Lục Trác Niên đã quen với việc không theo kịp tư duy nhảy cóc của Kỳ Duật, dù gì anh cũng say rồi, trông thì có vẻ vẫn bình thường nhưng lúc nói chuyện lại chẳng giống bình thường gì cả. Hắn dở khóc dở cười, nói: “Ê này, cho tôi ghi lại hình ảnh của cậu lúc này được không?”
Kỳ Duật nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Lục Trác Niên ho khan: “Tại trông cậu dễ thương.”
Lúc nói câu này, hắn còn chẳng thèm chớp mắt, cứ thế nhìn thẳng vào Kỳ Duật, lại còn nở nụ cười lơ đãng, thanh âm cũng trầm thấp, đúng kiểu ghẹo gái tiêu chuẩn. Đáng tiếc là người đang được hắn thả thính vừa nghe xong liền đẩy hắn ra: “Tôi muốn nôn.”
Lục Trác Niên lại vội vã đỡ Kỳ Duật ngồi dậy, lấy chân khều thùng rác đến gần. Kỳ Duật nôn khan một lúc cũng chỉ nôn ra dịch mật.
“Rồi rồi, nào, súc miệng đi.” Lục Trác Niên dỗ dành Kỳ Duật. “Thế nào, giờ nằm xuống ngủ nhé? Ngủ một giấc là khỏe lại ngay.”
Kỳ Duật chậm chạp nằm xuống, Lục Trác Niên phục vụ anh xong thì định nằm lên giường, chợt nghe Kỳ Duật nói: “Mùi quá.”
“…” Có lẽ do bị giày vò quen rồi nên lần này Lục Trác Niên hiểu ý Kỳ Duật rất nhanh, chỉ khựng lại một lúc liền lập tức đáp “ừ ừ”, sau đó đi thay túi rác khác.
Đến lúc này Kỳ Duật mới không nói gì nữa, Lục Trác Niên cũng khẽ khàng nằm xuống cạnh anh, vươn tay tắt đèn đi.
Trong bóng tối, Kỳ Duật hỏi: “Anh ngủ cùng tôi à?”
Người Lục Trác Niên hơi cứng lại: “À ừ, tôi ngủ cùng cậu. Nếu thấy khó chịu trong người thì gọi tôi.”
Kỳ Duật chẳng nói chẳng rằng, sột soạt thò một tay sang, lần theo cánh tay Lục Trác Niên mà trượt xuống. Lục Trác Niên bị anh bất ngờ chạm vào nên giật bắn cả mình, lỗ chân lông trên người lập tức co rút lại. Cũng may là sau khi mau chóng tìm được bàn tay của hắn, Kỳ Duật liền ngoan ngoãn nắm tay hắn trong chăn, sau đó mơ màng nói: “Thế lần này anh ở lâu hơn chút nhé.”
Lục Trác Niên không nghe rõ Kỳ Duật nói gì. Hắn cứ mở to mắt nhìn vào bóng đêm, mãi cho tới lúc nghe thấy tiếng thở đều đều của Kỳ Duật, hắn mới từ từ thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình ra.
Thế nhưng bàn tay của hắn vẫn đang được Kỳ Duật nắm hờ, tựa như chiếc lá đang đậu trên tay vậy. Kỳ Duật cũng ngủ say rồi, hắn chỉ cần khẽ nhích một cái là có thể rời ra ngay, ấy vậy mà Lục Trác Niên vẫn cứ để im, không hề nhúc nhích.
Hắn nghĩ đêm nay chắc mình mất ngủ quá.
Khi nằm ở một tư thế quá lâu, người ta thường sẽ muốn động đậy để thay đổi kiểu nằm, nhưng một nửa người của Lục Trác Niên như bị Kỳ Duật khóa chặt lại, khiến hắn thấy mỏi muốn kêu giời vái đất. Dáng ngủ của Kỳ Duật đúng là không chê vào đâu được, một khi ngủ say là không hề nhúc nhích, chẳng bù cho hắn nằm cạnh, nằm kiểu gì cũng thấy không ổn. Hắn chỉ muốn cử động, mà càng muốn thì lại càng tỉnh như sáo, không tài nào ngủ được.
Trong đêm tối tĩnh lặng, tay còn lại của Lục Trác Niên không tự chủ được mà vẽ linh tinh lên ga trải giường. Thế nhưng làm vậy cũng chẳng giúp ích được gì, vậy là hắn đành bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Chẳng biết đếm được bao nhiêu con, Lục Trác Niên rốt cuộc mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông báo thức reo vang khiến hắn tỉnh dậy.
Đồng hồ vừa đổ chuông, Lục Trác Niên liền mở mắt. Quay mặt sang nhìn vẫn thấy Kỳ Duật đang say sưa ngủ, Lục Trác Niên còn chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẫn ngồi dậy, vươn tay tắt đồng hồ. Tắt xong, hắn ngồi thừ ra một lúc mới dần tỉnh hẳn ngủ.
Vì đêm qua say rượu nên Kỳ Duật vẫn đang say giấc. Hôm nay là ngày làm việc nên có lẽ Kỳ Duật vẫn phải đến trường. Lục Trác Niên nhìn anh nhưng không đánh thức, chỉ lấy điện thoại ra gọi đồ ăn bên ngoài, lo liệu xong mọi việc thì yên tâm nằm xuống tiếp.
Lúc đặt lưng xuống, hắn vô ý chạm vào tay của Kỳ Duật, đến lúc này hắn mới nhận ra “phong ấn” đã được gỡ bỏ dễ dàng từ khi nào.
Hắn quay sang nhìn Kỳ Duật. Anh vẫn nằm ngủ im lìm, dường như chẳng hề có sự thay đổi nào. Lục Trác Niên nhớ tới nỗi khổ thấu trời mà mình phải chịu đêm qua mà thấy không cam tâm, vậy là bèn nhét tay mình xuống dưới tay Kỳ Duật, thầm nghĩ chờ anh tỉnh lại mình sẽ giả vờ kêu ca các kiểu để anh phải ngượng ngùng.
Cơ thể Kỳ Duật vẫn rất nhạy cảm, dường như tay hắn vừa động vào, anh liền tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, tay đã theo bản năng mà vung ra, không cho hắn sờ vào. Lục Trác Niên giật mình, cuống quýt bắt lấy cánh tay đang vung lên của Kỳ Duật rồi để xuống giường. Lúc này Kỳ Duật cũng mở mắt, hai người nhìn thẳng vào nhau, Lục Trác Niên bây giờ mới nhận ra mình đã phạm phải một lỗi lầm cực kỳ ngu ngốc.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, phản ứng đầu tiên mà não hắn ra hiệu chính là cầm lấy tay người đó rồi đưa lên miệng hôn, sau đó tiện thể ôm luôn người đó vào lòng. Thế nhưng khi nhìn Kỳ Duật, đầu óc hắn trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
Hắn thấy thế này cứ sai sai sao ấy, thậm chí còn thấy uất ức khi nghĩ hình như chuyên môn chính của Kỳ Duật là hạ gục hắn thì phải.
Mặc dù say sượu nhưng Kỳ Duật cũng không đến nỗi không biết gì. Thấy Lục Trác Niên nằm bên cạnh, anh lập tức nhớ lại hết những việc tối qua mình đã làm.
“Xin lỗi, tôi… Tối qua tôi uống say nên làm phiền anh quá.” Kỳ Duật thấy cổ họng đắng ngắt nên cau có. “Để tôi đi đánh răng rửa mặt rồi…” Anh quay sang nhìn đồng hồ.
Lục Trác Niên thấy thế liền nói: “Hôm nay không cần nấu bữa sáng đâu, tôi gọi đồ ăn ngoài rồi, chốc nữa họ đem tới ngay. Hay là cậu ngủ thêm một lúc đi? Tôi đi đánh răng đây.” Nói xong, hắn giả vờ tỏ vẻ tự nhiên mà buông tay ra, đứng dậy khỏi giường, trong lòng khẽ thở phào một hơi.
Vì lười dọn nên hôm qua hắn để luôn túi rác trong nhà vệ sinh, không thể để Kỳ Duật mới sáng ngày ra đã nhìn thấy nó được.
Anh Lục nghịch quá nhé =))))) Mà các cậu có để ý câu của Kỳ Duật không,
“thế lần này anh ở lâu hơn chút nhé” tức là lần trước (hồi hai người gặp lần đầu lúc Kỳ Duật bị nhốt dưới nhà kho) anh Lục đi vội quá nên giờ Kỳ Duật mới nói vậy ;;;v;;; đúng là chỉ khi say người ta mới nói thật những gì trong lòng còn giấu ;;;v;;;À và lần này là H hụt nha =)))))))