Chương 38

Tấm rèm vải trên xe ngựa đung đưa, khi gió thổi qua, ta thấy bóng dáng quen thuộc của cây bút lông đen ngồi bên trong.

Bọn họ không để ý đến ta đang ngồi dưới gốc cây cho chó ăn, cũng không để ý đến Tɧẩʍ ɖυyên đang nghỉ mát trên nhánh cây.

Đợi họ đi xa, ta ngước lên nhìn về phía cây: “Những người quen cũ của ngươi đi rồi.”

Tɧẩʍ ɖυyên tay cầm chiếc quạt tự tay làm bằng lá cây, vừa phe phẩy lên bụng, vừa nhắm mắt lại “ừm” một tiếng, như thể chẳng hề quan tâm. Quạt thêm một lúc nữa, hắn mới mở mắt, cúi đầu hỏi ta: “Có muốn về quán trọ nghỉ ngơi một chút không?”

Ta lắc đầu, xoa xoa đầu Xù Xù: “Muốn chơi với Xù Xù thêm một lát.”

Mặt trời ngả dần về phía Tây, thời gian lặng lẽ trôi cho đến tối. Ta tìm một bãi đất trống bên ngoài thị trấn, xung quanh không có cây cối, không có núi non. Ta đứng giữa bãi đất trống cùng với Xù Xù, còn Tɧẩʍ ɖυyên thì khoanh tay đứng bên cạnh, chăm chú nhìn ta.

Ta ngồi xổm trước mặt Xù Xù, không hiểu vì sao lại có chút căng thẳng.

Sau hai ngày một đêm ở bên nhau, Xù Xù đã học được cách ngồi chồm hổm, ngoan ngoãn nhìn ta, đôi mắt to đen láy như chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh của ta.

Ta đưa tay, vuốt ve đầu nó.

Tối hôm trước, khi vừa gặp nhau, ta sợ nó, nó cũng sợ ta, nhưng hôm nay, nó đã tự mình dùng đầu chạm vào tay ta. Cái đầu nhỏ, lông xù của nó cọ cọ vào lòng bàn tay ta một lúc, rồi nó tự nghiêng người, ngửa bụng lên đầy chờ mong, lè lưỡi ra, mong ta xoa bụng cho nó.

“Xù Xù.” Ta gọi nó, nó lập tức lật người lại, nghiêng đầu nhìn ta.

Ta nuốt một ngụm nước bọt.

Thời gian trôi qua chậm rãi, Xù Xù không hối thúc ta, Tɧẩʍ ɖυyên cũng không.

Tɧẩʍ ɖυyên thậm chí còn ngồi xuống cạnh ta, hắn cũng đưa tay ra, cùng ta vuốt ve Xù Xù.

“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có vẻ như bây giờ ta nên nói ra…” Ta nói, “Nhưng không hiểu sao, ta lại do dự…”

“Vậy thì cứ do dự một lát đi.” Tɧẩʍ ɖυyên nằm dài xuống đất.

Nghe thấy lời này, ta ngẩn người, thực sự không ngờ lại nghe được một câu trả lời như vậy. Ta quay đầu lại, nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυyên đã thực sự nằm trên mặt đất, gối đầu lên tay và bắt đầu ngắm sao!

"Chỉ… như vậy thôi sao?" Ta lại cảm thấy khó hiểu, "Kế hoạch của chúng ta là đêm nay mà."

Tɧẩʍ ɖυyên nhìn lên bầu trời đêm, nói: "Những việc hôm nay chưa nghĩ ra được thì cứ để ngày mai lo. Chuyện tình cảm, càng không nên ép buộc, hãy để nó tự nhiên mà đến, tự nhiên mà đi. Ngắm sao chút đi."

Nói xong, Tɧẩʍ ɖυyên còn vỗ vỗ chỗ đất trống bên cạnh mình.

Ta đầy thắc mắc, nằm xuống bên cạnh hắn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời đầy sao mà trước giờ ta chưa từng để ý.

Những ngôi sao lấp lánh, muôn đời vẫn vậy.

Ở Thần Vực, vì muốn trưởng thành, ta ngày ngày tranh giành, hoặc kiên trì trong mưa gió, hoặc không ngừng tranh đoạt linh khí, chỉ để mong mình có thể trở thành một cái cây, để có thể bám rễ thật chắc vào mặt đất. Vì thế, ta chưa từng có thời gian ngắm nhìn bầu trời sao trên đầu.

Thì ra, trong mỗi đêm mà ta không ngẩng đầu lên, chúng đều lấp lánh đẹp đẽ như vậy.

Vai ta hơi động, Xù Xù nhảy đến, nó nghĩ rằng ta và Tɧẩʍ ɖυyên đang chơi nằm dưới đất, liền chạy tới dụi đầu vào ta, còn lè lưỡi liếʍ lên mặt ta.

Nhột quá, ta cười và né nó ra.

Chơi đùa một lúc, cái đầu nhỏ của Xù Xù chui vào giữa ta và Tɧẩʍ ɖυyên, nó cũng lật người, lè lưỡi ra, cùng chúng ta ngắm bầu trời đầy sao.