Tắm rửa? Còn chà lưng!
Đùa gì vậy?
Lương Nguyệt đương nhiên sẽ không đồng ý với hắn, nàng cân nhắc, mình phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được, nếu không ở lại với Mã Văn Tài một thời gian nữa, nhất định sẽ phát điên mất. Hắn hỉ nộ vô thường, người bình thường căn bản không chịu đựng nổi!
Lương Nguyệt làm như không nghe thấy, dù sao mỗi lần Mã Văn Tài tắm rửa nàng đều tránh đi, sau này tiếp tục làm như vậy là được.
Chúc Anh Đài bị thương nên không đến nhà ăn, không biết Lương Sơn Bá nhớ tới cái gì, mải suy nghĩ đến mức đánh rơi chiếc bánh trên tay. Tuân Cự Bá bên cạnh trêu ghẹo nói: “Sơn Bá, huynh và Anh Đài thật sự là huynh đệ tình sâu nghĩa đậm. Huynh ấy không đến, huynh cũng không thể ăn được.”
Lương Sơn Bá bật cười, nói với Tô An: “Tô An, huynh giúp ta gói bánh này lại, lát nữa ta mang đến cho Anh Đài.”
Tô An nhìn những người khác, sau đó hạ giọng nói: “Lương công tử, huynh cứ yên tâm ăn đi! Trong phòng bếp còn có rất nhiều, tôi đã sớm để lại cho Chúc công tử rồi!”
Lương Sơn Bá mừng rỡ, cũng hạ giọng nói: “Được, vậy bây giờ ta đi lấy với huynh!”
“Đi thôi!”
Lương Sơn Bá đứng lên, lại quay đầu cười nói với Lương Nguyệt: “A Việt, đệ cứ ăn từ từ, lát nữa chúng ta cùng đến giảng đường.” Nói xong, còn đưa tay xoa đầu Lương Nguyệt. Lương Nguyệt lập tức ngoan ngoãn cười rộ lên, gật đầu như gà con. Nàng vốn ngồi cùng một chỗ với Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá, nhưng mà, vừa bước vào nhà ăn, đã bị Mã Văn Tài xách đến bên cạnh hắn. Nàng còn lo lắng Lương Sơn Bá sẽ trách nàng và Mã Văn Tài ngồi cùng một chỗ. Không ngờ đại ca vẫn ân cần như vậy, quan tâm Chúc Anh Đài nhưng cũng không quên mình! Nàng mỉm cười ngọt ngào.
Mã Văn Tài lại cảm thấy rất chói mắt, Vương Lam Điền bên cạnh còn nói: “Không phải chỉ là một cái bánh nướng thôi sao? Có cần phải ra vẻ tình thâm ý trọng như vậy không?”
Mí mắt Mã Văn Tài cũng không nâng lên, một tay đoạt lấy bánh nướng của gã, đang định đưa đến miệng. Vương Lam Điền ngây ngẩn cả người, luôn bị Mã Văn Tài bắt nạt không dám phản kháng, nói: “Văn Tài huynh, huynh...”
Mã Văn Tài nhếch khóe miệng, nói: “Đồ đến miệng đã bị người khác cướp đi như vậy, không dễ chịu chứ?” Bỗng nhiên hắn lại gần Lương Nguyệt, nói: “Hắn quan tâm Chúc hiền đệ của hắn hơn ngươi nhiều.”
“Đó là đương nhiên...” Hai người bọn họ là định mệnh của nhau mà. Hơn nữa, trong lòng Lương Nguyệt rất rõ ràng, mình đối với ca ca là ỷ lại, nhưng loại ỷ lại này lại không thể trở thành trói buộc, nàng hy vọng ca ca có được người mình yêu, có được thân tình trân quý. Rốt cuộc, tình cảm gia đình và tình yêu không phải trái ngược với nhau. Ca ca đối xử tốt với Chúc Anh Đài, ca ca có thể cảm thấy vui vẻ, vậy nàng cũng vì vậy mà vui vẻ.
Khóe miệng Mã Văn Tài cứng đờ, sau đó bóp nát bánh của Vương Lam Điền.
Vương Lam Điền vẻ mặt đau khổ, nói: “Văn Tài huynh, huynh làm cái gì vậy?”
“Nói cảm nhận của ngươi cho Lương Việt nghe.” Mã Văn Tài lạnh lùng nói.
“... Ta rất đói.” Lương Nguyệt nhìn hai người bọn họ một cái, nghiêm túc nói: “Văn Tài huynh, huynh nhìn thức ăn của chúng ta, bánh nướng là món chính. Huynh bóp nát bánh nướng của Vương Lam Điền, hắn thật sự sẽ đói bụng. Hơn nữa, tuy rằng bánh nướng này không phải quá ngon, nhưng lãng phí lương thực cũng không tốt.”
Mã Văn Tài đè nén lửa giận, trừng mắt nhìn hai người bọn họ hồi lâu. Tần Kinh Sinh cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, sau khi bị Mã Văn Tài liếc nhìn, nói: “Khụ khụ khụ, xin lỗi xin lỗi! Ta không có ý đó. Ta nghĩ ý của Văn Tài huynh là muốn hỏi Lương Việt, ngươi và Chúc Anh Đài đều là hiền đệ của Lương Sơn Bá, nhưng Lương Sơn Bá hình như lại quan tâm Chúc Anh Đài nhiều hơn... Lương Việt, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”
“Tại sao ta lại phải cảm thấy khó chịu?” Lương Nguyệt thầm nghĩ, cũng không phải tất cả mọi người đều giống mã Văn Tài, ham muốn chiếm hữu lớn đến biếи ŧɦái.
Vương Lam Điền bên cạnh sau khi hiểu được càng thêm đau khổ, lại không dám nói lớn, đành ngậm miệng nói: “Huynh trực tiếp bóp nát bánh của Lương Nguyệt không phải được rồi sao, còn muốn cướp của ta?”
Mà Lương Nguyệt đã ăn xong, nói: “Với lại, lúc trước đại ca nghĩ ta chảy máu cam bởi vì bị sốt, ngày nào cũng nấu thuốc cho ta uống. Bây giờ Anh Đài bị bệnh, huynh ấy đến chăm sóc không phải là bình thường à?”
“Đủ rồi!”
Mã Văn Tài không nghe nổi nữa, nổi giận đùng đùng đứng dậy rời đi. Lương Nguyệt ở phía sau gọi hắn, cũng không thèm để ý. Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh nói với Lương Nguyệt: “Ngươi xong đời rồi, lại chọc giận Mã Văn Tài!”
“Vương Lam Điền, ngươi câm miệng! Ngươi đừng quên, chuyện ngươi dùng tên bắn Anh Đài bị thương, còn giá họa cho Văn Tài huynh vẫn chưa xong đâu.”
Lương Nguyệt không biết, Vương Lam Điền nói như vậy nhưng cũng không dám chọc đến nàng nữa. Không nói lúc trước gã làm hỏng ghế của Lương Nguyệt, bị Lương Nguyệt cảnh cáo, chỉ nói riêng thái độ của Mã Văn Tài đối với Lương Nguyệt, mặc kệ lúc trước tức giận thế nào, không lâu sau, hắn lại đối xử với Lương Nguyệt giống như trước kia, thậm chí còn tốt hơn. Cho nên, không có cơ hội thích hợp, vẫn không nên động đến tiểu tử này.
Mã Văn Tài đi rồi, Lương Nguyệt đương nhiên không cần ngồi cùng một chỗ với hai người bọn họ, nàng bưng mâm đến hàng ghế đầu ngồi cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá nháy mắt với Lương Nguyệt, nói: “A Việt, huynh và Mã công tử xảy ra chuyện gì? Hắn có vẻ rất để ý đến huynh.”
Lương Nguyệt sửng sốt, đúng vậy, thật kỳ quái... Mặc dù mình đã có mục tiêu rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng cũng không kìm được lộ ra bản chất thật. Nhất là trước mặt Mã Văn Tài. Dựa theo tính tình của Mã Văn Tài, vậy mà không làm gì mình. Hơn nữa, thoạt nhìn hắn còn đang nhẫn nhịn với mình. Nàng nghĩ, Mã Văn Tài thật ra cũng muốn có một người bạn chân chính, giống như hai người Lương Chúc vậy, dù sao người ngoài vẫn thấy được hai người bọn họ là “huynh đệ tình thâm”. Chẳng lẽ Mã Văn Tài cũng muốn có một tình bạn như vậy? Cho nên, hắn mới nhắm vào hai người Lương Chúc...
Lương Nguyệt hiểu được tầng quan hệ này, sau khi trở lại giảng đường, đối xử với Mã Văn Tài ôn hòa hơn rất nhiều.
Còn cười với hắn một lúc, cuối cùng bị Mã Văn Tài cốc vào đầu…
“Lương Nguyệt, ngươi bị ngốc rồi à?”
“Huynh mới ngốc!” Không biết tốt xấu! Ngao ngao ngao...
Buổi chiều, Tạ Đạo Uẩn dạy cờ cho mọi người. Trần Tử Tuấn luôn phản đối Tạ Đạo Uẩn không biết tại sao cũng đi theo, còn rất ân cần. Lương Nguyệt nhìn Trần Tử Tuấn giống như sứ giả hộ hoa, buồn cười nghĩ, Trần Tử Tuấn này nhất định là thấy Tạ Đạo Uẩn xinh đẹp, mới thay đổi lớn như vậy.
Tạ Đạo Uẩn ngồi ngay ngắn trên bục giảng, nói: “Thuật đánh cờ, nếu không tự mình so chiêu, không thể phán xét. Bây giờ các trò lên đánh với bổn tịch. Nếu ai thắng được bổn tịch, xếp hạng phẩm trạng tất nhiên là đứng đầu.”
Không nói xếp hạng phẩm trạng kia, có thể đánh cờ với tài nữ đại danh đỉnh đỉnh, trong lòng Lương Nguyệt chút nóng lòng muốn thử.
Trần Tử Tuấn ở một bên làm tròn trách nhiệm của sứ giả hộ hoa, Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, lão liền mở miệng nói: “Có ai lên đánh ván thứ nhất không?”
Vminhuyn 26/3/2023