- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Lưỡng Mang Mang
- Chương 27
Lưỡng Mang Mang
Chương 27
Đại Hạo hoàng triều Lăng Đức năm thứ bảy! Đầu hạ
Hình bộ thượng thư Liễu Yển Húc vì tư thông phản nghịch, cấu kết với băng đảng tiền thái tử, phạm tội ngập trời, tước bỏ chức vị hình bộ thượng thư! Thu bộ xong sẽ giao cho Đại Lý Tự ngự thẩm, dòng họ năm đời cũng phải chịu liên luỵ, ngay hôm nay phát lệnh truy nã trên toàn quốc!
Cáo thị ở cửa thành lại đổi cái mới, quan sai vừa đem cáo thị mới dán lên, lập tức một đám bá tánh vây lại, nhìn cáo thị mà chỉ trỏ, xem náo nhiệt như vậy, sao có thể không có người bàn tán?
“ Ai ai! Nhìn xem, nhìn xem! Hình bộ thượng thư! Hắc hắc … Người này trước đây là một vị quan lớn a! “
“ Liễu Yển Húc? Trước đây là hình bộ thượng thư! Rất hiền lành, không biết lần này sao lại bị …”
“Liễu đại nhân là một vị quan tốt a! Ai ya …”
“ ….”
“ ….”
Đến thời gian mở cửa thành, hàng người đã xếp một hàng dài như rồng thỉnh thoảng lại chỉ có người chỉ trỏ cáo thị, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến đại cuộc, người ra vào thành dần dần tăng nhiều, trên phố bắt đầu náo nhiệt, đủ loại tiếng rao mua bán, có lẽ, lại là một ngày buôn bán may mắn.
Hôm nay người đảm nhiệm chức vị kiểm tra là Triệu Đại, kì thực việc ra khỏi thành vốn không có gì nghiêm ngặt, mọi người đối phó cũng như trước đây.
Chỉ bất quá hôm nay ở trên giao phó xuống, bắt phải xem chặt chẽ hơn, tránh để cho khâm phạm chạy mất, Triệu Đại không còn cách nào, chỉ đành phải khởi động tinh thần lên. Đôi mắt nhỏ nheo lại, nhìn hàng người dài như rồng, Triệu Đại trong lòng thở dài, hôm nay sợ là phải mệt chết rồi! Nãi nãi ơi!
“Người kế tiếp, người kế tiếp!“
Một đôi phu thê già mang theo một đứa nhỏ kháu khỉnh tiến lên, Triệu Đại liếc mắt, thô lỗ hỏi.
“Đây là đi đâu a?”
Lão nhân kia tươi cười vái chào Triệu Đại một cái.
“Ây ya, vị quan gia này, chúng tôi muốn ra thành.”
Nói xong liền lấy ra một mảnh giấy từ chỗ người vợ già đang hơi ngây người ra, đưa cho Triệu Đại.
“Xin quan gia xem, đây là bằng chứng xuất thành của chúng tôi.”
Triệu Đại đưa tay, rút lấy mảnh giấy từ tay lão nhân đó, nheo mắt nhìn cho thật kĩ, không có sơ hở nào, cái nên xem cũng đã xem xong rồi, cũng đã xác thực đây bằng chứng thông báo xuất thành của một nhà quan.
“Một nhà già trẻ ra khỏi thành làm gì?“
Lão nhân thận trọng nhận lại chứng thư từ Triệu Đại, rồi khom lưng nói.
“Là do nhà mẹ vợ của tôi ở ngoài thành, hai ngày trước nghe nói mới có thêm một cháu trai, mới muốn xem thử
… quan gia ngài xem đi.”
Triệu Đại lại liếc nhìn toàn gia kia, y phục,
tướng mạo đều không có gì khả nghi, nói thoái thác cũng không hợp lí, lúc này mới gật gật đầu.
“Ừm, vậy thì xin chúc mừng. Đi đi, đi đi …”
“Ây, cảm tạ lời may mắn của ngài, quan gia phiền ngài rồi.”
Lão nhân đó nói xong, liền kéo hài tử và phu nhân của mình chậm rãi đi ra khỏi thành, Triệu Đại lại xoay về chỗ đoàn người đang nhích từng bước nhỏ mà hô: “Người kế tiếp!“
Trên con đường nhỏ của ngoại ô, có ba người đang đi, hai phu phụ già, chính là ba người vừa ra khỏi thành. Lão đầu tử ôm lấy đứa trẻ trong tay, theo sau là lão thái thái từ đầu đến giờ chưa nói lời nào.
Thoạt nhìn, thì thấy không có gì khác thường, nhưng nhìn kĩ, ánh mắt tinh nhuệ của lão nhân kia, không có một chút mờ mờ như vừa nãy, mà bước chân cũng rất nhanh, cũng tuyệt đối không giống như bước chân của một người già khoẻ mạnh.
“Phu nhân, nghỉ ngơi một lát đi, ta thấy công tử hình như đã mệt rồi..”
Lão nhân đó đột nhiên dừng bước, xoay người gọi phu nhân trầm mặc phía sau, âm thanh tuy không bùi tai, nhưng là loại trầm thấp của một người trẻ tuổi, tuyệt không phải là một người già!
Lão bà được gọi là “Phu nhân“ kia nhìn lão đầu một cách cảm kích, khẽ mở miệng, lại là âm sắc của một thiếu nữ.
“Đa tạ Mạc đại ca! Đại ân đại đức của Mạc đại ca, Thanh Ngưng vạn chết cũng khó báo!“
Ba người này, chính là Mạc Đồng người được Liễu Yển Húc nhờ truyền thư, và Thanh Ngưng cùng Liễu Sấm đang bị truy nã!
Mạc Đồng không để ý chỉ cười cười, đem tiểu Sấm nhi đã mệt đang nhắm mắt lại đặt lên trên một thảm cỏ ven đường, bản thân cũng ngồi xuống.
“Phu nhân sao lại nói vậy, cái mạng của Mạc Đồng là do Liễu đại nhân ban cho! Không có Liễu đại nhân, thì cũng không có Mạc Đồng ngày hôm nay!“
Phí Thanh Ngưng cũng khẽ cười, đưa bàn tay vì đang cải trang mà khô gầy như nến xoa nhẹ lên mặt nhi tử, tròng mắt đỏ lên, Mạc Đồng nhìn thấy, biết nàng ấy chắc chắn là đang lo cho tình trạng của phu quân, thầm thở dài, nhưng cũng mở miệng an ủi.
“Phu nhân đừng lo, Liễu đại nhân là cát nhân tự có trời phù hộ, hơn nữa lúc ta nhìn thấy Liễu đại nhân,
ngài ấy cũng rất khoẻ, nghĩ hoàng đế đã biết rõ Liễu đại nhân ở đâu, nhưng vẫn khua chiêng gióng trống đi tìm, chắc chắn là có lí do, trong lúc này chắc Liễu đại nhân không có gì nguy hiểm đâu, ngược lại phu nhân….”
Thanh Ngưng nghe những lời Mạc Đồng nói, lại khẽ lắc đầu, hít một hơi sâu để ổn định lại tâm tình, xoay người qua nhìn Mạc Đồng.
“Lời Mạc đại ca nói ta đều hiểu, nhưng … bây giờ tình huống của phu quân như vậy…”
Nghĩ đến tình trạng nguy hiểm của phu quân, lại khó lòng biết được tin tức, đôi mày mảnh khảnh của Phí Thanh Ngưng lại nhíu chặt, rồi lại quật cường bặm chặt môi, không muốn để giọt nước mắt đã ngưng đọng trên mắt rơi xuống.
“Phu quân làm quan trước giờ đều rất cẩn cẩn thật thà, hết lòng phò tá quân chủ, dốc sức giải oan cho dân chúng, trước giờ chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lòng …. Bây giờ, bây giờ lại … “
Nghĩ đến việc Liễu Yển Húc trong sạch lại bi vu oan là tư thông với cường đạo, Phí Thanh Ngưng không nhịn nổi, giọt lệ từ khoé mắt rơi xuống.
“Hoàng đế đó thị phi bất phân trắng đen không rõ, phu quân ta thái độ làm người luôn ngay thẳng, sao có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắn là có người hãm hại, hoàng đế tin lời gièm pha, chỉ cần nghĩ đến việc phu quân phải chịu nghiêm hình tra tấn … thì ta … ta …”
Mạc Đồng nhìn từng giọt lệ châu rơi xuống bãi cỏ xanh tươi, nhất thời xao xuyến, muốn an ủi, nhưng phát hiện trong cổ họng như có vật gì đó nghẹn lại, không thể nói ra được tiếng nào …
Ngước nhìn bầu trời xanh, vẫn trong xanh không vết tích, nhưng người trên đời … hây
…
Phí Thanh Ngưng khóc một hồi, cũng cảm thấy mình quá thất thố rồi, mặt không khỏi ửng đỏ, may mà gò má đã bị lớp dung dịch cải trang che đi nhìn không thấy, kéo vạt áo cẩn thận lau đi khoé mắt, lúc ngẩng đầu lên, đã không còn chút nào của sự yếu đuối vừa nãy.
“Mạc đại ca, chúng ta đi nhanh đi, phu quân lúc lâm nguy còn lo lắng cho ta như vậy, ta càng không thể phụ lòng chàng …”
Mạc Đồng nhìn người nữ tử kiên cường trước mặt, trong lòng cũng khâm phục không ngớt, nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy còn không phải đã hoang mang lo sợ sao, vị Liễu phu nhân này thực sự là một người kiên cường!
“Tốt! Phu nhân yên tâm, Mạc Đồng ta dù có phải liều cái mạng này cũng không phụ lời kí thác của Liễu đại nhân!“
Ôm lấy Liễu Sấm đang ngủ say trên mặt đất, Mạc Đồng cùng Thanh Ngưng lại tiếp tục gấp gáp lên đường.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Lưỡng Mang Mang
- Chương 27