Tiệc cuối năm bắt đầu từ buổi chiều. Khi Lục Trác Niên và Kỳ Duật đến nơi, trong sảnh tiệc đã có rất đông người rồi.
Đối với phần lớn nhân viên trong công ty, mục đích đầu tiên của tiệc cuối năm chính là để khen thưởng và tổ chức các hoạt động bốc thăm khác. Thứ hai, nếu không có những hoạt động quy mô lớn này thì đại đa số mọi người rất hiếm khi được vào những nơi cao cấp thế này, cho nên họ đều nhân cơ hội để tận hưởng và cũng là để mở mang tầm mắt. Ngoài ra đây cũng là dịp để mọi người được xem tiết mục biểu diễn của những bộ phận khác, nhất là những bộ phận cấp cao mà bình thường khó có dịp được thấy. Còn mấy chuyện như tuyên dương rồi phát biểu này nọ thì là việc của các lãnh đạo với bộ phận tổ chức.
Là đối tác làm ăn của Lục thị trong hai năm nay, Kỳ Trấn đại diện cho cả công ty nhà mình và dẫn theo vợ chưa cưới đến dự buổi tiệc. Hai người ngồi ở bàn bên cạnh vợ chồng Lục Triển Đình.
Lục Triển Đình cũng học theo tác phong của cha mình chứ không giống với bên Kỳ gia. Ở Kỳ gia, mỗi lần ra khỏi cửa, ông lão họ Kỳ lại có vệ sĩ bảo vệ xung quanh, chỉ thản nhiên xuất hiện trong những trường hợp mọi người đều dõi mắt theo, cực kỳ phô trương uy thế. Còn ông lão họ Lục khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, phải lăn lộn vấp ngã rất nhiều mới gây dựng được công ty của ngày hôm nay. Đến khi già, ông thấy mệt rồi nên đẩy hết cả mớ công việc sang cho con trai, còn mình thì nhàn nhã hưởng thụ. Cũng chính vì việc này nên dù người lập ra Lục thị đáng lý phải được coi là nhân vật tầm cỡ của thời đại, nhưng ông lão họ Kỳ lại luôn khinh thường, cho rằng bên đó chẳng có phong cách thế gia gì cả.
Lục Triển Đình cũng được coi là thế hệ hưởng phúc, chưa từng phải khổ cực như bố mình bao giờ, nhưng kỳ lạ là ông lại có cung cách ứng xử y như bố mình, cứ như thể Lục thị chỉ là công ty bé tí tẹo chẳng có uy thế gì cả, ông phải lao tâm khổ sức, làm như trâu như bò mới duy trì được công ty này vậy.
Người ta thường nói không ai giàu ba họ cả. Trong gia đình họ Lục, chỉ có mỗi Lục Trác Hoa từ bé đã được rèn luyện để trở thành người kế nghiệp mới khiến ông lão họ Kỳ miễn cưỡng lọt mắt, đến cháu ruột cũng bằng lòng gả cho, tiếc là Lục Trác Hoa lại mất sớm. Về sau Kỳ Duật vào tay của Lục Trác Niên, ông lão liền cảm thấy mối hôn sự này thật chẳng ra đâu vào đâu.
Quan điểm của Tả Kiều thì còn cực đoan hơn cả của ông lão. Bà lúc nào cũng châm biếm nhà họ Lục là lũ kém cỏi dốt nát trước mặt Kỳ Trấn, cực kỳ khinh thường họ. Kỳ Duật liên hôn với Lục gia thì càng phải chịu sự lăng mạ của bà ta, rằng anh đường đường là đàn ông mà lại đi hạ nhục mình như thế. Phụ nữ thời xưa đều không dám lấy hai đời chồng, Kỳ Duật làm vậy thì chẳng hóa bôi tro trát trấu lên mặt người nhà họ Kỳ. Anh bước vào cái nhà giàu xổi như vậy thì chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Kỳ Trấn hiểu rõ mẹ mình là người nông cạn, không biết nhìn đời, chỉ là một phụ nữ chất chứa hận thù vì chồng chết sớm mà thôi. Những lời như vậy y đã nghe quá nhiều, hồi nhỏ còn bị ảnh hưởng, đến giờ nghe quen tai rồi nên cũng mặc cho bà nói. Hôm nay là tiệc mừng cuối năm của Lục thị, Lục Triển Đình chẳng làm vẻ cao sang gì nên Kỳ Trấn cũng không tiện hành xử theo quy củ của nhà mình. Y đến từ sớm, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
Tính ra Kỳ Trấn còn đến sớm hơn cả Kỳ Duật. Khi Kỳ Duật vừa đi vào cùng Lục Trác Niên, y đã nhìn thấy ngay. Hai người ấy sóng vai đi với nhau thật sự rất nổi bật. Kỳ Trấn chỉ im lặng liếc sang, vừa hay thấy cảnh Lục Trác Niên vòng tay qua eo Kỳ Duật rất tự nhiên, lại còn ghé sát gần để nói nhỏ gì đó. Y ngồi ở bàn ngay dưới sân khấu, cách cửa ra vào rất xa nên không nhìn rõ vẻ mặt của hai người, vậy là y thu lại ánh mắt.
Vợ chưa cưới của Kỳ Trấn không thân quen với Kỳ Duật lắm, chỉ nghe Du Vi khẽ nói với Lục Triển Đình: “Niên Niên với tiểu Duật đến rồi kìa.” Lúc này cô mới nhìn theo ánh mắt của vợ chồng họ, hỏi Kỳ Trấn: “Kia là Kỳ Duật à?”
Kỳ Trấn cũng liếc nhìn theo, hờ hững “ừ” rồi thôi.
Từ Khả Huyên rất tò mò về Kỳ Duật. Cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với anh bao giờ, tất cả thông tin về anh đều chỉ được nghe qua lời của mẹ chồng tương lai nên hiển nhiên không có ấn tượng gì tốt cả. Cô chỉ nhìn từ xa rồi đánh giá, cảm thấy người này đúng là chỉ được cái vẻ bề ngoài nên trong lòng cực kỳ khinh bỉ.
Thế nhưng người khác lại không nghĩ vậy.
Mỗi lần đi cùng Lục Trác Niên, Kỳ Duật đều cảm thấy hắn đi đến đâu cũng rất được yêu mến, từ chủ quán bar, chủ nhà hàng cho đến nhân viên phục vụ, bảo vệ khu đỗ xe, dù không hay qua lại nhưng cũng chào hỏi mấy câu với nhau. Nhưng những lần đó không thể nào so với khi cùng hắn đi qua cửa khách sạn để vào trong sảnh tổ chức tiệc như lần này. Cảm giác khi ấy thật sự rất khó phai.
Lục Trác Niên dường như đọc được ý nghĩ của Kỳ Duật nên bèn ghé lại gần mà hỏi: “Có phải cậu đang thấy tôi rất được yêu mến không?”
Kỳ Duật nhìn hắn rồi chỉ cười khẽ chứ không nói gì. Anh biết hắn hai năm nay đều làm từ những bộ phận thấp nhất rồi luân chuyển lên dần, nhưng công việc là một chuyện, cách đối nhân xử thế lại là chuyện khác. Dù hắn làm lâu như vậy nhưng không thấy hắn quá thân thiết với đồng nghiệp nào cả.
Lục Trác Niên quả nhiên rất được yêu mến, nhất là khi mọi người thấy hôm nay quản lý Lục đi cùng một người đàn ông rất tuấn tú như vậy. Họ chưa thấy người đó bao giờ nên đoán không phải là người trong công ty, vậy là nhao nhao kéo đến chào hỏi, tiện thể hỏi luôn: “Anh đây là…?”
Lục Trác Niên cười cười, giới thiệu như kiểu đang ra ám hiệu: “Là ‘tiểu Ngọc’ đó.”
Câu này khiến tất cả mọi người đều ngớ ra.
Kỳ Duật không hiểu ngọn nguồn câu chuyện nên Lục Trác Niên bèn kể lại cho anh nghe. Kể xong, hắn chỉ nói qua loa: “…Chẳng biết vì sao khi đến tai bố thì chuyện lại thành tôi lén có bạn gái mới, thế là bố gọi tôi đến rồi tra khảo một hồi.” Hắn nói như thể đây là chuyện cười, nhưng Kỳ Duật lại lập tức nhìn vào mắt hắn, tuy anh không nói gì cả, nhưng vậy là đã đủ để khiến Lục Trác Niên hiểu ý anh.
Từ trước tới giờ, Lục Trác Niên là một người rất độc lập, hắn không chịu nghe theo lời người khác mà chỉ thích làm theo ý mình. Cũng chính bởi vậy nên hắn chẳng có ai để cùng sẻ chia đắng cay cả. Hắn chưa từng cho rằng mình thiếu thốn tình cảm, chỉ là đã quen một mình rồi, chẳng ai trói buộc được hắn. Nhưng khi Kỳ Duật nhìn hắn, hắn lại chợt nghĩ, giá như lúc ấy cũng có người lặng lẽ quan tâm đến mình như vậy thì tốt biết mấy. Xét cho cùng, tình yêu có thể tùy duyên mà đến, nhưng sự thấu hiểu và đồng hành thì khó mà có được.
“Lo cho tôi hả?” Lục Trác Niên cười hỏi.
Kỳ Duật cũng nhoẻn miệng cười, đáp: “Chắc tôi nghĩ nhiều rồi… Tại tôi có cảm giác hình như chuyện này liên quan đến mình.” Dường như anh hơi thẹn thùng với phản ứng vừa rồi của mình nên lên tiếng giải thích.
Thấy tiệc chuẩn bị bắt đầu, Lục Trác Niên bèn kề tai anh nhỏ giọng nói: “Xốc lại tinh thần đi.” Sau đó ôm ngang hông anh, cùng đi ra ngồi chỗ tổng giám đốc.
Kỳ Duật lại không hề cảm thấy mình phải xốc lại tinh thần, nhưng anh sợ Lục Trác Niên sẽ căng thẳng nên cũng không lên tiếng, để hắn kéo mình đi. Trước khi ngồi xuống, hai người chào hỏi tổng giám đốc trước, tổng giám đốc cũng biết Kỳ Duật nên ôn tồn hỏi: “À, đây là cậu hai nhà họ Kỳ đó hả?”
Lục Trác Niên cười đáp: “Em ấy trầm tính lắm, sau này phải nhờ bác quan tâm nhiều ạ.”
“Nói thế không được, người ta đã người của cậu rồi, sao lại phải nhờ đến tôi quan tâm?”
Lục Trác Niên nhỏ giọng nói: “Dù gì cũng phải gọi bác là bác trai mà.”
Tổng giám đốc vội xua tay: “Ấy ấy, chuyện của hai người… Còn chưa cho tôi uống rượu mừng thì tôi không nhận đâu.” Hôn sự của Lục Trác Niên với Kỳ Duật cũng khá miễn cưỡng, hai nhà không hề tổ chức tiệc đàng hoàng, chỉ bảo chờ khi nào mọi chuyện ổn định thì bàn sau.
“Đến lúc ấy sẽ đền bù cho bác hết.” Lục Trác Niên đáp.
Tổng giám đốc quay sang nhìn Kỳ Duật, cười lớn: “Được, được.”
Mấy năm nay người mở đầu buổi tiệc đều là Lục Triển Đình, hôm nay ông lão họ Lục hiếm lắm mới xuất hiện, MC liền mời ông lên sân khấu để nói đôi câu. Ông chỉ cười khà khà mà xua tay từ chối, không chịu lên sân khấu: “Hôm nay ấy à, tôi chỉ tham dự với tư cách người nhà thôi. Chậc, đừng có lôi tôi lên đó, lôi nó kia kìa…” Ông chỉ vào con trai mình.
Lục Triển Đình cũng theo đó mà lên trên nói mấy lời khai mạc, bên dưới vỗ tay rần rần. Ông có thói quen không nói nhiều lời, chỉ đến đoạn cuối mới thông báo rằng quản lý bộ phận hành chính hiện giờ sẽ lên nắm chức phó tổng giám đốc. Tuy tin này có hơi đường đột, nhưng không hề bất ngờ chút nào, chỉ là người được giới thiệu sẽ lên chức phó tổng giám đốc này lại khiến mọi người sửng sốt.
Kỳ Duật ngồi ở bàn của bên bộ phận hành chính, nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thào: “Lục Trác Niên? Đây… là con trai của chủ tịch Lục?”
“Cứ thế nhảy một phát lên chức đó luôn à?” Mọi người không hiểu nổi.
Sau đó Kỳ Duật nhìn thấy Lục Trác Niên đứng dậy, lúc hắn bước lên sân khấu, bên dưới đã đầy những tiếng ô a ngạc nhiên. Kỳ Duật bất giác mỉm cười.
“Chào mọi người, tôi là Johnny, tên tiếng Trung là Lục Trác Niên.” Lục Trác Niên khẽ cười rồi cúi người với ông nội mình. “Cảm ơn ông nội đã ủng hộ cháu.”
Hắn dùng bằng cấp bên nước ngoài để vào công ty, lúc đăng ký cũng dùng tên tiếng Anh nên mọi người đều tưởng hắn học bên nước ngoài rồi về nước làm việc, chỉ biết hắn họ Lục chứ chẳng ngờ lại cùng họ Lục với Lục thị.
Bên dưới bắt đầu rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Tới lúc mời rượu sau đó, Lục Triển Đình dẫn đầu nhóm lãnh đạo đi cùng Lục Trác Niên đi từng bàn để mời. Hồi trước đôi bên chỉ nâng chén rồi nói vài câu cho có là xong, nhưng năm nay có Lục Trác Niên thì không như vậy. Vừa rồi lúc hắn mới đi vào, những người ra chào hỏi với hắn đều tản về các bộ phận khác nhau, lúc này thân phận hắn đã khác, tuy có hơi bối rối, nhưng Lục Trác Niên rất khéo miệng nên không tới nỗi không biết cách xử lý trong bầu không khí lúng túng này.
Hắn mời rượu từng bàn dưới sự quan sát của Lục Triển Đình và các lãnh đạo khác, mời đến bàn nào cũng có chuyện để nói, thậm chí hắn còn nhớ được gần hết tên của mọi người, khiến họ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cuối cùng mới đến bàn của bộ phận hành chính, hắn vẫy tay gọi Kỳ Duật: “Qua đây nào.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Kỳ Duật đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Trác Niên.
Hắn nói với anh: “Em à, những món em làm mọi người đều nếm hết rồi nên em yên tâm, họ không làm khó em đâu. Em chỉ cần uống một tẹo là được.” Sau đó hắn lại nói với mọi người: “Ầy, tôi có hẹn là sẽ bảo em ấy kính rượu mọi người, nhưng mà tửu lượng em ấy kém, thành ý thôi là đủ rồi nhỉ, vì bình thường em ấy không uống rượu đâu.”
Lúc Kỳ Duật uống rượu, Lục Trác Niên chăm chú dõi theo anh, còn thì thầm bảo: “Uống ít thôi, có ý là được rồi.”
Có người kêu lên: “Chúng tôi nghe thấy hết rồi nhé phó tổng! Người ta có ý là được, nhưng anh thì chưa đủ thành ý đâu đó.”
Vậy là mọi người đều cười ầm lên.
Chờ hai người mời rượu xong, Lục Triển Đình mới nói với Kỳ Duật: “Anh trai của con ở bên kia kìa.”
Lục Trác Niên bèn nhìn Kỳ Duật, Kỳ Duật thì mím môi cười với hắn, ý là không sao. Hắn bèn nắm tay anh đến chỗ Kỳ Trấn, hai người cùng kính rượu với y.
Kỳ Trấn không nói gì nhiều. Người nhà họ Kỳ rất giỏi giữ thể diện. Nếu không phải đã biết chuyện từ trước thì hẳn Lục Trác Niên cũng không nghĩ Kỳ Trấn lại là người có thể bắt nạt em trai.
Cứ đi một vòng như vậy, Lục Trác Niên đã uống nhiều hơn cả Lục Triển Đình. Hắn ngồi xem chương trình cùng Kỳ Duật một lúc rồi đi vào phòng vệ sinh.
Khéo sao hắn lại gặp Kỳ Trấn ở cửa.
Kỳ Trấn hỏi: “Uống nhiều rồi hả?”
Lục Trác Niên đáp: “Cũng hơi nhiều.”
Kỳ Trấn gật đầu, nói: “Tôi thấy cậu với Kỳ Duật có vẻ rất thân thiết, nói thật là tôi khá bất ngờ đấy.”
“Kỳ Duật là đứa cao ngạo, tôi rất hiểu nó. Nó không hề thích gia đình mình, kể cả như vậy, lúc đầu nó cũng không chịu liên hôn. Nhưng khi nghe tới cái tên "Lục Trác Hoa’, nó ngay lập tức đổi ý.”
Kỳ Trấn dường như không quan tâm Lục Trác Niên có tin lời mình hay không, y cứ từ tốn nói như vậy, sau đó còn thêm một câu: “Mời anh.” Thế rồi y đi ra ngoài.
Lục Trác Niên đứng im tại chỗ, kỳ thật hắn chẳng tin lấy một chữ, nhưng dường như do men rượu xộc lên đầu nên hắn cảm thấy cực kỳ, cực kỳ khó chịu.