Tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ lại lần nữa tuôn ra, Mộ Dung Hoài Tần cuối cùng không nhẫn nại nữa, ngón tay trừu tống trong tiểu huyệt của Liễu Yển Húc, mật huyệt rất chặt vì dược tính của thuốc mà đã quen với sự xâm nhập của ngón tay, ngón tay thon dài lúc tiến lúc lùi, khẩu huyệt cũng từ từ nhu động, theo động tác của ngón tay mà co rút lại …
“Ân!! A!“
Động tác của ngón tay khiến hậu huyệt của Liễu Yển Húc nhạy cảm lên, vì tác dung của thuốc mà làm cho thông đạo vốn khô khốc trở nên trơn tru thông nhuận, ngón tay lại thỉnh thoảng thay đổi góc độ quét qua điểm cực kì nhạy cảm kia, cảm giác trương lên lại bị sự trống rỗng thay thế, cơn đau nhẹ trước đây cũng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cơn du͙© vọиɠ trong lòng không cách nào khống chế được mà trào ra …
Đó là chứng cứ cơ thể đã từng bị cải tạo!
Lại nhẹ nhàng đẩy vào thêm một ngón tay, ba ngón tay của Mộ Dung Hoài Tần mở ra, lại không ngừng kéo dãn tiểu huyệt đã trơn tru kia, tiếng da^ʍ mi từ chỗ kết hợp giữa ngón tay và vị trí kia mà truyền ra, càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ đã cao trào của hai người.
“Húc …”
Đầu lưỡi dài một đường liếʍ thẳng những giọt mồ hôi rịn ra trên ngực Liễu Yển Húc, lại lần nữa quay về với khu vực xung quanh hai khối thù du đã dựng đứng lên.
Chiếc lưỡi linh hoạt phối hợp cùng tốc độ của ngón tay mà liếʍ nhẹ xung quanh thù du nhạy cảm của Liễu Yển Húc, động tác giống như trẻ con bú sữa mẹ càng mang đến cho Liễu Yển Húc dục hoả thâm sâu hơn …
Chiếc lưỡi xoay một vòng, khối thù du đã bị đùa giỡn nổi đậm màu lên lại bị ngậm vào trong khoang miệng, bàn tay khác cũng đặt lên khối thù du cô quạnh bên kia.
Hàm răng sắc bén, ngón tay mang theo hơi ấm, tiến lùi trong hậu huyệt khiến Liễu Yển Húc khó nhịn được tiếng ngân nga, cảm giác bị trống rỗng càng lúc càng lớn.
“A … ư …cho … cho ta đi …”
“Muốn …”
Mộ Dung Hoài Tần trong lòng vui mừng, động tác khıêυ khí©h cũng càng lúc càng kí©ɧ ŧìиɧ.
“Ngoan, ta sẽ lập tức cho ngươi …”
Đôi môi đỏ hồng buông ra, Mộ Dung Hoài Tần đem hai chân Liễu Yển Húc dang rộng ra hướng về phía trước, chỗ đó đã hoàn toàn được mở rộng, tiểu huyệt đang mơ hồ mở ra ngay trước mắt Mộ Dung Hoài Tần.
Một tiếng rêи ɾỉ do không nhịn được, Mộ Dung Hoài Tần cầm phân thân đã trương to của mình, đem phần đầu đối chuẩn với hậu huyệt không ngừng co rút của Liễu Yển Húc, mạnh mẽ dùng sức xung tiến khiến cơ thể người dưới thân tiêu hồn không ngớt!
“Ư!“
“A ….!”
Cảm giác trống rỗng trong nháy mắt đã được lấp đầy, trong thoáng chốc, hai người không khỏi phát ra tiếng rêи ɾỉ, vật thể đó của Mộ Dung Hoài Tần bị tiểu huyệt của Liễu Yển Húc ôm rất chặt, khiến Mộ Dung Hoài Tần nhiều ngày chưa được phát tiết xém chút đã phát tiết ra.
Vội vàng cúi xuống, tiến gần đến lỗ tai đã ửng đỏ của Liễu Yển Húc.
“Húc, thả lỏng một chút …”
Hai tay cũng vuốt ve chỗ nhạy cảm của người ở dưới, cảm thấy hậu huyệt của Liễu Yển Húc đã bị du͙© vọиɠ lôi kéo làm cho hơi thả lỏng ra, Mộ Dung Hoài Tần chớp lấy thời cơ mà lay động lên.
Cơ thể bị vật to lớn đâm xuyên qua, cảm giác nóng bức trong nội thể khiến Liễu Yển Húc kêu to, hai chân muốn kẹp hông người kia lại, nhưng hoàn toàn không có sức lực, suốt cả quá trình, toàn cơ thể đều bị thao túng, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận tất cả những thứ Mộ Dung Hoài Tần dành cho mình…
Đau khổ, kɧoáı ©ảʍ, truỵ lạc …
Giữ chặt phần eo rắn chắc của Liễu Yển Húc, sự va chạm của Mộ Dung Hoài Tần càng lúc càng nhanh, vật thể to dài mỗi một lần húc vào đều tiến vào chỗ sâu nhất của cơ thể Liễu Yển Húc, thân hình nóng hổi thỉnh thoảng lại ma sát vào điểm có cảm giác nhất, Liễu Yển Húc lúc nãy đã phát tiết rồi, nhưng vật du͙© vọиɠ đó lại ngẩng đầu lên …
“Ưm! A …nhanh! …”
Nóng lòng muốn phát tiết khiến Liễu Yển Húc nhịn không được kêu lên thúc giục, tâm đã phong kín rồi, nhưng cơ thể lại hiển thị ra bản năng nguyên thuỷ nhất.
Nghe thấy Liễu Yển Húc thúc giục, động tác của Mộ Dung Hoài Tần càng mãnh liệt, trên khuôn mặt tuyệt lệ bị tìиɧ ɖu͙© làm cho đỏ ửng càng thêm loá mắt, trong mắt lưu chuyển thứ tìиɧ ɖu͙© tội lỗi mê người, mùi hương của thuốc bôi ở giữa hai người lan tràn ra, càng kí©h thí©ɧ thần kinh đã không thể buộc chặt kia …
“A!! Ta..không được …rồi …”
“Húc …Húc! Của ta! Ngươi là của ta! Húc của ta!“
Cơ thể lắc lư mãnh liệt đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Hoài Tần cúi người xuống, giống như bảo đảm việc gì đó, bịt cái miệng đang mở lớn của Liễu Yển Húc lại, đầu lưỡi lnhiệt tình ập tức vươn ra, cùng dây dưa, âu yếm nhau ở mọi ngóc ngách trong khoang miệng, cùng nhau hấp thụ mùi vị đặc biệt trong miệng đối phương, giống như hai con dã thú, chỉ trong nɧu͙© ɖu͙© mới được giao lưu …
“Ưm!!! Sắp …Sắp ra rồi!!!“
“Húc! A …”
Tốc độ lại càng gia tăng, mật huyệt ở hạ thân co rút càng vui sướиɠ, Liễu Yển Húc chịu không nỗi kêu lớn, vật thể du͙© vọиɠ run lên, mạnh mẽ phun ra một luồng dịch trắng …Phát tiết xong hậu huyệt co rút càng chặt, Mộ Dung Hoài Tần kêu rên một tiếng, kịch liệt bắn ra tinh hoa dịch thể vào trong tràng bích của Liễu Yển Húc …
Liễu Yển Húc thất thần đã cau mày nằm phịch trên giường, cảm thấy đôi tay thon dài hoàn mỹ của người kia đang dạo chơi trên người mình …
“Đã đủ chưa …”
Âm thanh lạnh lẽo sớm đã trở nên khàn đυ.c, còn có một loại mệt mỏi tuyệt vọng.
“Chưa!“
Ngữ khí kiên định, động tác mạnh mẽ xoay người hắn qua, cảm thấy hai chân bị người ở phía sau dang rộng ra, Liễu Yển Húc tuyệt vọng nhắm lại đôi mắt, cơ thể, lại lần nữa bị cưỡng hành kéo vào trong sự dây dưa hoả nhiệt …