Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lương Duyên

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta rất ngạc nhiên, liếc nhìn quanh, rồi nhìn sang Tɧẩʍ ɖυyên, chỉ thấy hắn mở mắt, nhìn ta chăm chú.

“Dù không biết tại sao... nhưng có vẻ nét vẽ này thực sự có tác dụng.”

Tɧẩʍ ɖυyên khẽ cười, sau đó hơi cúi đầu: “Đúng vậy, có tác dụng.”

Nói xong, hắn ném sợi dây đỏ lên. Sợi dây đỏ như một con rắn xác định được mục tiêu, nhanh chóng quấn quanh cổ tay ta.

Phần dây còn lại bị cơn gió trong trận pháp cuốn lên từ tay Tɧẩʍ ɖυyên, bay thẳng vào bầu trời. Khi dây chạm đến đầu cuối, nó quấn chặt lấy khế ước mà ta và Tɧẩʍ ɖυyên vừa ký, rồi “vυ"t” một tiếng, bay thẳng lên trời.

Ta cảm thấy dây đỏ trên cổ tay hơi siết lại, kéo căng da thịt của ta, như thể ta vừa thả một con diều lên bầu trời.

“Vậy là xong rồi sao?” Ta hỏi Tɧẩʍ ɖυyên trong cơn gió, “Nó phải bay bao lâu nữa?”

“Dây đỏ chỉ là mồi nhử, khi nó kết nối với chân thân của ta, dây sẽ từ từ biến mất, lúc đó khế ước sẽ thành.”

Hắn trả lời, và cả hai chúng ta cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đợi dây đỏ biến mất.

Nhưng đợi một lúc lâu...

Cổ ta đã bắt đầu mỏi.

“Nó có lạc đường không đấy?” Ta hỏi Tɧẩʍ ɖυyên.

“Chắc không đâu...”

Tɧẩʍ ɖυyên lộ vẻ bối rối. Dù hắn thấy việc này có phần kỳ quặc, nhưng vẫn xoay ngón tay, dùng gió làm lưỡi dao, khẽ rạch ngón tay mình. Một giọt máu tụ lại nơi đầu ngón tay, rồi hắn nhẹ nhàng điểm nó vào sợi dây đỏ trên cổ tay ta.

Máu thấm vào, dây đỏ sáng lên một chút, và ngay khoảnh khắc đó, dây như thể tìm được phương hướng, kéo cổ tay ta, chuyển hướng từ trái sang phải, rồi...

Từ trên xuống dưới, sợi dây đỏ dần dần biến mất, cảm giác siết chặt trên cổ tay cũng tan biến. Cơn gió trong trận pháp dần dịu đi, ánh sáng trên mặt đất cũng mờ dần.

Khoảng sân trước ngôi miếu đổ nát trở lại sự yên tĩnh.

Khi mọi thứ lắng xuống, ta chợt cảm thấy mu bàn tay hơi ấm lên. Nhìn xuống, ta thấy trên tay mình xuất hiện một bông hoa đỏ nhỏ, cánh hoa mỏng manh tỏa ra, giống như được một họa sĩ tài ba vẽ nên, sống động như thật, đẹp đẽ và rực rỡ.

Ta nhìn qua vài lần, chắc chắn khế ước đã thành, rồi quay sang nhìn Tɧẩʍ ɖυyên với vẻ không nói nên lời: “Xem ra, sợi dây đỏ của ngươi thật sự lạc đường trên trời rồi…”

Đáp lại ta là hai tiếng ho khan và giọng nói khàn khàn của Tɧẩʍ ɖυyên: “Tám mươi mốt đạo thiên lôi, đúng là mạnh thật.”

Ta bước ra khỏi trận pháp, Xù Xù lập tức chạy theo bên chân ta. Ta ôm Xù Xù lên, nghiêng đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυyên: “Sắc mặt ngươi có vẻ trắng bệch. Ngươi sao rồi?”

“Chỉ là... vừa rồi không để ý... vô thức... dùng một chút linh lực thôi...”

Ta nghĩ ngợi một lúc: “Ngươi chỉ dùng linh lực để rạch ngón tay, chỉ chút xíu linh lực như vậy mà ngươi…”

Hắn quay lưng lại, ho đến mức xé ruột xé gan.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không thốt nên lời.

Một lúc sau, hắn ngừng ho, nhưng cũng yếu ớt ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn ta, đáng thương nói: “Tám mươi mốt đạo thiên lôi, quả thật lợi hại…”

Giọng hắn khàn khàn, như con lừa bị bắt kéo cối xay suốt ba ngày…

Ta: “...”

“Không sao, không ảnh hưởng gì đâu. Ngươi cứ đưa Xù Xù đi chơi đi, nhớ những điều ta nói hôm qua.” Hắn chỉ vào trận pháp bên cạnh, “Ta sẽ ngồi nghỉ một chút ở đây, tiện thể xóa trận pháp này. Trận pháp rất lợi hại, không thể để kẻ có ý đồ xấu học được.”

Ta im lặng một lúc rồi đáp: “Được thôi.” Ta ôm Xù Xù bước đi hai ba bước, nhưng sau đó lại dừng lại và quay đầu nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »