Kỳ Duật một mình bận bịu trong bếp, vừa quay người lại thì thấy Lục Trác Niên bước vào. Trong một khoảnh khắc, hai người không biết phải nói gì. Qua một chốc, Kỳ Duật mới hỏi: “Sao anh lại vào đây?”
“Thằng Phong đang chơi game ở ngoài phòng khách, tôi vào đây xem có giúp gì được không.” Lục Trác Niên đáp.
Kỳ Duật nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu, anh cứ ra phòng khách chơi game đi.”
Lục Trác Niên cũng cười, cố tình nói: “Cậu lại đang thầm khinh tôi đấy hả?”
“Đâu có.” Kỳ Duật giải thích: “Anh nhìn này, tôi thực sự không cần giúp gì mà.”
Lục Trác Niên quét mắt nhìn một lượt, thấy ít nhất cũng phải có năm, sáu món ăn, nhưng Kỳ Duật làm trông rất nhàn hạ mà lại đâu vào đấy, đúng là chẳng có việc gì cần nhờ đến hắn cả. Nói thật, nếu Kỳ Duật không phân công thì hắn cũng chẳng biết mình có thể làm gì.
“Khụ.” Lục Trác Niên hơi nắm bàn tay lại, khẽ nói: “Vệ Lăng Phong là đứa ngỗ nghịch, buông thả quen rồi nên ăn nói với hành xử rất tùy tiện, cậu đừng để ý nhé.”
“Không đâu, cậu ấy rất tốt đấy chứ.” Kỳ Duật nói.
Lục Trác Niên nhướng mày: “Tốt ở đâu cơ?” Giọng nói tỏ rõ vẻ không bằng lòng với việc trả lời qua loa này của Kỳ Duật.
“Thì cậu ấy là bạn của anh còn gì?” Kỳ Duật vẫn nói thì ít mà ý thì nhiều, dường như đang chú tâm đến việc nấu ăn, không quan tâm lắm đến việc nói chuyện.
“Cứ là bạn tôi thì tốt hết à?” Lục Trác Niên tựa vào quầy bếp, tỏ vẻ sẽ ở lại đây khá lâu.
Kỳ Duật thấy vậy thì im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Bẩn đấy, đừng dựa vào đây. Anh ra phòng khách chơi với cậu ấy đi, dù gì cậu ấy cũng là khách, làm thế này không phải phép đâu.”
Lục Trác Niên đành phải đứng thẳng lên, nhìn Kỳ Duật, từ tốn nói: “Nhưng tôi không muốn ra đó với nó.” Lúc nói hắn còn cố tình kéo dài giọng, như thể đang chờ người ta đoán ý mình muốn nói.
Kỳ Duật lại im lặng, thấy độ nóng đã vừa đủ thì tắt bếp. Lục Trác Niên nhìn theo, cuối cùng cũng tìm được việc để làm, lập tức vươn người sang: “Để tôi nếm thử cho.” Dứt lời liền lấy thìa ở trong tay Kỳ Duật, Kỳ Duật gần như lập tức rụt tay lại. Lục Trác Niên nếm thử một ít rồi nhận xét: “Ngon đấy.” Xong xuôi, hắn định trả lại thìa thì hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Kỳ Duật: “Tôi chạm miệng vào rồi nên không cho vào nồi được nhỉ?”
Lúc này hai người họ đang đứng rất sát nhau, trên mặt Lục Trác Niên còn mang theo ý đùa không hề ác ý nhắm vào bệnh sạch sẽ của Kỳ Duật. Kỳ Duật lùi một bước về phía sau, đưa tay đón lấy thìa, khẽ nói: “Chỗ này không chơi được, anh ra ngoài kia chơi đi.”
Lục Trác Niên vẫn đứng im, nhìn Kỳ Duật chằm chằm, sau đó đứng thẳng dậy, cười bảo: “Ầy, vậy tôi không làm vướng tay cậu nữa.” Cứ như thể hắn vào đây chỉ để quấy rầy, xem xem có gì cần giúp không.
Ngay khi hai người vừa cách xa nhau ra, vẻ mất tự nhiên của Kỳ Duật liền biến mất. Lục Trác Niên đã quá từng trải nên nhìn được ngay sự thay đổi dù chỉ nhỏ nhặt này, nhưng hắn vẫn không thay đổi sắc mặt mà nhàn nhã đi ra khỏi bếp, đến ngay phòng để đồ đang nhốt Vệ Lăng Phong, lôi cậu ta ra ngoài.
“Đã tỉnh ra chưa?” Khi hắn hỏi câu này, vẻ lạnh lùng liền thay thế dáng ung dung vừa rồi, một tay xách cổ cậu chàng kia lên, tay còn lại thì đút túi quần.
Vệ Lăng Phong trề môi, lạnh lùng hừ một tiếng, mở miệng nói: “Đều là tự em đa tình, nào hay anh đã thay lòng đổi dạ.” Mặt cậu ta còn tỏ vẻ đau khổ rất khoa trương, đến cuối còn nói rất có nhịp, như kiểu đang đọc rap.
Lục Trác Niên nghẹn lời không nói được gì, bèn vỗ vào trán cậu ta: “Chú nói chuyện tử tế đi cái!”
“Anh cứ nói thẳng toẹt ra là đang theo đuổi anh ấy đi xem nào, chẳng nhẽ em không giúp anh một tay được?” Cậu ta lẩm bà lẩm bẩm, vẻ mặt rất bất mãn. “Nhốt em vào làm cái quái gì không biết.”
Lục Trác Niên bị chẹn họng nhiều quá nên muốn phản kháng: “Theo đuổi cái gì, bọn anh kết hôn hợp pháp hẳn hoi rồi.”
“Hợp pháp…” Vệ Lăng Phong cố tình nói giọng eo éo. “Ý anh là ở chung hợp pháp ấy hả? Đến giường còn không nằm chung với nhau, anh kết hôn cái quái gì chứ. Hờ hờ, lúc em đi lấy máy chơi game là biết thừa rồi, còn giả vờ giả vịt với em làm gì.” Cậu ta tỏ vẻ chê bai và khinh bỉ.
Lục Trác Niên lạnh lùng hỏi: “Ai cho chú lấy? Đến Kỳ Duật còn không vào phòng anh, sao để chú vào được?”
“Anh ấy không vào là việc của anh ấy nhé, còn việc anh không có bản lĩnh là chuyện của anh.”
Lục Trác Niên bị cậu ta chọc tức đến muốn ói máu: “Chú hiểu cái quái gì, đã kết hôn chưa mà đòi?”
Thực ra với khả năng của Lục Trác Niên, hắn không thể nào không cảm nhận được cảm xúc của mình đối với Kỳ Duật đã thay đổi, nhưng chỉ chút thay đổi nhỏ này thật sự không thể khiến hắn có hành động gì mang tính thực chất cả. Đây không phải kiểu vừa thấy một người ưng ý là sẽ theo đuổi, nếu thấy không hợp thì chia tay luôn, bởi họ đã là hai người kết hôn trên giấy tờ đàng hoàng. Khi không có tình yêu thì còn có thể tôn trọng nhau như khách, một khi đã có bất hòa, nếu ổn thỏa thì còn tốt, chứ không thì rất rắc rối. Tờ giấy kết hôn này không chỉ liên quan đến hai người họ hay hai bên gia đình, mà còn dính đến cả lợi ích to lớn của cả hai công ty. Cho dù không bàn đến chuyện này thì chỉ riêng tính cách của Kỳ Duật thôi đã khác hoàn toàn với những người cũ mà hắn từng qua lại. Bởi vậy nên hắn không tự tin. Số người hắn từng tán tỉnh nhiều vô số kể, mà một khi tán được thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chỉ riêng Kỳ Duật thì… Vả lại còn chưa chắc đã tán đổ được.
“Anh cảnh cáo chú, tí nữa đừng có mà giở trò đấy!” Lục Trác Niên nhéo tai Vệ Lăng Phong. “Ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong thì phắn, đã nghe rõ chưa?”
Vệ Lăng Phong ấm ức: “Thế rượu thì sao?”
“Đã bị dị ứng với cồn lại còn đòi uống…” Lục Trác Niên càng nói càng thấp giọng. “Rồi, anh uống với chú.”
Mặc dù không uống được rượu nhưng Vệ Lăng Phong rất hiểu văn hóa uống rượu, lúc này liền trưng ra vẻ mặt kiểu “hiểu mà hiểu mà”, rồi còn cười khà khà rất có ý đồ.
Lục Trác Niên lại gõ lên đầu cậu ta: “Đừng có mà nghĩ lung tung, đã bảo đừng giở trò rồi.”
Lần này Vệ Lăng Phong không mua nước cam mà mua Sprite, trông rất hợp với rượu trắng, để trong cốc thủy tinh thì không khác gì nhau vì đều trong suốt cả.
Khi thức ăn được bày lên bàn, Vệ Lăng Phong rất biết điều mà chủ động rót rượu, người được rót là Kỳ Duật. Không ngờ Lục Trác Niên lại lấy mất cốc của Kỳ Duật, nói: “Cậu ấy không uống được.” Sau đó rót Sprite cho anh.
Vệ Lăng Phong há hốc mồm, bất bình kêu lên: “Ơ kìa ơ kìa anh làm gì thế? Em đang rót rượu cho anh Kỳ mà, anh tham gia vào làm gì?” Lúc nói cậu ta còn liên tục liếc mắt về phía Lục Trác Niên: Ê, thế này là sao hả ông anh? Em đang giúp anh đấy, anh hiểu ý giúp em cái.
Lục Trác Niên cũng liếc sang phía cậu ta, mặc kệ ám hiệu qua cái nháy mắt đó. Hắn lấy cho mình một cốc rồi rót rượu trắng vào: “Đã bảo anh uống với chú rồi mà.”
Vệ Lăng Phong hiểu ra: À à, hóa ra là chơi chiêu này hả? Vậy là cậu ta lại thêm củi vào lửa: “Chán thế nhờ, rượu cũng không cho uống.”
“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.” Kỳ Duật vừa nói vừa muốn rót rượu cho cậu ta, nhưng Lục Trác Niên đã cười cười mà ngăn anh lại: “Thôi, nhóc con như nó thì uống Sprite với cậu là được rồi.”
Kỳ Duật ngơ ngác nhìn Vệ Lăng Phong, không rõ Lục Trác Niên nói vậy có phải đang ngầm chế giễu mình không.
Vệ Lăng Phong bực bội giải thích: “Em bị dị ứng với rượu, cái này là điều không thể chống lại được, hiểu không hả?”
Đã bị dị ứng rượu mà từ nãy giờ cứ đòi Lục Trác Niên phải uống rượu cùng mình, lại còn tỏ vẻ rất bình thường, tất cả điều này đều vượt quá phạm vi lý giải của Kỳ Duật, không hiểu có phải hai người này đang đùa giỡn không nên nhất thời không động đậy gì. Cho đến khi thấy Lục Trác Niên rót Sprite cho Vệ Lăng Phong, anh mới nửa tin nửa ngờ mà rút tay lại, nói với hắn: “Vậy anh cũng đừng uống nữa.” Bàn ăn có ba người mà hai người uống Sprite, có mỗi mình hắn uống rượu thì cũng hơi kỳ.
Vệ Lăng Phong hết chịu nổi, lớn tiếng chặn lại: “Ấy, thế thì không được, cái này là anh ấy nợ tôi mà.” Không rõ hắn đang diễn hay nói thật. “Lần trước anh gọi một cú là anh ấy đi luôn, nói ra thì anh cũng nợ tôi đấy.”
Kỳ Duật không ngờ chuyện lại liên quan đến cả mình, bất giác quay sang nhìn Lục Trác Niên, nhưng hắn đã đang gắp thức ăn rồi nên không thấy được ánh mắt ấy. Kỳ Duật bèn hỏi: “Chuyện từ khi nào vậy, tôi không biết gì cả.”
Vệ Lăng Phong cũng phát hiện ra Lục Trác Niên đang ăn nên vội vàng cướp luôn đôi đũa của hắn, nói: “Không cho ăn, anh còn chưa uống rượu kia kìa.”
“Rồi.” Lục Trác Niên nâng cốc lên, hai người chạm cốc với nhau, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch dưới sự giám sát của Vệ Lăng Phong. Cậu ta hét lớn: “Hay!” Khiến Kỳ Duật giật bắn mình.
Lục Trác Niên chê trách: “Tự nhiên hét lên làm gì hả thằng kia.”
Vệ Lăng Phong giơ ngón cái, cố tình nói: “Anh Trác Niên đúng là ra dáng đàn ông! Chất quá đê!” Dứt lời, cậu ta cũng quay ra uống một hơi cạn sạch Sprite trong cốc, trông cứ như thể đang uống rượu, xong xuôi thì quay sang nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật đành phải lặng lẽ cầm cốc Sprite của mình lên uống hết, sau đó chủ động rót thêm cho họ, người nào uống rượu thì rót rượu, người nào uống Sprite thì rót Sprite.
Lục Trác Niên bị tiếng hò hét của Vệ Lăng Phong làm cho đau hết cả đầu: “Chú ăn cơm giùm cái.”
Vệ Lăng Phong thấy mình diễn cũng ổn ổn rồi, vậy là hài lòng trả lại đũa cho hắn, còn mình cũng bắt đầu ăn.
Kỳ Duật nấu ăn rất khéo, vì lúc đi trên đường Vệ Lăng Phong cứ đòi uống rượu cùng Lục Trác Niên nên anh đều làm những món nhắm cho hai người họ, nào ngờ cuối cùng cậu ta lại uống Sprite.
Nhưng điều này chẳng làm ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của Vệ Lăng Phong, cậu ta thích nhất là món thịt bò kho thái lát, còn hỏi Kỳ Duật mua ở đâu. Vừa rồi cậu ta nằm ườn ở quầy bar một hồi mà chẳng thấy Kỳ Duật chế biến thịt bò.
Kỳ Duật cười đáp: “Thịt này hôm qua tôi mua, vừa rồi mới thái lát ra. Nếu cậu không chê thì chút nữa tôi gói chỗ còn lại trong tủ lạnh để cậu mang về.”
Vệ Lăng Phong liền nói: “Mang về làm gì, tôi muốn ăn thì qua đây luôn cho nhanh. Tôi cũng chẳng biết thái thịt.” Rồi cậu ta lại nhận xét: “Món gà ướp lạnh này cay quá, lần sau anh cho ít ớt thôi, tôi không ăn cay được.”
Lục Trác Niên gằn giọng nhắc nhở: “Vệ Lăng Phong.”
Vệ Lăng Phong nhìn hắn, lại quay sang nhìn Kỳ Duật, ướm hỏi: “…Cảm ơn?”
Kỳ Duật nhìn ra ngay Lục Trác Niên đã dặn dò cậu ta từ trước nên không khỏi cảm thấy bối rối. Anh khẽ nói: “Không có gì.”
“Đừng để ý nó, nó ăn ở đâu chẳng được, sao cứ phải đến đây ăn làm gì? Toàn cậy mình mặt dày.” Lục Trác Niên nói.
Kỳ Duật hơi cúi đầu, trong đầu thầm lặp đi lặp lại hai câu ở giữa. Đúng vậy, ăn ở đâu chẳng được, đâu nhất thiết cứ phải đến đây ăn.
Anh ngẩng đầu lên, khẽ cười với Lục Trác Niên, không nói gì cả.