn đầy, sung sướиɠ chạy vội tới, đột nhiên một đạo bạch quang mãnh liệt chiếu về phía ta, con mắt của ta đã bị cường quang kí©h thí©ɧ mà nhắm chặt, chờ ta mở mắt ra ta đã tới vách núi đen lúc trước ta rơi xuống, mà Tư Mã Thần đang nằm gục ở bên cạnh ta.
Xác nhận Tư Mã Thần không có việc gì xong, ta rốt cuộc nhịn không được trên đùi không ngừng truyền đến run rẩy, "Bính" Một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Ta ngốc lăng nhìn phía trước, có loại cảm giác không thật.
Ngay tại lúc ta thử lấy tay niết thịt trên đùi mình một cái để xem hết thảy việc này có phải ta đang nằm mộng hay không, thanh âm mà ta nghe trong Ám Chi Sâm lại xuất hiện.
"Mã Văn Tài!"
Ta còn không kịp thấy rõ bóng đen hướng ta chạy vội tới là cái gì, ta cũng đã bị một đôi cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực gắt gao ủng vào trong ngực.
"Lương Sơn Bá. . . . . ." Có lẽ là được ôm trong lòng thật sự rất ấm áp, nước mắt của ta không khỏi tuôn ra, tí tách tí tách rớt trên vai Lương Sơn Bá.
Chúng ta cứ như vậy lẳng lặng ôm, ai cũng không dám phá sự yên lặng ấm áp này, thẳng đến khi tiếng Anh Đài bạo rống vang lên phía chân trời.
"Mã Văn Tài!" Anh Đài dùng khí thế bò rừng húc hướng ta chạy tới, dọa ta nguyên bản hai chân đã một mực run rẩy càng run lợi hại.
Chỉ thấy Anh Đài chạy như điên tới đem Lương Sơn Bá vứt qua một bên, giương nanh múa vuốt đánh về phía ta.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." Tuy rằng không biết ta rốt cuộc là phạm vào cái gì khiến cho Anh Đài sinh khí như thế, bất quá xin lỗi trước tốt hơn.
Đau đớn không có trong dự đoán, nguyên bản đôi ngọc thủ nhỏ và dài phải hung hăng đánh vào trên đầu ta lại ở trên trán của ta gõ khẽ một cái, sau đó đem ta nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, hương vị trên người Anh Đài tùy gió nhẹ đánh về phía ta, làm cho ta có loại cảm giác an tâm như về đến nhà.
" Ngươi rốt cuộc chạy đi nơi đâu, ta thực lo lắng ngươi biết không?" Luôn luôn không dễ dàng trước mặt người khác yếu thế, Anh Đài cư nhiên bắt đầu nghẹn ngào lên, trong lời nói mang giọng mũi nồng đậm.
Ta cùng Anh Đài cứ như vậy ôm nhau khóc thành một đoàn, thẳng đến khi Lương Sơn Bá lão đại khó chịu đem chúng ta ôm chặt cùng một chỗ tách ra, chúng ta mới ngừng nước mắt không ngừng cuồng lưu, hợp lực cùng nhau đem Tư Mã Thần đang bị thương nâng trở về trị liệu.
Đệ nhị thập chương
Trải qua sự điều trị của đại phu cùng với tĩnh dưỡng vài ngày, chân trái của Tư Mã Thần rất nhanh hồi phục, dồi dào sức sống không có vấn đề gì.
Chẳng qua gần đây, Lương Sơn Bá cùng với Tư Mã Thần đều có điểm là lạ.
Từ khi trở lại trên mặt đất, Tư Mã Thần đột nhiên trở nên rất thích tới tìm ta, mặc kệ là đi học, ăn cơm, nghỉ ngơi, hầu như đều có thể thấy hắn ở bên cạnh ta đảo quanh, với lại lời nói của hắn cũng thay đổi rõ rệt, làm cho ta phải hoài nghi hắn rốt cuộc có phải là Tư Mã Thần mà ta mang về từ dưới vách núi hay không.