[Việc này ngươi không cần lo lắng, hình thể của ta có thể thu phóng thoải mái!]. Nói xong, tằm cưng liền từ hình thể nguyên bản cao ước chừng một người thu nhỏ lại thành hình thể bình thường.
Ách. . . Thoạt nhìn càng giống sâu róm. . . . . .
Ta cố nín cười tận lực làm cho biểu hiện trên mặt mình thực bình thường, nhưng vẫn khống chế không được khóe miệng run rẩy, bất quá con tằm cưng không thấy được là được.
Nhìn về phía con tằm cưng biến hóa tốt hình thể hai mắt phát ra hào quang chờ mong, ta thở dài một hơi bất đắc dĩ đối nó nói: " Ta chỉ có thể mang ngươi rời đi sơn cốc! Thế nhưng chuyện tìm giúp ngươi vị hôn thê có thể sẽ không có biện pháp, ta còn phải về thư viện a!"
Nghe được đáp án của ta, tằm cưng cao hứng vội vàng trả lời: [Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Chỉ cần ngươi có thể mang ta rời khỏi nơi này ta tự có biện pháp tìm được vị hôn thê của ta!]
Nghe nó nói như thế ta cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt nó, dù sao ta vốn sẽ rời khỏi chỗ này mang thêm nó cũng không có gì bất tiện.
Thế là ta liền mang nó thu nhỏ lại cùng với đồ ăn vừa mới thu nhặt được vội vàng chạy về hốc cây nơi Tư Mã Thần đang chờ ta.
Nhờ có ngọn đèn thiên nhiên tằm cưng chiếu sáng hỗ trợ, ta rất nhanh ra khỏi chỗ rừng rậm vây khốn ta nãy giờ, sau đó đi một đoạn ngắn nữa tới chỗ cái hốc cây nơi Tư Mã Thần đang ẩn mình, chẳng qua là không nghĩ tới lại bị người kia hung hăng mắng một hồi.
" Ngươi lại chạy đi đâu nữa? Hiện tại đã muộn rồi ngươi có biết hay không?" Tư Mã Thần dùng khẩu khí hung ác ta chưa bao giờ gặp qua rống ta, biểu tình dường như còn mang một tia lo lắng?
Tuy rằng không quá xác định biểu hiện hiện tại của hắn có phải là đang lo lắng cho ta hay không, bất quá ta trở về muộn như thế, nguyên nhân phần lớn đích thật là bởi vì ta ham chơi, cho nên về tình về lý đều là ta đuối lý, ta cũng rất dứt khoát hướng hắn xin lỗi: "Thực xin lỗi, để cho ngươi lo lắng."
Nghe được lời xin lỗi của ta xong Tư Mã Thần cư nhiên rất bất khả tư nghị hai má hơi hơi phiếm hồng lên, khốn quẫn quay đi, nói với ta: "Hừ. . . Ai đang lo lắng cho ngươi . . . . . ."
Hiếm khi nhìn thấy Tư Mã Thần luôn luôn ổn trọng lại lộ ra biểu tình trẻ con, ta khống chế không được ôm bụng cười phá lên, rồi sau bắt được ánh mắt đe doạ của hắn bắn mới miễn cưỡng đem khóe miệng mém vỡ ra thu trở về.
Nếu Tư Mã đại ca đã muốn sinh khí, ta đương nhiên không có cái lá gan tiếp tục chọc hắn, đem đồ ăn ta mang về phân cho hắn một phần, ta liền tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống, bắt đầu hưởng dụng một phần đồ ăn của mình.
Bởi vì bữa ăn thật sự rất nhàm chán, cho nên ta cùng Tư Mã thần ngươi một câu ta một câu bắt đầu hàn huyên.
"Uy, Tư Mã Thần, ngươi nói ngươi thích Lương Sơn Bá là thật sao?" Không biết vì cái gì ta chính là rất muốn biết chuyện này.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái, Tư Mã Thần lộ ra một nụ cười bí hiểm bắt đầu hỏi ngược lại ta: " Ngươi sao? Ngươi đối Lương Sơn Bá có cảm giác gì?"
Bị hắn chuyển hướng đề tài như vậy, ta thật quên mất mình mới là người đặt câu hỏi trước, còn thật sự bắt đầu suy nghĩ câu hỏi của hắn.
"Ân. . . Hẳn là không có cảm giác gì đi!" Ta nghiêng đầu trả lời hắn bằng đáp án ta vừa moi ra được trong óc.
"Ác? Vậy nếu như hắn có tân hoan ngươi sẽ làm sao?" Tư Mã Thần đưa tay chống đầu cười cười hỏi ta.
" Hắn có tân hoan thì ảnh hưởng gì đến ta!" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng không thể phủ nhận lúc nghe lời Tư Mã Thần nói xong trong lòng ta vậy mà nổi lên một tia chua sót.
Trầm mặc một hồi ta đem đầu mới vừa rồi vẫn cúi thấp nâng lên rầu rĩ đối Tư Mã thần nói: "Hắn thật sự có tân hoan hả?"
Thấy biểu tình nhíu nhíu mày của ta, Tư Mã Thần lại khác thường thu hồi mỉm cười mà hắn vẫn bảo trì, sắc mặt ngưng trọng nhìn ta một hồi lâu mới trả lời ta: "Đúng vậy, hắn có tân hoan."
Nghe được đáp án khẳng định hắn cho ta, nước mắt ta chống đỡ không cho nó rơi xuống thế nhưng ngay tại trong nháy mắt kia tựa như vỡ đê, mặc kệ lau chùi thế nào nó vẫn không ngừng rớt xuống.
Thấy nước mắt của ta không ngừng chảy xuống Tư Mã thần chửi nhỏ một tiếng "Đáng giận" liền đem ta kéo đến trong lòng ngực hắn gắt gao ôm, thẳng đến khi ta khóc mệt mỏi ở trong lòng hắn đến nỗi ngủ thϊếp đi, hai tay của hắn vẫn như cũ không có buông ra.
Đệ thập bát chương
Từ trong lòng ngực Tư Mã Thần tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau.
Nhìn đến Tư Mã Thần vẫn như cũ ngủ say, khiến ta nghĩ đến đoạn đối thoại ngày hôm qua cùng hắn nói.
Kỳ thật ta cũng không hiểu được vì cái gì ngày hôm qua sau khi nghe được Tư Mã Thần nói Lương Sơn Bá đã có tân hoan xong nước mắt lại tựa như lũ lụt tràn ra không ngừng, chỉ biết là lúc ấy trong lòng có thứ chua xót cùng quặn đau mãnh liệt khiến ta không thể suy nghĩ, cổ tư vị kia thật sự phi thường khó chịu.
Chuyện tình không thoải mái mà ôm trong bụng suy nghĩ cũng kéo theo đói bụng.
Dù sao chuyện thương tâm càng nghĩ càng thương tâm, ta đơn giản đem chuyện phiền lòng này quăng ra sau đầu, trước hết nghĩ làm sao để điền đầy bụng mới là việc cấp bách.
Đồ ăn ngày hôm qua mang về đã sớm không còn thừa lại bao nhiêu, căn bản không đủ để viện trợ cho hai đại nam nhân chống đỡ một ngày, cho nên ta thừa dịp ngày còn chưa tối lại đi tìm chút thực vật trở về.
Đến gần thời điểm chính ngọ, ta mang thu hoạch tràn đầy trở lại cái hốc cây nghỉ ngơi ban đầu kia.
Nhìn Tư Mã Thần vẫn như cũ ngủ như chết, ta không khỏi lại một lần nữa cảm khái, trên thế giới này thanh niên chăm chỉ đầy hứa hẹn như ta đây đã trở nên quý hiếm a!
Đi đến bên cạnh người nọ đang co người ngủ, dùng chân đẩy hắn hai cái, người nọ nhắm hai mắt, vẫn không thấy có ý nguyện tỉnh lại.
Ai nha ~ đại gia ta sử dụng quý chân của ta đến gọi ngươi rời giường cư nhiên còn không tỉnh!
Vì để gọi người không biết phân biệt nhan sắc này dậy, ta dứt khoát đặt mông ngồi ở trên mình hắn dùng ngón tay ngọc ngà dài nhỏ của ta lôi kéo khuôn mặt thanh tú dễ nhìn của Tư Mã Thần, "Uy! Tư Mã Thần, dậy nhanh lên!"
Bị hành động thô lỗ của ta làm cho cảm thấy khó chịu, Tư Mã Thần nhíu lại đôi mày thanh tú không mất đi phần anh tuấn, nhưng vẫn là không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tựa hồ là chơi nghiện, ta cũng không quản Tư Mã Thần rốt cuộc có muốn thức dậy hay không, tiếp tục dùng hai tay của ta vuốt ve khuôn mặt bị ta chà đạp đã có chút sưng lên.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú nguyên bản ở dưới tay ta biến thành bộ dáng buồn cười này, ta không thể tự kiềm chế cười té ngửa té nghiêng, nhưng mà qua một đoạn thời gian sau ta bắt đầu phát hiện không thích hợp .
Cùng Tư Mã Thần ở chung nhiều ngày như vậy, hắn luôn luôn đều là một người ngủ không sâu, sao hiện tại lại ngủ thẳng đến bất tỉnh nhân sự chứ?
Hơn nữa mặt hắn hảo hồng, độ ấm giống như cũng có chút hơi cao, đừng nói là sinh bệnh đi?
Không có kinh nghiệm chiếu cố qua người bệnh, cho nên ta cũng không biết phải làm sao, trong bối rối nghĩ đến có lẽ con tằm cưng kia sẽ có biện pháp, liền đem tằm cưng đang ở trong tay áo ta cuộn lại thành hình cầu ngủ, dùng sức vẫy cho nó tỉnh, để nó hỗ trợ ngẫm lại biện pháp.
Mở đôi mắt buồn ngủ có chút nhập nhèm, tằm cưng mơ hồ nhìn Tư Mã Thần một chút, phán đoán hắn là bởi vì chân bị thương thân thể mới suy yếu dẫn đến bị nhiễm phong hàn mà phát sốt.
[Ta có biện pháp làm cho hắn lui nhiệt, nhưng mà chân bị thương của hắn thì ta cũng lực bất tòng tâm. Với lại cái chân bị thương của hắn đã muốn phi thường nghiêm trọng, chuẩn bị không tốt chân trái của hắn đại khái có thể hỏng!]