Chương 2

Mã Thái Thú mặc dù coi thường Lục gia không tiền không thế, không nghĩ đến ông ta không chê nhà họ trèo cao, Lục gia vậy mà dám từ chối một Quận trưởng đích thân tới cửa cầu thân, hắn lộ vẻ không vui, phất tay áo nói:

“Các người cho là sính lễ quá ít sao?”

“Mã đại nhân nói quá lời rồi, chúng tôi lại không phải bán con gái, làm sao có thể so đo với những thứ ngoài thân này”

“Cha”

Mã Thái thú theo tiếng mà quay lại, thấy một tiểu cô nương, nghĩ ngay đây là Lục cô nương rồi.

Lục Trăn đến gần hành lễ với Mã Thái Thú và phụ thân.

“Ta đồng ý”.

“Cái gì?” Lục lão gia mở to hai mắt nhìn con gái mình.

Nàng nhìn vào mắt phụ thân, nghiêm túc nói từng từ từng chữ: “Cha, con đồng ý gả cho Mã công tử”

Mã Thái Thú thấy sự thức thời, có khí chất và sự trầm ổn không đúng tuổi của cô nương trẻ tuổi này, trong lòng có ba phần hảo cảm. Ông ta hài lòng gật đầu, vuốt bộ râu dài và nói:

“Nếu đã như vậy, hôm nay liền đem mấy chuyện nạp thái, vấn danh, chọn ngày cùng hoàn thành đi.

Kết hôn vốn là chuyện lớn, Lục lão gia định nói thì Lục Trân đã kéo ống tay ông, ông ấy nhìn con gái một cái, lại thở dài một tiếng.

Ngày kết hôn được ấn định ba ngày sau, tiễn Mã Thái thú đi, ông nặng nề ngồi trên ghế mà nhìn con gái, nói: “con thật sự muốn gả cho Mã Văn Tài? Con có biết chuyện hắn và Chúc tiểu thư không.”

Lục Trăn quay đầu lại, đột nhiên nói: “Cha, Cha có biết năm con 10 tuổi khi thả đèn con đã ước nguyện điều gì không?”

Lão Lục bối rối nhìn con gái, trong mắt cô lóe lên ánh sáng lâp lánh rồi nhẹ nhàng nói: “Điều con muốn chính là sau này được ở bên huynh ấy”.