Chương 41
Chúc Anh Đài cau mày, lên tiếng: "Mã Văn Tài, không phải nhà ngươi giàu có lắm sao, sao lại tính toán chi li từng đồng như vậy?"
Sắc mặt Mã Văn Tài sầm lại, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, định kéo Lương Nguyệt rời đi. Lương Nguyệt giữ chặt tay hắn, nói: "Văn Tài huynh, hiện tại mọi người đều không một xu dính túi, không nên tách nhau ra."
Lúc trước, nàng đi theo Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài là vì lo sợ Chúc Anh Đài lộ sơ hở trên đường. Bây giờ, thật sự bất đắc dĩ phải cùng chung đường. Bao nhiêu tiền bạc đều bị cướp, oán trách ai cũng vô ích.
Mã Văn Tài nghe giọng điệu quả quyết của Lương Nguyệt, siết chặt tay nàng, không còn phản ứng gay gắt như trước. Hắn cũng ý thức được tình hình hiện tại không mấy khả quan, không nên khiến mọi việc thêm tồi tệ.
Lương Sơn Bá gật đầu tán thành: "Đúng vậy, Văn Tài huynh. Trời đã tối muộn, chúng ta lại không có tiền bạc trên người, chi bằng lên núi tìm chỗ nghỉ tạm. Hơn nữa, Ngũ Liễu tiên sinh cũng là ẩn sĩ thanh tao, nơi ở hẳn là thanh tịnh. Biết đâu chúng ta còn có may mắn gặp gỡ tiên sinh."
Nghe Lương Sơn Bá nhắc đến Đào Uyên Minh, Lương Nguyệt lại nhớ đến câu hỏi của mình sáng nay. Nàng bèn hỏi: "Đại ca, vậy huynh đã có kế sách gì để tìm Ngũ Liễu tiên sinh chưa?"
Lương Sơn Bá mỉm cười đáp: "Ngũ Liễu tiên sinh tính tình thanh cao, là văn nhân nhã khách. Chắc chắn tiên sinh sẽ không ẩn cư nơi ồn ào náo nhiệt. Ta nghe nói tiên sinh rất thích rượu ngon. Nếu chúng ta có được rượu ngon, mà tiên sinh lại đang ở gần đây, có lẽ sẽ bị thu hút. Nhưng mà, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi."
Lương Nguyệt cũng tán thành ý kiến này. Tuy nhiên, hiện tại mọi người đều trắng tay, lấy đâu ra rượu ngon để thu hút Ngũ Liễu tiên sinh? Có lẽ nên tìm chỗ dừng chân rồi từ từ suy nghĩ kế sách.
Mã Văn Tài liếc nhìn Lương Chúc, trong lòng lại nghĩ đến chuyện hạ nhân thư viện đình công trước đây. Lương Việt từng nói với hắn chuyện này không liên quan đến Chúc Anh Đài. Hôm nay nhìn Chúc Anh Đài, tuy dung mạo thanh tú nhưng hành động lại khó hiểu, lại hay thương người vô cớ. Chẳng lẽ chủ ý kia đúng là do Lương Sơn Bá nghĩ ra?
Hắn suy nghĩ miên man. Lòng tham vốn là bản tính con người, vậy vì sao Lương Sơn Bá nghèo khổ lại có thể kích động hạ nhân đình công? Tại sao mình nghĩ mãi không ra biện pháp nào? Tuy nhiên, những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong tâm trí Mã đại gia. Cho dù là Lương Sơn Bá đưa ra chủ ý, thì sau lưng chắc chắn cũng có sự hỗ trợ tài chính của Chúc Anh Đài. Còn chuyện hôm nay... Đều do đám tiện dân kia quá tham lam! Nghĩ vậy, hắn khinh thường liếc nhìn mọi người, ngẩng đầu bước đi trước.
Lương Nguyệt và Lương Sơn Bá đi phía sau bàn chuyện cơm tối. Lương Sơn Bá nói với Lương Nguyệt rằng y có thể nhận biết nhiều loại rau dại và còn biết cách đặt bẫy bắt thỏ. Lương Nguyệt tò mò, nằng nặc đòi cùng Lương Sơn Bá đi đặt bẫy. Mã Văn Tài khinh thường hừ lạnh, nghĩ thầm Lương Việt này tuy tốt nhưng lại thích giao du với kẻ tiện dân như Lương Sơn Bá, thật khiến người khác chán ghét! Rau dại, bẫy thỏ, thật hạ tiện!
Chúc Anh Đài nghe những lời của Lương Sơn Bá, trong lòng không khỏi chạnh lòng. Những lời này chẳng phải nên nói với mình sao?
Trên đường đi, Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài đều im lặng, trái ngược với Lương Nguyệt và Lương Sơn Bá rôm rả trò chuyện, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Sau khi lên núi, Lương Sơn Bá tìm khúc gỗ để đào hố bẫy. Lương Nguyệt nhân cơ hội hỏi Lương Sơn Bá cách nhận biết rau dại. Vừa lúc trời mưa, bùn đất tơi xốp, trên cát cách đó không xa mọc vài cọng rau xám. Lương Sơn Bá chỉ cho Lương Nguyệt những loại rau nào có thể ăn được, Lương Nguyệt vui vẻ hái đào. Cát mềm nên việc đào rất dễ dàng. Lương Sơn Bá lại nhắc nhở Lương Nguyệt không nên nhổ cả rễ, rau già không ngon, và mang theo bùn đất cũng khó rửa, chỉ nên chọn những cọng non. Lương Nguyệt gật đầu lia lịa. Đang mải mê chọn rau, Mã Văn Tài tiến đến dẫm nát những cọng rau Lương Nguyệt đã chọn, miệng lẩm bẩm: "Lương Việt, ngươi đói đến mức phải chọn thức ăn như vậy sao?!"
Lương Nguyệt thấy Mã Văn Tài không những không giúp đỡ mà còn phá rối. Nàng tức giận nói: "Văn Tài huynh, làm ơn tôn trọng thành quả lao động của người khác được không! Hơn nữa, nếu bây giờ không tìm thức ăn, đến tối tất cả chúng ta sẽ chết đói đấy!"
Mã Văn Tài hừ một tiếng, cầm cung tên đi vào bụi cây bên cạnh. Lương Nguyệt nhìn thấy tai nải của hắn vẫn còn đặt trên mặt đất, biết hắn không bỏ mặc họ để đi một mình. Nàng thầm nghĩ, để hắn giải tỏa bực tức cũng tốt, đỡ phải quấy rối họ nữa.
Lương Sơn Bá chuẩn bị xong bẫy, ngẩng đầu nói với Chúc Anh Đài đang đứng bên cạnh: "Anh Đài, hy vọng chúng ta may mắn, lát nữa sẽ bắt được gà rừng hoặc thỏ rừng."
Chúc Anh Đài gật đầu hờ hững, không nhìn Lương Sơn Bá. Dường như đang trốn tránh hắn, ngược lại đi tìm Mã Văn Tài - điều bình thường nàng ta không bao giờ làm. Lương Nguyệt thầm cảm thán, Chúc Anh Đài hiện tại chỉ sợ đang chìm trong mê mang. Tuy nhiên, chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới tự mình giải quyết được, người khác nói nhiều cũng vô ích. Vì vậy, nàng cúi đầu tiếp tục hái rau.
Lương Sơn Bá cười bất đắc dĩ, đến bên Lương Nguyệt nói: "A Việt, chúng ta đi xa hơn một chút để hái rau nhé." Mục đích là để con mồi nhanh chóng rơi vào bẫy! Lương Nguyệt lập tức hiểu ý. Nàng cười đáp lại, cùng Lương Sơn Bá bàn bạc thêm về việc tìm kiếm Đào Uyên Minh.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng hét chói tai của Chúc Anh Đài. Lương Nguyệt lo lắng có chuyện không hay xảy ra với nàng ta, liền cùng Lương Sơn Bá chạy đến phía tiếng hét.
Mã Văn Tài siết chặt cây cung trong tay, ánh mắt ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Lương Nguyệt bỗng nhớ lại vẻ mặt của hắn ngày hôm đó khi trốn trong tủ, lòng bỗng chùng xuống. Nàng dừng lại bên cạnh Mã Văn Tài, trong khi Lương Sơn Bá vội vã đến bên Chúc Anh Đài. Nằm bên cạnh nàng là thi thể Đại Hoàng, cổ cắm mũi tên của Mã Văn Tài.
Chúc Anh Đài trách móc Mã Văn Tài không nên đối xử tàn nhẫn với con ngựa đã gắn bó cùng hắn từ thuở nhỏ. Nàng ta cho rằng Đại Hoàng là bạn, là đồng bọn của Mã Văn Tài, dù bị trộm cũng không nên ra tay sát hại. Nàng ta không thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của Mã Văn Tài. Gϊếŧ chết Đại Hoàng, chính hắn mới là người đau khổ nhất.
Lần này, ngay cả Lương Sơn Bá cũng nhận ra sự uất ức trong ánh mắt Mã Văn Tài. Hắn vốn là người luôn suy nghĩ cho người khác, nên có thể hiểu được tâm trạng của Mã Văn Tài. Lương Sơn Bá không trách móc như Chúc Anh Đài mà chỉ an ủi vỗ vỗ lưng nàng ta đang run rẩy vì khóc.