Nói cái gì a!
Ta đương nhiên không có quên a! Chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi!
Bất quá không nghĩ tới dưới vách núi đen sâu không thấy đáy cư nhiên là chỗ xinh đẹp như thế, nếu không phải vừa rồi bị Tư Mã Thần đánh đến hai gò má còn đang co rút đau đớn từng trận, ta còn thực cho rằng mình đã xông lầm vào thiên giới!
Bất quá hiện tại không phải thời điểm đứng đây tán thưởng.
Chúng ta cần phải tranh thủ thời gian tìm cách trở lại trên mặt đất mới được!
Ta quay đầu dùng hai mắt lóe sáng nhìn Tư Mã Thần, hắn thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra phương pháp trở về.
Nhận được ánh mắt chờ mong của ta bắn đến, Tư Mã Thần thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói với ta: "Không cần nhìn, nơi này cách mặt đất ít nhất cũng tới mấy trăm thước, nếu là bình thường ta có lẽ còn có thể dùng khinh công miễn cưỡng bò lên trên, nhưng mà hiện tại. . . . . ." Hắn tạm dừng một chút, tầm mắt từ trên mặt của ta chuyển dời đến chân trái hắn, rồi mới di trở lại trên mặt của ta nhìn ta tiếp tục nói: "Chân trái của ta ở thời điểm ngã xuống đã bị thương, hiện tại đừng nói là leo lên, ngay cả đi lại cũng có chút khó khăn."
"Vậy làm sao a?" Ta chưa từng có cảm giác căm ghét bản thân như vậy, lúc trước không nghe lời cha mẹ mà hảo hảo học tập võ công, ngay cả khinh công căn bản cũng không có, hiện tại đúng là cần dùng đến võ công a!
"Còn có thể làm sao, chờ người tới cứu chúng ta a!"
Đáng giận!
Người này đến bây giờ tại sao còn bộ dáng ung dung như vậy a!
Ủ rũ ngã ngồi trở lại trên mặt đất, ta ngẩng đầu thử nhìn xem có người đang đứng phía trên vách núi đen hay không, có thể lớn tiếng hướng hắn kêu cứu, bất đắc dĩ mặt đất cách nơi này thật sự là rất cao, bằng nhãn lực của nhân loại căn bản là không có biện pháp nhìn tới phía trên kia.
Thất vọng làm ta phát hiện thêm một sự thật tàn khốc nữa, đó chính là ta đã đói bụng.
Tuy rằng thời điểm loại này còn muốn ăn quả thật rất không thần kinh, thế nhưng chuyện này cũng không có biện pháp, ta cùng Tư Mã Thần trên vách núi đen tìm cây tìm cả ngày, chưa có hột cơm nào vào bụng, ngũ tạng miếu của ta hiện tại đều kêu gào kháng nghị!
Bất quá thực nghiêm trọng một chút, chúng ta hiện tại không có gì có thể ăn được!
Ở thời điểm ngã xuống, tất cả bao lương thực quần áo còn ở lại trên mặt đất, nói cách khác nếu muốn điền đầy bụng cũng chỉ có thể tự đi kiếm thức ăn!
Nhìn về phía Tư Mã Thần đang ngồi ở một bên nhắm mắt không biết suy nghĩ cái gì, chân hắn còn đang bị thương hẳn là cũng không giúp được cái gì đi!
Ai. . . Có lẽ chỉ có thể dựa vào chính mình rồi!
Không nghĩ tới luôn luôn trà đến chìa tay cơm đến há mồm như ta cũng sẽ có ngày lưu lạc đến nông nỗi tự mình đi kiếm đồ ăn bỏ bụng a!
Đệ thập lục chương
Trước tiên đem Tư Mã Thần an trí ở một cái hốc cây có thể nhét được hai người xong ta liền lấy một thanh tiểu đao duy nhất có trên người hướng vào rừng rậm không biết tên để tìm thức ăn.
Lúc trước ở trên đoạn nhai thấy cây cối có thể nói mỗi cây đều to lớn như thần mộc, thế nhưng nhìn rừng cây trước mắt xong, ta mới phát hiện quả thực đã gặp sư phụ của chúng, căn bản không đáng để so.
Không biết có phải chất dinh dưỡng của đất đai nơi này đặc biệt tốt hay không, mỗi một cây cơ hồ đều cao hơn năm lần một nam tử trưởng thành, lá cây dày đặc đan vào cùng một chỗ, làm cho không trung nguyên bản sắp đến hoàng hôn có vẻ càng thêm hôn ám, gần như cùng ban đêm không có khác biệt gì.
Nói thật, một mình hành tẩu trong rừng rậm âm u loại này, nói không sợ hãi tuyệt đối là gạt người.
Nơi này tối đến mức ta phải cố gắng trợn to mắt mới có thể thấy rõ đường đi, thường thường còn có một vài tiếng tru của loài động vật không biết tên nào đó, bầu không khí gây cảm giác tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra một thứ gì đó ma quái, hại ta chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy, bước đi trên mặt đường gập ghềnh càng thêm cố hết sức.
Theo mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh sáng ít ỏi trong rừng rậm cũng dần dần biến mất, cũng sắp đến mức đưa tay mà không thấy năm ngón tay.
Ý thức được điểm ấy, ta tranh thủ thời gian hái vài quả dại cùng mấy cái nấm, liền tính toán cất bước tìm đường trở về.
Thế nhưng rất là bất hạnh, ta lạc đường. . . . . .
Đi một mình trong rừng cây nhìn chỗ nào cũng quen mắt ta không thể không bi ai thừa nhận, ta đã ở trong này đi loanh quanh gần cả một canh giờ, ánh sáng cuối cùng ở phía chân trời cũng rất không khéo tại thời điểm này lặng lẽ hạ xuống.
Tóm lại, ta hiện tại bị nhốt trong hắc ám, giữa một cái rừng rậm thật khủng bố, bất cứ lúc nào đều có thể bị dã thú đói khát nào đó không biết tên chộp đi làm bữa tối.
Trời ạ ~ có ai không, tới cứu ta a!
Ngay tại lúc ta đang tính xem có nên lớn tiếng kêu cứu hay không, khóe mắt đột nhiên liếc đến một chút ánh sáng ở rất xa, có lẽ là nhờ điểm hào quang ấy làm cho ta đứng ở chỗ tối om mà vẫn thấy an tâm, ta không chút do dự liền ba chân bốn cẳng chạy về phía mục tiêu.
Gạt bỏ chướng ngại trùng trùng điệp điệp trên đường, cuối cùng ta cũng tới được chỗ tia sáng kia, tiếp xúc gần làm cho ánh mắt của ta không thể thích ứng kịp mà đóng chặt lại, đợi một lát sau cuối cùng có thể hoàn toàn mở ra, ta liền nhìn thấy một cảnh tượng kinh người.
Oa a a a a a a! !
Điểm đặc biệt sáng ấy mang "quý danh" là sâu róm a.
Ta một bên lên tiếng thét chói tai, một bên chạy trối chết, tiếc rằng con sâu róm to hơn một người toàn thân phát sáng kia vẫn không ngừng ở phía sau loi nhoi tấm thân phì nộn đuổi sát ta, tốc độ cực nhanh khiến cho khoảng cách giữa chúng ta vốn đã không bao xa lại càng thêm gần, lập tức sẽ đuổi kịp ta.
Ngay tại lúc ta chuẩn bị tăng tốc muốn nhanh nhanh mở rộng khoảng cách với con "sâu heo" phía sau thì y như là ông trời muốn cười nhạo ta chết không tử tế, ta vấp phải nhánh cây, rắc một cái ụp mặt xuống đất, mà con sâu róm kia cũng đuổi tới.
Cứu mạng a!
Vì cái gì ta lại lưu lạc đến nông nỗi bị sâu róm ăn thịt a!
[Ta không phải sâu róm, ta là tằm cưng!]
". . . . . . . . . . . ."
Oa a a a a a a! !
Sâu róm không chỉ phát sáng mà còn có thể nói chuyện a a a a a a a! !
Không biết có phải ta hoảng sợ quá độ mà bị hoa mắt hay không, hình như ta thấy trên cái trán của con sâu róm đó nổi gân xanh, sau đó nó phẫn nộ rống lên [Im coi! Nói nữa coi như ngươi xong luôn!]
Bị nó rống như vậy, vì bảo trụ mạng nhỏ của ta, ta ngay cả thở cũng không dám thở ra, im lặng ngồi chồm hỗm ở một bên, im lặng chờ con sâu róm tự xưng là "Tằm cưng" xử trí.
Thấy cuối cùng ta cũng an tĩnh lại, "Tằm cưng" cao hứng mỉm cười (?) Rồi mới nói với ta: "Nhân loại tiên sinh, ta có một việc muốn xin nhờ ngươi, xin ngươi nhất định phải bằng lòng!"
Ách? Đừng nói là muốn ta làm đồ ăn cho ngươi đi ?
Nghĩ vậy ta vội vàng sống chết lắc đầu, một giây tiếp theo liền nhận ánh mắt hung ác của nó, kết quả là động tác lắc đầu cấp tốc đổi thành gật đầu.
Ô. . . . . . Thật sự là nhân thiện bị trùng khi a! (Người ở hiền bị sâu nó khi dễ)
Thấy ta gật đầu tằm cưng vừa lòng thu hồi ánh mắt hung ác, khôi phục khẩu khí hiền lành nói với ta: [Xin ngươi mang ta rời khỏi sơn cốc này đến ngoài kia tìm vị hôn thê của ta!]
Đệ thập thất chương
"Thế nhưng. . ." Ta gãi gãi hai má, có điểm xấu hổ nói với nó: " Tằm cưng tiên sinh, hình thể của ngươi không tiện mang theo a . . . . . ."