Ngồi trước bàn trang điểm, cô chớp mắt nhìn tấm gương trước mặt. Bên trong hiện lên gương mặt xinh đẹp với đôi mắt đượm buồn khiến người ta nhìn vào liền thấy đau lòng. Lộc Miên ngồi đó, bàn tay đưa lên cầm lấy khung ảnh được đặt cẩn thận, ngay ngắn trên bàn. Cô khẽ cười, từng ngón tay run run chạm vào gương mặt hiền từ của người trong ảnh.
"Ba! Mẹ! Mười tám năm rồi, con...nhớ hai người lắm."
Kí ức trôi dạt về viễn cảnh của mười tám năm về trước, khi ấy, Lộc Miên chỉ mới lên sáu tuổi. Cái tuổi vẫn còn là một đứa bé vô ưu vô lo, hồn nhiên vô tư bên cạnh ba mẹ của mình. Cô nhớ, nhớ rất rõ cái đêm kinh hoàng đó...
Mười tám năm trước,
Căn biệt thự sang trọng ở Đồng Hưng...
"Nào, con gái ăn cơm thôi."
Lộc Kha vừa nói vừa dang tay ôm cô con gái nhỏ đi vào phòng bếp. Giang Mỹ Nghi đang bày biện món ăn lên bàn, nhìn thấy hai ba con đi vào thì trên môi liền dịu dàng mỉm cười.
"Hai ba con ngồi đi, sắp xong rồi."
"Wow! Tiểu Miên, con xem hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon kìa."
"Dạ! Đều là những món mà Miên Miên thích ăn nhất."
Bầu không khí vô cùng ấm cúng, một nhà ba người cùng nhau ăn bữa tối trong sự vui vẻ. Lộc Miên ngây thơ kể hết những chuyện trong lớp cho ba mẹ của mình nghe. Lộc Kha và Giang Mỹ Nghi nghe con gái nói thì không nhịn được mà bật cười.
"Con gái à! Ý con chính là Tự Nhất đã hôn má con sao?"
"Dạ! Anh Tự Nhất còn nói sau này lớn lên, sẽ bắt con về làm vợ."
Cả hai không nhìn được mà bật cười. Lộc Kha đưa tay xoa đầu con gái mình, ánh mắt nhìn cô bé toàn là sự cưng chiều.
"Vậy Miên Miên có thích anh Tự Nhất không?"
"Không thích!"
"Được được! Vậy thì ba sẽ đánh đòn anh Tự Nhất."
"Vâng."
Cô bé mỉm cười hài lòng nhìn ba mình. Bữa cơm tối cứ thế mà vui vẻ trôi qua. Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Mỹ Nghi đưa cô bé lên phòng ngủ. Khi Lộc Miên đã lim dim chìm vào giấc ngủ thì dưới tầng lại truyền đến tiếng cãi vã. Mỹ Nghi dỗ dành con gái một chút thì liền đi xuống tầng.
Một lúc sau, cả căn nhà dần trở nên yên tĩnh. Lộc Miên gọi mẹ nhưng không nghe được tiếng trả lời nên cô bé quyết định đi xuống dưới. Đứng trên bậc cầu thang dẫn xuống tầng, Lộc Miên bé nhỏ nhìn thấy ba mẹ mình đang nằm trong vũng máu. Phía bên kia, trong gian bếp, lửa đã bắt đầu bén lên. Quá hoảng sợ, cô bé oà lên khóc lớn.
Một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai đen che kín mặt đi tới trước mặt cô bé. Hắn ta nhìn cô, trong ánh mắt là biểu cảm vô cùng phức tạp. Con dao sắc bén loé lên, trước mắt cô bé tối sầm lại.
Đêm hôm đó, cả căn biệt thự xa hoa của Lộc Kha bốc cháy, sáng rực cả một vùng trời. Tiếng còi xe cứu hỏa vang lên inh ỏi, tiếng người ta réo nhau cố gắng dập lửa vang lên, tiếng bước chân chạy xập xình trong sự gấp gáp. Tất cả tạo nên một âm thanh vô cùng hỗn loạn.
Giang Trường, em trai của Giang Mỹ Nghi cũng vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cả căn biệt thự bị lửa thiêu rụi, Giang Trường gần như sụp đổ. Ông muốn chạy vào biển lửa để tìm chị gái của mình thì liền bị mọi người ngăn lại. Chợt bên kia vang lên tiếng nói của một người lính cứu hỏa.
"Ở đây có một cô bé."
Tất cả mọi người đều vội vã chạy về hướng đó. Trong một bụi cây nhỏ, người ta tìm thấy Lộc Miên. Cô ngồi đó, ánh mắt hỗn loạn nhìn ngọn lửa đang dần dần bị dập tắt, cả cơ thể của cô cứ run lên bần bật, hai hàng nước mắt cứ chảy ra...
"Miên Miên! Miên Miên, xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặc kệ Giang Trường đang cố sức hỏi, Lộc Miên vẫn cứ im lặng không nói lấy nửa lời. Cô bé cứ ngồi ở đó mà run rẩy, trong đôi mắt nhỏ bé ánh lên những tia sợ sệt.
Chỉ trong một đêm, cả căn biệt thự rộng lớn đều bị thêu rụi. Lộc Miên bé nhỏ trở thành đứa bé mồ côi.
"Lộc Miên! Đang nghĩ gì vậy?"
Đưa tay lau đi nước mắt, Lộc Miên quay đầu mỉm cười nhìn Mục Thanh Khiêm. Anh đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng nhìn vào trong tấm ảnh. À... Cô ấy lại nhớ ba mẹ rồi.
"Khóc sao?"
"Không có!"
"Ngoan! Muốn khóc thì cứ khóc, đừng cố mà chịu đựng."
"Anh à..."
Mục Thanh Khiêm dang hai tay, Lộc Miên cứ thế mà ôm lấy vòng bụng săn chắc của anh rồi bật khóc. Lần nào cũng thế, suốt mười bốn năm qua, người trước mặt này luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Mục Thanh Khiêm thở dài, bàn tay ấm áp khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô. Giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Đừng lo! Em không chỉ có một mình, em còn có anh mà."
Mục Thanh Khiêm là một đứa bé mồ côi, từ nhỏ đã lang thang khắp đầu đường xó chợ, tự mình kiếm sống bằng việc nhặt phế liệu. Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, như thường lệ cậu bé Mục Thanh Khiêm trở về dưới chân cầu, trên tay là ổ bánh mì nóng hổi và một chai nước suối. Đó là những thứ mà cậu bé nhận được từ một người phụ nữ tốt bụng trên đường.
Vừa đặt bao phế liệu xuống đất thì nghe tiếng khóc vang lên ở một góc khuất cách đó không xa. Ban đầu cậu cũng hoảng sợ muốn lập tức bỏ chạy, nhưng rồi vẫn nén hết can đảm để đi về phía phát ra tiếng khóc. Kết quả cậu nhìn thấy, chính là Lộc Miên đang ngồi bó gối, vùi mặt vào chân mà khóc nức nở.
"Em nhỏ, sao em lại khóc?"
Ngước mắt lên nhìn, Lộc Miên nhìn thấy Mục Thanh Khiêm. Cô khẽ trả lời trong tiếng nấc nghẹn.
"Em...bị mợ... đuổi... đuổi ra khỏi nhà."
Sau một lúc trò chuyện, Mục Thanh Khiêm mới biết được tình hình. Cô bé là Lộc Miên, năm nên lên mười tuổi. Năm cô sáu tuổi ba mẹ bị sát hại, cô về sống với cậu của mình. Năm nay cô mười tuổi, cậu mất, cô liền bị mợ đuổi ra khỏi nhà, trở thành đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa.
"Anh...cũng không có nhà."
"Vậy anh phải làm sao?"
"Tự mình nuôi mình. Ai sai gì thì làm nấy, nhặt phế liệu kiếm sống qua ngày."
"Thật... Thật vậy sao?"
"Ừm...Em đói không?"
"Đói..."
"Qua đây!"
Trong đêm giông bão, hai đứa bé chia nhau một ổ bánh mì. Lộc Miên mệt mỏi dựa lưng vào bức tường dưới chân cầu lạnh lẽo rồi ngủ thϊếp đi. Mục Thanh Khiêm lấy tấm chăn cũ sờn ra, cẩn thận đắp lên cho cô bé. Hoá ra trên đời này, vẫn còn tồn tại hai chữ tình người.
Cũng từ ngày hôm đó, Mục Thanh Khiêm trở thành anh lớn, luôn bảo vệ và làm chỗ dựa cho Lộc Miên đáng thương...
Quay lại hiện thực, đã mười bốn năm trôi qua nhưng tình cảm của anh dành cho cô em gái khác họ này vẫn không thay đổi. Bất kể là chuyện gì, bất cứ khi nào, chỉ cần Lộc Miên gặp rắc rối, Mục Thanh Khiêm anh chính là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô.
"Không khóc nữa! Đi ăn cơm thôi."
"Vâng!"