Lục Trác Niên phụ trách lái xe, dù hắn không chủ động nói gì nhưng Kỳ Duật vẫn phát hiện ra ánh mắt liếc trộm của hắn. Anh cười hỏi: “Anh muốn đi siêu thị mua ít đồ không?”
“Hả?” Lục Trác Niên chưa phản ứng kịp. “À ừ, em muốn mua gì?”
Kỳ Duật hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Trác Niên hiểu ra liền cười: “Em định nấu cho anh ăn hả?”
Kỳ Duật quay sang nhìn hắn: “Anh muốn ăn không?”
“Này thầy Kỳ, anh có câu này muốn hỏi em.” Ngón trỏ của Lục Trác Niên gõ gõ lên tay lái. “Ngoài nấu cơm với làm việc nhà ra, em có còn thú vui nào khác không?”
Kỳ Duật chưa kịp trả lời, hắn đã chặn họng: “Ê, đọc sách với làm việc không tính đâu nhé.”
Kỳ Duật cười hiền: “Làm việc thì không nói làm gì, nhưng sao đọc sách lại không tính?”
“Thì em đọc sách để viết luận văn, mà viết luận văn là để làm việc đấy thôi? Như nhau cả.”
Kỳ Duật chẳng tranh cãi với hắn, Lục Trác Niên lại tự lẩm bẩm: “Ờ, em còn trồng cỏ nữa.” Ý hắn là mấy chậu cây xanh bày ở ban công của Kỳ Duật, ban đầu chỉ để ở ban công ngoài phòng khách, sau Lục Trác Niên chuyển vào bèn được Kỳ Duật để trong phòng ngủ của mình.
“Cái đó không phải cỏ…” Kỳ Duật đến chịu hắn.
“Không phải cỏ thì là gì, có thấy ra hoa bao giờ đâu.” Lục Trác Niên dí dỏm nói. “Anh không rành mấy cái này, không nở hoa thì hoặc là cỏ, hoặc là rau, hay về nhà em chỉ cho anh biết đi.”
Kỳ Duật chỉ nhoẻn miệng cười, coi như đồng ý sẽ “chỉ” cho hắn.
“À đúng rồi, chữ em viết cũng đẹp lắm. Hôm anh đến nghe em giảng bài có thấy chữ viết trên bảng của em, chậc chậc chậc, em còn bí mật luyện chữ nữa hả?”
Kỳ Duật đáp: “Chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên luyện viết thôi ấy mà.”
Lục Trác Niên ra vẻ đã hiểu, lại “vô tình” nghĩ ra một đống ưu điểm của Kỳ Duật, thậm chí còn tấm tắc khen ngợi “tay nghề cạo râu” một hồi rồi mới nói: “Em xuất sắc thế này làm anh tự ti quá.”
Kỳ Duật đã quen với mấy trò của Lục Trác Niên, dù không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cứ kiên nhẫn chờ rồi sẽ qua.
Xe đã tới bãi đỗ dưới lòng đất của siêu thị, Lục Trác Niên tìm chỗ trống để đỗ, sau đó quay sang nhìn Kỳ Duật.
Những lần trước Kỳ Duật còn chưa quen được với hàm ý trong ánh mắt kiểu này, nhưng mấy hôm nay, gần như bất cứ lúc nào Lục Trác Niên cũng sẽ tìm cơ hội để hôn anh. Có khi hắn sẽ nói đùa vài câu như hôm nay, làm Kỳ Duật lúng túng không biết phải tiếp lời thế nào. Lại có khi ánh mắt hắn bất chợt dính chặt lấy anh, cơ thể cũng sán lại gần, nằng nặc đòi được thơm anh mới thôi.
Kỳ Duật không rõ mục đích của Lục Trác Niên là gì, có lần hắn chặn anh lại sau cửa, cả người ôm chặt lấy anh, trao anh một nụ hôn ướŧ áŧ, xong xuôi còn kề má chạm cổ, dụi dụi tai vào tai anh. Kỳ Duật bèn dò hỏi: “Anh muốn làm à?” Anh hơi khó xử vì đây là chỗ của người lớn.
Nào ngờ Lục Trác Niên lại bật cười: “Thầy Kỳ mà cũng hỏi được câu này sao.”
Kỳ Duật đỏ bừng mặt, túm tai của hắn mà kéo ra.
Lục Trác Niên vẫn cứng đầu ôm cứng lấy anh, nét cười còn đó nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Chỉ là muốn hôn em thôi.” Dứt lời lại hôn anh thêm cái nữa.
Chính là ánh mắt này, nóng bỏng và dán chặt lên người anh, tựa như bàn tay vươn ra trong bóng đêm, không chút tiếng động tóm lấy người ta.
Kỳ Duật mím môi, chợt nhận ra mình đã dần hiểu ám hiệu của Lục Trác Niên tự khi nào. Anh cúi đầu cởi dây an toàn, cởi xong, biết mình không thể chạy trốn nên tự giác ghé sát hắn hôn một cái, vừa chạm khẽ liền rời ra ngay, coi như cho hắn chút “cảm giác an toàn.” Ngồi lại vị trí rồi, anh mới cảm thấy mặt mình đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Lục Trác Niên có cảm giác tim mình run lên như bị lông chim lướt qua. Hắn ngồi yên không động đậy, chậm rãi cảm nhận một hồi mới cười.
Kỳ Duật đã mở cửa xe, thấy Lục Trác Niên vẫn chưa có ý xuống xe thì quay lại nhìn hắn. Lúc này Lục Trác Niên vẫn ngồi cười, cứ như thể không thể dừng lại được vậy. Không phải kiểu cười toe toét mà là cứ nghĩ lại cười, không thể kìm được suy nghĩ nên cũng chẳng kìm nổi nụ cười.
“Lục Trác Niên?”
Kỳ Duật vừa gọi dứt tên hắn, Lục Trác Niên bất thình lình ghé sát lại, hai tay giữ chặt mặt anh. Kỳ Duật tưởng hắn lại muốn hôn mình nên nhắm chặt mắt lại, nhưng hắn không hôn, chỉ tì trán mình vào trán anh, thật thà khen ngợi: “Thầy Kỳ tuyệt quá đi mất.”
Kỳ Duật mở mắt, lần này thật sự không hiểu nổi hành động đột ngột cũng như niềm phấn khích không rõ nguyên do của Lục Trác Niên. Anh cho là vì mình vừa hôn hắn, vậy là cũng không kìm được nụ cười ngọt ngào dần lan trên môi.
Người ấy thích mình, anh thầm nghĩ, ít ra là vào lúc này.
Lúc hai người xuống xe, Lục Trác Niên giơ tay ra trước mặt Kỳ Duật. Anh nhìn hắn, buồn cười hỏi: “Làm gì thế?” Thật ra động tác rõ ràng như vậy rồi, không thể nào không hiểu ý được.
Lục Trác Niên tuyên bố: “Anh muốn nắm tay em để khoe cả thế giới.”
Giờ thì Kỳ Duật phì ra cười, Lục Trác Niên chìa chìa tay ra trước mặt anh, ý bảo nhanh lên. Kỳ Duật vẫn thấy làm vậy quá thu hút sự chú ý nên chần chừ không đưa tay ra. Lục Trác Niên chờ một lúc rồi không chờ nữa, đưa tay ra định túm, ngay đúng lúc này Kỳ Duật cũng hơi nhấc tay, nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Rồi anh vẫn nói: “Em thấy làm thế này không hay lắm…”
Lục Trác Niên đe dọa: “Anh thấy đi một bước hôn một cái thì hay hơn.” Lời đe dọa cực kỳ nghiêm túc, Kỳ Duật thừa hiểu hắn sẽ không làm vậy thật, nhưng vẫn vờ như e sợ mà ngoan ngoãn không nói nữa.
“Đi thôi!” Lục Trác Niên quơ quơ bàn tay đang nắm lấy tay Kỳ Duật lên không trung, cứ như đây là hiệu lệnh đặc biệt vậy.
Kỳ Duật cảm thấy Lục Trác Niên như chợt trẻ con hơn hẳn, lúc thì cố tình đi nhanh, lúc thì dừng lại không chịu đi, kéo kéo tay của Kỳ Duật, đòi kéo anh đến bên mình. Lúc đầu Kỳ Duật còn chưa phát hiện, về sau hắn làm nhiều lần nên mới nhận ra, bèn hỏi: “Anh là học sinh tiểu học đấy à?”
Lúc hỏi câu này, anh còn hơi mỉm cười. Không phải nụ cười lễ độ bình thường, mà là nụ cười toát ra nét dịu dàng, ấm áp, như thể dù Lục Trác Niên có kéo vạn lần, anh cũng vẫn sẽ nhoẻn miệng cười như vậy.
Lục Trác Niên cực kỳ thản nhiên nói: “Chắc là do ở cùng thầy giáo nên tự nhiên biến thành học sinh đấy, như thế này mới có cảm giác an toàn.”
“Đừng nói linh tinh.” Kỳ Duật đáp.
Nhưng Lục Trác Niên đã bắt đầu nảy ra ý tưởng, chợt thấy lần sau có thể thử xem sao. Hắn lập tức chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chẳng để ý gì nữa nên trông ngoan ngoãn hơn hẳn.
Lần đi mua đồ này phải nói là tốn thời gian nhất, mãi mới đi xong một vòng. Lục Trác Niên bất chợt dừng lại, Kỳ Duật nhìn theo phía hắn, hai tai lập tức đỏ bừng. Anh kéo kéo hắn: “Cái này… ở nhà có rồi còn gì?”
Lục Trác Niên tiện miệng đáp: “Nhưng giờ mình có ở nhà đâu?”
Ý tứ trong câu nói này khiến Kỳ Duật sợ chết khϊếp. Anh lại dùng sức kéo hắn: “Thế thì để về nhà rồi tính sau.”
“Lâu rồi mới đi ra ngoài thế này, dù gì cũng phải dùng mà.” Lục Trác Niên tiện tay cầm một hộp. “Em thích loại gì?”
Kỳ Duật bất lực: “Giống nhau cả mà.”
“Giống đâu mà giống.” Lục Trác Niên bắt đầu giảng giải cho anh thế nào là siêu mỏng, có gân, có hạt… Kỳ Duật thấy phía sau có vài cô bé đi ngang qua hình như liếc về phía này rồi phấn khích thầm thì to nhỏ với nhau.
Mấy cô bé đó cũng tầm tuổi học sinh của mình… Kỳ Duật chợt nghĩ.
Lục Trác Niên kéo kéo Kỳ Duật: “Thầy Kỳ không nghe giảng à, em thích loại nào?”
Kỳ Duật vội hoàn hồn nhìn hắn: “Anh thích là được.”
Lục Trác Niên nhướn mày, lần đầu tiên bỏ tay Kỳ Duật ra, đi vòng ra sau anh, kề sát tai nói: “Em phải chọn cùng anh, đây là chuyện của hai người, mỗi một chuyện nhỏ nhặt đều phải cùng nhau tham gia.” Giọng hắn rất nghiêm túc, khiến Kỳ Duật không kiểm soát được mà bước đi theo từng lời của hắn, để mặc hắn giữ chặt lấy, hướng ánh nhìn về kệ hàng trước mặt. “Đừng để ý đến người khác, em chỉ cần để tâm đến anh là được. Nghĩ đi, khi em nhắm mắt lại, từng chút một cảm nhận anh, anh từ từ… hòa làm một với em…”
Không biết là do tác dụng tâm lý hay do Lục Trác Niên cố tình hạ thấp giọng xuống, biến mỗi âm cuối thành làn hơi vừa nhẹ vừa nhanh, quét qua tai anh…
“Cái này đi!” Kỳ Duật lấy bừa một hộp.
Lục Trác Niên cười khẽ bên tai anh, nói: “Cái này… Ừm, rất dũng cảm, nhưng anh thấy chưa hợp để sử dụng bây giờ. Mình cứ mua loại cơ bản về dùng dần, em thấy sao?” Hắn lấy hai hộp siêu mỏng loại thông thường, bỏ luôn hộp Kỳ Duật vừa chọn bừa vào trong giỏ đồ. “Cứ giữ lại, biết đâu sau này lại dùng đến.”
Hắn lại đưa tay ra định nắm tay Kỳ Duật, nhưng Kỳ Duật lại hơi né đi, hiếm khi bỏ đi trước chứ không chờ hắn như vậy.
“Giận à?” Lục Trác Niên vội đuổi theo.
Kỳ Duật đáp: “Đâu có.”
Lục Trác Niên nhìn kỹ rồi thầm phán đoán: À, ra là xấu hổ. Hắn không vội nắm tay anh nữa, chỉ thong thả đi phía sau.
Hai người thanh toán rồi xách đồ ra cất ở cốp xe. Kỳ Duật cực kỳ cảnh giác nói: “Lấy cái đó ra đi.”
“Cái nào?” Lục Trác Niên cố tình giả ngốc, thấy Kỳ Duật mím môi không nói gì, hắn mới vòng tay qua hông anh: “Đừng xấu hổ vậy mà thầy Kỳ, đây là chuyện hết sức bình thường.”
Kỳ Duật chẳng biết phải làm sao: “Em không thấy bất bình thường, chỉ là ít nhiều cũng phải tránh đi.”
“Nhưng giờ chỉ có anh với em thôi mà, em tránh ai?” Lục Trác Niên hỏi với giọng hết sức nhẹ nhàng.
Kỳ Duật không nói được gì.
Thật ra Lục Trác Niên cũng nhận thấy đối với Kỳ Duật thì hai người tiến triển quá nhanh, lúc nào anh cũng bị động mà phối hợp theo, khiến Lục Trác Niên thậm chí còn tin rằng, giả sử bây giờ hắn bỏ rơi Kỳ Duật để theo đuổi người khác, chắc chắn anh sẽ không nhiều lời, có khi còn mỉm cười thành toàn và chúc phúc cho hắn.
“Hai chúng mình đều yêu nhau và sẽ sống với nhau cả đời, em hiểu chứ?” Thấy dáng vẻ im lặng của Kỳ Duật, Lục Trác Niên lại thấy thương, thử đùa anh. “Sau này anh nằm liệt giường, em còn phải thay tã cho anh đấy.”
Kỳ Duật lập tức nguýt hắn: “Nói linh tinh.”
Lục Trác Niên bật cười, tiện thể ôm anh một cái rồi bỏ ra, ngoan ngoãn lấy thứ kia ra, đặt vào ngăn kéo trong xe.
“Đi thôi!” Lục Trác Niên nhấn còi, lại quay ra chọc cười Kỳ Duật. “Lái xe ắt gặp nguy hiểm, trước khi xuất phát cần chút cảm giác an toàn.”
Kỳ Duật mặc kệ hắn, hắn tự chụm hai ngón tay lại đặt lên môi mình, sau đó quay sang ấn lên môi Kỳ Duật, còn than thở: “Chỉ đi siêu thị thôi mà cảm giác an toàn đã giảm thấp thế này rồi… Chẹp, thôi thì đành cố vậy.”
Kỳ Duật vốn chẳng định để ý đến hắn, nhưng cuối cùng vẫn không gạt được cảm giác trong lòng, bèn ghé sát lại hôn lên má hắn một cái: “Lái xe cẩn thận.”
Lục Trác Niên cũng thấy mình nói hơi quá nên lập tức đáp: “An toàn tuyệt đối.”
Kỳ Duật mỉm cười.