Chương 2-2: Tứ tuyệt Nhất quân (2)
Hai mắt Khuất Hàn Sơn bắn ra thần quang, hỏi:
- Việc này có thật không?
Một đại hán cụt chân, tay cầm gậy sắt ở bên cạnh Khuất Hàn Sơn lại nói:
- Không thể tin, chuyện Quyền Lực bang vây công Kiếm lư Tiêu gia tại sao ta không biết? Đương kim võ lâm đồng đạo cũng không biết? Mà hôm qua ta vừa mới rời khỏi Hoán Hoa kiếm phái Quế Lâm, bọn họ cũng không hề biết chút gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Tiêu thiếu công tử là biết?
Nam tử áo vàng đeo găng tay lại bồi thêm một câu:
- Hắn rút cuộc có phải là Tiêu Thu Thủy hay không cũng còn là vấn đề.
Khang Xuất Ngư phẫn nộ nói:
- Hắn đúng là Tiêu Thu Thủy, chuyện đó không sai, nhưng hắn là kẻ vô trách nhiệm nhất, ham chơi lười biếng, không biết tôn tin nhất trong nhà họ Tiêu Hoán Hoa, Tiêu Tây Lâu huynh cũng rất đau đầu với đứa con hư hỏng này!
Tiêu Thu Thủy cả giận:
- Ngươi mặt người dạ thú, âm mưu tàn độc, gia phụ và Chu đại hiệp tha cho ngươi không gϊếŧ, ngươi còn mặt mũi gì mà nói ta!
Đại hán áo vàng nổi giận quát:
- Ngươi là cái thứ gì? Dám ăn nói với Khang tiên sinh như vậy ở đây!
Thiết Tinh Nguyệt bỗng xen vào:
- Vậy ngươi thì là thứ gì? Dám vô lễ với lão đại như vậy ở đây!
Đại hán áo vàng cười “hắc” một tiếng, đáp:
- Ta là “Ám khí tam thập lục thủ, ám thung tam thập lục lộ” Đồ Cổn, ngươi đã nghe tới chưa? (đồ nghĩa là gϊếŧ, cổn là lăn”
Mấy người Tiêu Thu Thủy nghe vậy đều hít một hơi lạnh, Thiết Tinh Nguyệt lại chưa từng nghe qua, châm chọc lại:
- Đồ Cổn? Gϊếŧ heo, gϊếŧ trâu, gϊếŧ dê thì đều nghe qua rồi, vừa gϊếŧ vừa lăn thì là cái thứ gì?
Đổ Cổn gầm lên, Khuất Hàn Sơn lại khoát tay ngăn lại, Đồ Cổn chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Thiết Tinh Nguyệt hung hăng nói:
- Ngươi kêu la cái gì? Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc? Tiểu Khâu, sao cậu còn không mau tới đây, cùng nhau chửi chết cái tên khốn kiếp Đồ Cổn này đi!
Tiêu Thu Thủy vội kéo hắn lại, hạ giọng nói:
- Đừng có như vậy! Tôi đã bảo tiểu Khâu bảo vệ Mã đại tẩu, không tiên đi ra. Kẻ này là Đồ Cổn, ám khí cùng bố trận đều tuyệt đỉnh, công lực tuyệt không dưới Đường đại hiệp, đừng có chọc vào hắn lúc này!
Thiết Tinh Nguyệt tức giận nói:
- Tôi nhìn hắn không vừa mắt! Tôi nhìn cả đám đó không vừa mắt!
Một văn sĩ trung niên phe phẩy chiếc quạt, nói:
- Đứa con hư của Tiêu lão huynh, thực ra tôi cũng từng nghe qua.
Nan quạt “xoẹt” một tiếng mở ra, ở trên viết bốn chữ “Thiên mã hành không”.
Khuất Hàn Sơn trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Tiêu thiếu hiệp, cậu chỉ trích Khang tiên sinh, phải có chứng cứ rõ ràng!
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Khuất đại hiệp, Khang Xuất Ngư là chó săn của Quyền Lực bang, tôi và vị cô nương Đường gia này đều có thể làm chứng.
Khuất Hàn Sơn nhìn họ, cuối cùng khẽ lắc đầu, thở dài:
- Đáng tiếc, các cậu quá trẻ…
Quá trẻ, cũng tức là không hề nổi tiếng, như vậy lời nói ra có ai mà tin được?
Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:
- Khuất đại hiệp, xin bắt kẻ này lại trước, trong vòng ba ngày, tôi có thể mời gia phụ và Chu đại hiệp tới biện minh!
Văn sĩ trung niên, trở ngược quạt lại, không ngờ lại là bốn chữ “Thiên mã hành địa” uốn lượn làm người ta kinh tâm động phách, lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, chúng ta không thể vì một câu nói của cậu bây giờ mà bỗng không giữ Khang tiên sinh lại ba ngày.
Bỗng nghe một người hô lớn:
- Tôi có thể làm chứng!
Người lên tiếng là Mã Cảnh Chung, hắn vì khẩn trương mà giọng cũng run lên nhưng vẫn cao giọng nói:
- Tôi có thể làm chứng, lão ta vẫn luôn uy hϊếp tôi, hôm trước còn sai tôi mưu hại mấy người Tiêu thiếu hiệp, tránh việc Hoán Hoa kiếm phái Thành Đô gặp nguy cấp lan truyền ra ngoài, còn đem việc gϊếŧ vợ con tôi ra để ép tôi tuân lệnh.
Khang Xuất Ngư tức giận quát:
- Nói bừa!
Tại trường tổng cộng có mười hai người, trừ bản thân Khuất Hàn Sơn ra còn có Khang Xuất Ngư và Khang Kiếp Sinh, Đồ Cổn và Giang Dịch Hải, với văn sĩ trung niên và độc cước thiết trượng, ngoài ra còn có năm người nữa.
Năm người này vẫn chưa hề mở miệng, lên tiếng, lúc này một người áo xám lại bước lên, nói:
- Khuất huynh, xem ra chuyện này cứ thà tin rằng có, đừng ngờ rằng không, cẩn thận làm đầu. Vị Lạc địa sinh căn Mã Cảnh Chung này làm người, tôi rất rõ ràng, chắc không có chuyện bịa đặt.
Khuất Hàn Sơn cười khổ đáp:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, đa tạ Cố huynh nhắc nhở.
Đoạn quay sang phía mấy người Tiêu Thu Thủy, nói:
- Hôm nay ở đây đều là cao nhân võ lâm, để ta giới thiệu một chút. Vị vừa lên tiếng chính là “Lạc thác Thần tẩu” Cố Quân Sơn Cố huynh. Bốn vị bên cạnh Cố huynh chính là “Tứ tuyệt” trong “Tứ tuyệt Nhất quân” nổi tiếng võ lâm. “Chưởng tuyệt” Hoàng Viễn Dung Hoàng huynh, “Trửu tuyệt” Diêu Độc Vụ Diêu huynh, “Quyền tuyệt” Tất Thiên Thông Tất huynh, “Thối tuyệt Văn Tấn Sương Văn huynh. Năm vị này chính là Tứ tuyệt Nhất quân đại danh đỉnh đỉnh, Tiêu thiếu hiệp, Đường cô nương, Mã huynh đệ chắc đã sớm nghe tới?
…Nhóm Tiêu Thu Thủy đương nhiên là đã từng nghe qua.
… Tứ tuyệt Nhất quân thành danh từ mười lăm năm trước, nơi nào có bọn họ là nơi đó có chém gϊếŧ.
…Tứ tuyệt Nhất quân ghét ác như thù, gϊếŧ chóc cực nặng, làm người ở giữa chính tà, làm việc mười phần quái dị, nhưng lại rất trong hai chữ “Tín”, “Nghĩa” trên giang hồ.
…Tứ tuyệt Nhất quân cũng thành thế như lửa nước với Quyền Lực bang, bởi vì năm người Cố Quân Sơn, Hoàng Viễn Dung, Diêu Độc Vụ, Tất Thiên Thông, Văn Tấn Sương đều rất khinh thường cách làm vô nghĩa bội tín của Quyền Lực bang.
Khuất Hàn Sơn lại cười nhìn vị văn sĩ trung niên, giới thiệu:
- Nghĩ chắc chư vị trông thấy quạt của vị này là đã biết anh ta là ai rồi. Đây chính là “Địa mã hành thiên” Liễu Thiên Biến, hai đạo hắc bặc võ lâm nghe danh mà vỡ mật.
…Thiên mã hành không.
…Thiên mã hành địa.
…Loại “Thiên mã khinh công” tuyệt thế này chỉ có một mình Liễu Thiên Biến biết sử dụng.
…Còn đáng sợ hơn nữa là Liễu Thiên Biến không chỉ có khinh công, mà còn có cây quạt thiên biến vạn hóa, chuyện đánh ba mươi sáu huyệt lớn, bảy mươi huyệt nhỏ trên cơ thể người.
Khuất Hàn Sơn tiếp tục nói:
- Còn về Khang tiên sinh và Khang công tử thì chư vị đều đã biết rồi, Đồ công và Giang lão, các cậu cũng đã gặp mặt, vị cao thủ chống gậy sắt này là Quảng Tây “Độc cước chấn Thiên sơn” Bành Cửu Bành gia!
Người một chân đó nhe răng nói:
- Ta gọi là Bành Độc Cước, không cần đa lễ với ta.
Khuất Hàn Sơn cao giọng nói:
- Những người ngồi ở đây lúc này đều là anh kiệt võ lâm, chuyện tối hôm nay không thể không có một quyết định công bằng.
Đoạn hai mắt lóe sáng:
- Mấy vị thiếu hiệp này tuy hành sự lỗ mang, nhưng nếu có kẻ nằm vùng già trá, lại càng là họa cho người trong võ lâm, cho nên chúng ta cũng mời Khang tiên sinh bước ra giải quyết một phen giúp mọi người.
Những lời này nói sang sảng mạnh mẽ, khiến cho mọi người đều bị chấn động, tai vang ong ong, lời nói chấm dứt, sắc mặt Khang Xuất Ngư vô cùng khó coi, do dự hồi lâu rồi mới nói:
- Khuất đại hiệp, tháng trước lão phu lắm mồm, thấy Tiêu công tử hành vi không tốt mới báo với Tiêu lão huynh mấy câu, vì thế mới khiến Tiêu công tử ôm hận trong lòng, cũng không nhất định… Còn về vị Mã lão đệ này, lão phu căn bản không hề biết anh ta, bảo tôi…
Chỉ nghe một âm thanh lạnh lung vang lên:
- Chỉ sợ chưa chắc.
Khang Xuất Ngư quay phắt lại, chỉ thấy người nói là Trửu tuyệt Diêu Độc Vụ, giận giữ hỏi:
- Sao lại nói như vậy?!
Diêu Độc Vụ không trả lời, Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung đã tiếp lời:
- Rất là không may, anh em ta đã tới Quế Lâm từ hôm qua, vừa khéo thấy Khang tiên sinh ngài đang tranh cãi với vị Mã lão đệ này, lại vừa khéo thấy Khang tiên sinh ngài rút kiếp, hung tợn nói: “Ngươi không đồng ý? Vậy thì ngươi còn muốn sống nữa hay không? Muốn vợ ngươi còn sống nữa hay không? Muốn đứa con trung bụng vợ ngươi còn sống nữa hay không?”. Kỳ thực, hôm nay bọn ta tới tìm Khuất đại hiệp chính là muốn mời Khuất đại hiệp xử lý mấy chuyện đó của Khang tiên sinh ngài.
Sắc mặt Khang Xuất Như vừa đỏ vừa trắng, Khuất Hàn Sơn giận giữ hỏi:
- Thực có việc này?!
Ống tay áo không gió mà tự bay, rung lên phần phật.
Khang Xuất Ngư nhất thời không đáp nên lời. Lạc thác Thần tẩu Cố Quân Sơn lại trầm giọng bồi thêm một câu:
- Là quân tử, tiểu nhân, ta đều không quản, ta hận nhất là loại ngụy quân tử.
Tiêu Thu Thủy nghe những lời này mà trong lòng nóng lên, không khỏi buột miệng khen một tiếng:
- Hay!
Chỉ nghe Khuất Hàn Sơn nói:
- Hắc đạo, bạch đạo, ta đều không quản. Cổ ngữ có câu: Đạo diệc hữu đạo, Khuất mỗ ta gϊếŧ người chính là Vô đạo chi đạo!
Khang Xuất Ngư cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, quát lên:
- Các ngươi muốn ép ta nhận tội, lão phu không còn gì để nói, rút cuộc Khuất đại hiệp ngài muốn tôi phải làm thế nào?!
Đồ Cổn bỗng bước ra, đứng cạnh Khang Xuất Ngư, lạnh lùng nói:
- Chư vị cũng không nên ép người quá đáng.
Đồ Cổn bước ra như vậy, hai tay hắn vẫn chắp ở sau lưng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không rét mà run, rùng mình sởn gai ốc.
Trên người hắn không một ngọn đao, không một thanh kiếm, thậm chí không có nửa mũi ám khí, nhưng Đường Phương lại biết rõ, kẻ này vung tay lên ít nhất có thể phóng ra bốn, năm loại ám khí khác nhau, hơn nữa hai, ba loại trong đó còn là ám khí có tẩm kịch độc.
Ngay cả nàng cũng không biết phải tiếp số ám khí đó như thế nào, nàng hy vọng Đường Đại vẫn còn sống, nhưng Đường Đại đã chết rồi.
Nếu Đường Bằng ở đây thì tốt, Đường Bằng vẫn luôn đa mưu túc trí. Hoặc là Đường Cương ở đây cũng được, Đường Cương sẽ đánh cho kẻ địch của hắn thở không ra hơi.
Quyền tuyệt Tất Thiên Thông đột nhiên bước ra, cười lạnh nói;
- Đồ Cổn, ta đã chú ý ngươi rất lâu rồi. Những tháng gần đây ngươi từ Hồ Bắc chạy xuống Hồ Nam, lại từ Hồ Nam tới Giang Tay là vì cái gì? Bọn ta truy đuổi suốt vạn dặm, tới tận Phúc Kiến mới tìm được chứng cứ về ngươi...
Sắc mặt Đồ Cổn bỗng đỏ bừng, giận giữ quát:
- Ngươi nói đi! Chứng cứ gì?
Tất Thiên Thông lạnh lẽo đáp:
- Hắc! Hắc! Khi ngươi ở Liên Thành gặp Dư Khốc Dư trong Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang, đã lấy ra cái gì?
Trửu tuyệt Diêu Độc Vụ ở bên cạnh lùng tiếp:
- Huyết phù của Quyền Lực bang!
Sắc mặt Đồ Cổn đại biến, đột nhiên lông mày nhướng lên.
Đường Phương vội kêu:
- Cẩn thận...
Đường Phương là người của Đường môn, Đường môn là ám khí đệ nhất gia trên giang hồ, nàng tự nhiên có thể nhìn ra được Đồ Cổn muốn phóng ám khí, hơn nữa còn là ám khí kịch độc.
Nhưng Tất Thiên Thông lại bỗng xông lên trước!
Cùng lúc đó, hai tay Đồ Cổn vung lên.
Ám khí không nhiều, chỉ có hai điểm sáng xanh.
Vừa trông thấy loại ám khí này, sắc mặt Đường Phương lại biến.
Loại ám khí này vốn rất nhiều, càng ít càng khó phóng.
Có thể vung tay một lần chỉ phóng ra hai mũi, trong thế hệ trẻ tuổi của Đường gia cũng chỉ có mấy người Đường Đại, Đường Tống, Đường Bằng mà thôi.
Bản thân Đường Phương cũng không làm được.
Hơn nữa loại ám khí này không thể tiếp, không thể chạm, cũng không thể đỡ, là chí độc trong ám khí.
Đường Phương thật sự không nghĩ ra Tất Thiên Thông sẽ tránh né thế nào.
Tất Thiên Thông không hề tránh né.
Tất Thiên Thông đột nhiên vung hay quyền đánh ra.
Bụp! Bụp! Quyền đánh trúng ám khí!
Hai mũi ám khí bay lệch ra xa, không thấy đâu nữa.
Nắm quyền Tất Thiên Thông vẫn không thu hồi, đánh thẳng về phía Đồ Cổn.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy chợt máy động, có vẻ như hắn đã từng thấy lộ quyền này ở đâu đó.
... Thiết quyền của Chu Hiệp Vũ, thần quyền không gì không phá được!
Đồ Cổn hú lên quái dị, lập tức vung tay lên.
Hắn dùng hai trảo đeo găng muốn bắt lấy nắm quyền của Tất Thiên Thông.
Cùng lúc đó, một bóng người lao vụt lên, vừa động thân đã tới ngay trước người Tất Thiên Thông. Còn chưa thấy rõ người tới là ai, kẻ đó đã đánh thẳng vào tử huyệt của Tất Thiên Thông!
Một cây quạt sắt đã khép chặt!
Tất Thiên Thông tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Đồ Cổn, làm sao tránh được một đòn chớp nhoáng đó?
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hét lớn!
Một người bỗng nhiên xông tới.
Vừa xông tới đã đánh một phát cùi chỏ tay trái!
Cùi chỏ hướng vào Địa mã hành thiên Liễu Thiên Biến đang sử dụng quạt sắt!
Liễu Thiên Biến không kịp đả thương người, quạt sắt mở ra, “bụp” một tiếng, cùi chỏ đánh trúng quạt!
Liễu Thiên Biến lập tức biến sắc, người đó lại hét lớn, cùi chỏ tay phải đánh ngược ra.
Liễu Thiên Biến lập tức không dừng lại chỗ cũ nữa, hắn lùi gấp, xoay người, lộn nhào, tung mình, phóng ra xa hơn năm trượng, cùi chỏ của người kia liền đánh trượt!
Nhưng nhưng cùi chỏ trái người kia đã lập tức đánh tới, giống như có mắt sau lưng, mang theo tiếng rít quái dị, thế công mạnh mẽ!
Liễu Thiên Biến lập tức nhảy lên cao. “Chát” một tiếng, cùi chỏ đánh trúng tường bao, nửa đoạn tường bao đổ xuống rầm rầm, Liễu Thiên Biến nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt người kia, nụ cười trên mặt đã biến mất.
....Ba cú cùi chỏ đó nếu chỉ cần một phát đánh trúng vào thân người thì làm gì còn cơ hội sống sót nữa?
Người đó đó không phải ai khác, chính là Trửu tuyệt Diêu Độc Vụ!
Khi Liễu Thiên Biến phát động thì đồng thời Độc cước Bành Cửu cũng thét lên một tiếng như bài sơn đào hải, vung gậy đánh xuống đỉnh đầu Tất Thiên Thông.
Gậy mới nâng lên, bát đĩa trên đất đã bị kéo lên theo, tự động vỡ vụn, một kích này đánh xuống, dù là sắt thép cũng phải tan nát.
Tất Thiên Thông toàn lực giao chiến với Đồ Cổn, đương nhiên là không tránh được, nhưng lại có một người kịp thời phóng ra, tung người một cái đã nhảy lên cao bảy tám thước, ở giữa không trung tung ra hai cước đá vào gậy chống.
Hai cước đá trúng vào gậy, bóng người vụt phân.
Độc cước trấn Thiên Sơn Bành Cửu vẫn đứng bằng một chân, gậy chống bằng thép ròng đã cắm sâu xuống đất tới hai thước, có vẻ phải kiệt sức vận lực vào gậy chống xuống để ổn định thân thể mới là gậy cắm sâu xuống như thế.
Người chấn bay gậy là Thoái tuyệt Văn Tấn Sương, mắt cá chân ông ta cũng đã ngập xuống đất.
Khang Xuất Ngư rống lên một tiếng, trước người chợt bùng lên một vầng mặt trời chói chang!
Quan Nhật thần kiếm!
Xung quanh mặt trời cuộn lên hai đám mây!
Hai đám mây đen muốn che phủ bầu trời.
Hai bàn nhanh nhanh như điện, bay lượn giữa mặt trời nóng bỏng.
Mây đen thủy chung vẫn không che phủ được mặt trời, mặt trời cũng thủy chung không chiếu rọi được mây đen.
Đôi tay của Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung!
Ngũ hồ nã Tứ hải Giang Dịch Hải cũng muốn động, nhưng hắn phát hiện có một đôi mắt sáng mắt đang nhìn thẳng vào mình.
Đôi mắt của Lạc thác Thần tẩu Cố Quân Sơn!
Cố Quân Sơn nhìn hắn, chậm rãi nói một câu:
- Ngươi tốt nhất là đừng cử động.
Ai cũng biết, trong Tứ tuyệt Nhất quân, võ công của Cố Quân Sơn là cao nhất.
Giang Dịch Hải cũng thật sự không dám vọng động.
ở bên này, Ám khí tam thập lục thủ, ám khí tam thập lục đạo Đồ Cổn đại chiến Quyền tuyệt Tất Thiên Thông, Địa mã hành thiên Liêu Thiên Biến ác đấu Thời tuyệt Diêu Độc Vụ, Độc cước trấn Thiên Sơn lực chiến Thoái tuyệt Văn Tấn Sương, Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư khổ chiến Chưởng tuyệt Hoàng Viễn Dung. Hai bên đánh đến mức khó phân thắng bại, khiến cho Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung xem mà đầu váng mắt hoa.