“Hàng Châu Mã Văn Tài!” Nam tử hừ lạnh một tiếng, “Vậy để hồn của ngươi về báo mộng cho cha, bảo hắn tới tìm ta!”
Quả nhiên là Mã Văn Tài! Lương Nguyệt nhìn Mã Văn Tài, lòng có chút phức tạp. Cùng lúc đó, mũi tên trong tay Mã Văn Tài bay ra. Đầu bên kia, Lương Sơn Bá hét lên một tiếng “Cẩn thận” sau đó cầm một cây đòn gánh lao đến trước mặt Vương Lam Điền đang bị dọa ngốc. Mũi tên nhọn kia liền bắn vào đòn gánh, mà người bắn dùng lực quá mạnh, nên đòn gánh bị bắn trúng đập vào trán Lương Sơn Bá và Vương Lam Điền! Hai người trực tiếp dập mông xuống đất!
Lương Nguyệt suýt nữa bị hành động của Lương Sơn Bá dọa sợ. Nàng muốn chạy đến xem vết thương của y thì Chúc Anh Đài đã chạy tới trước. Lương Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh lại sau đó đi đến chỗ Tuân Cự Bá và hai người Lương Chúc. Lúc này, Vương Lam Điền đã hoàn toàn bất tỉnh, trên trán Lương Sơn Bá thì đầy vết bầm tím, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
“Sơn bá, huynh không sao chứ? Huynh thế nào rồi?” Chúc Anh Đài vẻ mặt đau lòng. Lương Sơn Bá lắc đầu cười nói: “Huynh không sao… Đúng rồi, còn Vương Lam Điền…” Vừa dứt lời, lại hỏi thăm Vương Lam Điền, người vẫn còn hôn mê nằm trên đất.
Thư đồng của Vương gia nhân lúc Lương Sơn Bá vừa mới ra tay tương trợ liền cầu xin y giúp đỡ. Lương Sơn Bá lại có trái tim nhân hậu, gặp chuyện chắc chắn sẽ giúp, nói với thư đồng: “Công tử nhà ngươi bị kinh hãi quá độ, mạch đập rất yếu, chúng ta nên đưa hắn xuống núi tìm đại phu trước đã.”
Mấy người đang định đưa Vương Lam Điền xuống chân núi tìm đại phu thì nghe được một giọng nữ từ xa: “Chờ một chút!”
Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi từ trong thư viện đi ra, Lương Sơn Bá hỏi: “Cô nương là?”
“Ta là Vương Lan, nữ nhi sơn trưởng.”
Hóa ra Vương Lan này không chỉ xinh đẹp mà còn am hiểu y thuật. Nàng ấy kiểm tra Vương Lam Điền một lúc rồi nhờ thư đồng của gã cõng vào thư viện. Lương Nguyệt đứng phía sau Lương Chúc, Lương Sơn Bá muốn đi cùng Vương Lam Điền vào thư viện, nàng đương nhiên cũng đi theo. Nàng nói với Tuân Cự Bá: “Cự Bá, chúng ta cũng đi xem một chút.”
“Được.” Tuân Cự Bá rời tầm mắt khỏi người Vương Lan, hướng đến Lương Nguyệt gật đầu.
Trước khi đi, Lương Nguyệt không nhịn được, ngoái đầu nhìn lại Mã Văn Tài. Chỉ thấy một thư sinh nói gì đó với hắn, biểu tình nịnh nọt. Mã Văn Tài vẫn duy trì vẻ mặt cao ngạo, không có phản ứng gì. Lương Nguyệt trong lòng thầm than, Mã Văn Tài vừa rồi bắn mũi tên kia, nếu Lương Sơn Bá không giúp Vương Lam Điền chặn lại, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà nhìn biểu tình của Mã Văn Tài, chỉ sợ tính mạng của Vương Lam Điền trong mắt hắn còn không bằng một con kiến. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác?
Theo mọi người đến y xá, nàng mới biết Vương Lan còn có một muội muội. Mấy thư sinh vốn chính là mê mẩn vẻ đẹp của Vương Lan, cố tình kiếm cớ đến y xá. Lúc này Vương Lan cô nương quá bận nên nhờ muội muội giúp đỡ. Những người đó nghe nàng ấy nói còn có muội muội, nghiễm nhiên cho rằng nàng ấy cũng xinh đẹp như Vương Lan, đều sôi nổi vây quanh phòng trong của y xá.
Chúc Anh Đài nhìn Lương Sơn Bá và Vương Lan đang kiểm tra thương thế cho Vương Lam Điền, liền đứng ở bên ngoài. Hiện tại mọi người đều sang bên cạnh xem muội muội Vương Lan, trong phòng chỉ còn lại Lương Sơn Bá, Vương Lan, Tuân Cự Bá cùng Lương Nguyệt. Lương Nguyệt nhân cơ hội nói: “Lương công tử, trên trán huynh còn có vết bầm tím, có sao không?”
Lương Sơn Bá sờ sờ cái trán, khờ khạo cười, nói: “Không có gì. Vị công tử này là…”
Lương Nguyệt đè nén lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, nói với Lương Sơn Bá: “Ta tên Lương Nguyệt.”
Lương Sơn Bá ngạc nhiên mở miệng, sau đó cười nói: “Vừa rồi cảm thấy huynh có chút quen thuộc, hóa ra còn cùng họ với ta.”
“Ta cũng cảm thấy Lương công tử rất quen thuộc.” Có lẽ ánh mắt Lương Nguyệt quá nhiệt tình, Lương Sơn Bá cười có chút xấu hổ.
Vương Lan lúc này mới nói: “Lương công tử, huynh có lòng nhân hậu, vừa rồi ta thấy Vương Lam Điền còn khi dễ mọi người, không nghĩ tới huynh không những không so đo hiềm khích trước đây, còn ra tay tương trợ, công tử quả là người tốt.” Được mỹ nhân một phen tán thưởng, Lương Sơn Bá một chút cũng không nhìn ra hảo cảm của đối phương, chưa kịp đáp lại thì mấy thư sinh bên kia đã giải tán. Động tĩnh quá lớn, mọi người đều quay đầu lại nhìn. Thì ra muội muội Vương Lan, Vương Huệ, tướng mạo so với tỷ tỷ khác nhau một trời một vực. Không những như thế, hình thể còn rất tròn trịa, khó trách những người vây quanh muốn xem nhan sắc lại thất vọng.
Mà Chúc Anh Đài vừa nói vài câu với Vương Huệ, thấy Vương Lan định bôi thuốc cho Lương Sơn Bá không nhịn được mà đi tới lôi Lương Sơn Bá đi. Lương Nguyệt đuổi theo vài bước, cuối cùng vẫn dừng lại ở cửa. Tuân Cự Bá đi đến sau lưng nàng, mở miệng nói: “A Việt, huynh bị sao vậy? Thần sắc có chút không ổn?”
Lương Nguyệt lắc đầu, nói: “Chỉ cảm thấy Lương công tử rất quen thuộc.”
Tuân Cự Bá nghe nàng nhắc tới điều này hơn một lần, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Không biết hai người Lương Chúc đã đi đâu vì vậy Lương Nguyệt đã cùng Tuân Cự Bá đi đến đại đường với những thư sinh khác để giao quà nhập học. Trong sảnh có rất nhiều thư sinh, đứng thành từng nhóm ba đến năm người. Chủ tử đứng ở một chỗ nói chuyện, thư đồng tùy thân cũng đứng cùng nhau. Tóm lại là trò chuyện ở khắp nơi.
Đến nỗi Mã Văn Tài bởi vì có nhiều người vây quanh nhất, cho nên Lương Nguyệt liền thấy được hắn đầu tiên. Thấy hắn vẫn là vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt chứa đựng hung ác nham hiểm, hoàn toàn không để những người nịnh nọt xung quanh ở đáy mắt. Những người bên cạnh nói chuyện với hắn đều không được đáp lại.
Đối mặt với tình cảnh này, Vương Lam Điền một lòng nghĩ muốn làm “Lão đại thư viện”, vừa từ y xá đi ra, hừ lạnh một tiếng. Sau đó bị Mã Văn Tài lạnh lùng liếc một cái, gã sợ hãi mà trốn sang một bên.
May mắn là thời gian thư viện thu học phí đã đến. Lương Nguyệt xếp hàng đứng đằng trước Tuân Cự Bá. Sau một lúc, Lương Chúc cũng chạy đến.
“… Nghi Thành Lương Việt, quà nhập học tám lượng hoàng kim…”
Sau khi nộp xong quà nhập học, Tuân Cự Bá nói với Lương Nguyệt: “A Việt, lát nữa là lễ tế Khổng Tử rồi, chúng ta mau đi thay quần áo đi.”
Lương Nguyệt lại nhìn Lương Sơn Bá, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của y, nhìn nhau cười. Lương Nguyệt nghĩ tương lai còn dài, giờ cũng không phải thời gian để nói chuyện, liền cùng Tuân Cự Bá rời đi.
Đồng phục thư viện được phát đồng nhất. Đứng ngoài phòng thay đồ, Lương Nguyệt cảm thấy hơi lo lắng, sợ rằng sau khi vào sẽ nhìn thấy một đám nam nhân lõa thể, quan trọng nhất là nàng thay quần áo như thế nào? Sau khi bị Tuân Cự Bá lôi vào cửa, Lương Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra phòng thay quần áo có vách ngăn, điều Lương Nguyệt lo lắng căn bản không có chỗ phát tác.
Thân thể này của Lương Nguyệt mới mười bốn tuổi, cho nên nữ giả nam trang cũng có một lợi ích, đó là… không cần quấn ngực.
Áo trong giáo phục là màu trắng, bên ngoài là áo choàng màu xanh. Sau khi mặc lên người, từng cử chỉ, điệu bộ đều có cảm giác nho nhã cổ xưa. Tuân Cự Bá ở gian bên cạnh vừa lúc thấy Lương Nguyệt nâng hai tay, đang cúi đầu xem quần áo. Y cười đặt tay lên vai Lương Nguyệt, nói: “A Việt, huynh có đúng là mười sáu tuổi không vậy? Nhìn thế nào cũng thấy rất nhỏ…”
Lương Nguyệt giả bộ tức giận, cố ý tránh đi vòng tay của y, nói: “Cự Bá, huynh đừng coi thường người khác. Ít nhất nắm đấm của ta sức lực cũng không nhỏ!”
Tuân Cự Bá nhìn nắm tay nho nhỏ trước mặt, bật cười nói: “Được rồi, ta sai rồi. A Việt đừng giận.”
“Như vậy còn tạm tha thứ.” Lương Nguyệt giả bộ đắc ý, tìm kiếm bóng dáng Lương Chúc xung quanh. Chợt thấy Chúc Anh Đài ngẩn người đi vào, trong lòng nàng căng thẳng, cười nhìn về phía Chúc Anh Đài đang đi đến, nói: “Chúc công tử? Sao lại không thấy Lương công tử đi cùng huynh?”
Chúc Anh Đài sửng sốt, nhìn thấy thiện ý trong nụ cười của Lương Nguyệt, trầm ngâm trong chốc lát, còn chưa kịp mở miệng, Vương Lam Điền bên kia đã cướp lời: “Ha ha, tên tiện dân nghèo kiết kia sẽ không đến nữa đâu. Lễ tế Khổng Tử sắp bắt đầu rồi, nếu không đến kịp thì ngay cả khi kiếm đủ hai lượng vàng cũng không được học! Huống hồ, tên tiện dân kia đào đâu ra hai lượng vàng?”
Lương Nguyệt không để ý tới lời mỉa mai châm chọc của Vương Lam Điền, chỉ hỏi Chúc Anh Đài: “Có chuyện gì vậy?”
Chúc Anh Đài kìm nén tức giận với Vương Lam Điền, nói cho Lương Nguyệt biết đầu đuôi sự tình. Hóa ra khi giao quà nhập học, thời điểm đến lượt Mã Văn Tài, hắn muốn giao hết quà nhập học hộ những người sau, lại còn lấy số nguyên, mỗi người mười lượng vàng. Hai người Lương Chúc đều cảm thấy “Vô công bất thụ lộc, không quen không cảm kích”, đều tự mình nộp quà nhập học. Chúc Anh Đài vốn là nữ nhi duy nhất của Thượng Ngu Chúc gia trang giàu có, ra tay tất nhiên rất hào phóng. Mà Lương Sơn Bá không giống vậy, chỉ nộp vừa đủ tám lượng vàng. Phu tử kia lại chê nghèo yêu giàu, muốn Lương Sơn Bá nộp đủ mười lượng vàng, nếu không sẽ không cho y đăng ký cầu học! Lương Sơn Bá tức giận, vội vàng xuống núi tìm biện pháp!
“Lương công tử không phải người Hàng Châu, cho dù xuống núi thì được cái gì?!” Lương Nguyệt nóng nảy, không biết nên nói cái gì. E rằng lúc này Lương Sơn Bá cũng chỉ là một con gà mất đầu! Nàng vội vã ra cửa tìm Lương Sơn Bá, lại vừa vặn đυ.ng phải nam tử từ cửa tiến vào.
“Xin lỗi.” Dứt lời, Lương Nguyệt thoáng nhìn Mã Văn Tài đang cau mày rồi bỏ chạy ra cửa.
“Lương công tử!”
“A Việt, lễ tế Khổng Tử bắt đầu rồi, huynh định đi đâu?!”
Mã Văn Tài trầm ngâm nhìn bóng lưng Lương Nguyệt, sau đó bước vào phòng.