Tina vừa tắm xong, thấy Tống Dật Hàng nhắn tin
thì
vui vẻ vô cùng, Tina biết mình nhượng bộ hôm đó là đúng, quả nhiên Tống Dật Hàng
không
thể bỏ mình, lén gặp mình
thì
nhất định gạt Hứa Lương Cầm ra để cho
cô
tiền rồi.
Nhanh chóng trả lời tin nhắn, Tina nằm
trên
giường mà khóe miệng cứ cười mãi, nghĩ đến viễn cảnh gặp Tống Dật Hàng ngày mai.
Sau khi trời sáng, Tống Dật Hàng giúp Hứa Lương Cầm ăn sáng rồi đến thẳng khách sạn của Tina.
“Dật Hàng, sao
anh
đến sớm thế?
không
phải đến công ty
đi
làm sao? Em cứ nghĩ buổi tối
anh
mới đến.” Tina có chút kinh ngạc mở cửa để Tống Dật Hàng làm.
Tống Dật Hàng
đi
đến phòng khách,
không
rõ
đã
cầm
một
tờ giấy từ lúc nào: “Tina, đây là 300 triệu, tôi tin chị
sẽ
sống được với số tiền này, tôi
đã
đặt vé máy bay về Mỹ cho chị ngày mai rồi, đến lúc đó tôi
sẽ
phái người đưa chị về.”
“Dật Hàng, ý
anh
là gì thế? Tại sao
anh
đuổi em
đi? Em
đã
nói
không
dùng tiền của
anh
mà, hơn nữa chuyện của Jean
anh
cũng
không
lo sao? Có phải Hứa Lương Cầm dùng đứa bé ép
anh
làm vậy
không?”
“Jean
đã
thỏa thuận xong rồi,
anh
ta
sẽ
không
tìm chị, là tôi tự quyết định đưa chị về Mỹ, Lương Cầm chẳng liên quan gì hết, nếu có
thì
tôi
sẽ
nói
với
cô
ấy là chị
sẽ
không
bao giờ quấy rầy được
cô
ấy nữa.”
Tina vô cùng tức giận: “Còn
không
phải con điếm ấy
nói
à? Em
đã
gọi cho
cô
ta bảo
không
được
nói
cho bất kì ai,
cô
ta còn vu oan hãm hại em! Nhân phẩm đạo đức
cô
ta như vậy, em làm sao yên tâm giao
anh
cho
cô
ta?”
Tống Dật Hàng bất đắc dĩ nhắm mắt: “Tina, chị nghe tôi rời
đi
đi, về sau tôi
sẽ
gọi điện hỏi thăm sức khỏe của chị.”
“Dật Hàng,
anh
nói
thế là
không
muốn gặp lại em sao? Cũng bởi vì
cô
ta mang thai con của
anh
cho nên em cũng
không
có quyền gặp mặt
anh? Vì sao em
không
có con
không
phải
anh
rõ
nhất sao, sao em dám về Mỹ đây?” Tina
nói
xong, nước mắt chảy xuống, trong lòng có chút đau đớn, cho dù muốn tiền nhưng
không
thể phủ nhận mình
đã
bỏ biết bao tình cảm, Tina
không
rõ
vì sao Tống Dật Hàng lại tuyệt tình như vậy.
“Chị
đang
đợi bố mẹ tôi cho chị tiền sao?” Tống Dật Hàng hỏi thẳng.
Tina há to miệng: “anh,
anh
nói
gì cơ?”
Tống Dật Hàng để chi phiếu lên bàn, sau đó bình tĩnh
nói: “Tina, lúc tôi 23 tuổi, bố mẹ tôi
đã
đăng thông báo tìm tôi.”
Lời Tống Dật Hàng
nói
ra khiến Tina lung lay,
không
đứng vững nổi, dường như phải có người đỡ mới ngồi xuống được.
“Tina, có thể
nói
chị là người hiểu tôi nhất, tôi ở trước mặt chị
không
giấu bất kì chuyện gì cho nên khi đó tôi
đi
tìm những con đàn bà khác mà chị
không
phản đối, chị
không
nghĩ tôi
sẽ
cảm thấy kỳ quái sao? Cũng là chị tự nhận
đã
nắm tôi trong lòng bàn tay. Chị là vợ tôi mà sao lại hào phóng đến vậy? Chẳng lẽ
không
đúng vì cảm thấy tôi đối xử với chị nhạt dần
đi
sao?”
Đối mặt với
sự
chất vấn của Tống Dật Hàng, hai tay Tina
không
thể
không
run,
thì
ra …
thì
ra thầy của mình
đã
vạch trần mình trước mặt Tống Dật Hàng rồi!
“Thầy của chị
đã
nói
với tôi hết rồi, ông ấy cảm thấy đó là sai lầm của ông ấy khi để tôi thiếu sót tình thương cho nên ông ấy để tôi cho chị chữa trị. Tôi hiểu hết việc về sau, lại
không
thể
không
nghi ngờ động cơ chồng cũ của chị xuất
hiện
trước mặt tôi mà diễn trò.”
“Cho nên
anh
cố ép em ly hôn sao?” Giọng Tina run rẩy.
“Tôi
không
muốn chị tổn thương nhưng
không
biết phải đối mặt với chị thế nào, tôi chỉ nghi ngờ động cơ của Jean chứ chưa từng
đi
điều tra, đến tận vài ngày trước khi
đi
du lịch
thì
chị
nói
thỏa thuận giữa hai người ra. Tina, mấy năm nay tôi
không
cần biết chị xuất phát từ mục đích gì nhưng nhiệt tình của chị tôi đều biết cho nên tôi đồng ý giúp chị giải quyết Jean, đó là tôi tôn trọng chị rất nhiều. Lần này tôi vẫn
không
điều tra hết nhưng tôi nghĩ bố mẹ tôi và Lương Cầm
đã
biết
rõ
chân tướng, Lương Cầm sợ tôi
không
chịu nổi những tổn thương đó nên
đã
tìm đàn em họ Chu của chị xin giúp đỡ,
cô
ấy thà bị ức hϊếp chứ
không
muốn vạch trần chị trước mặt tôi,
trên
đời này
không
có ai
yêu
tôi mà
không
nhiễm tạp chất như
cô
ấy, có phải chị nên vui vẻ thay tôi
không?”
Lúc này vẻ mặt Tina cười như khóc: “anh
không
muốn biết chân tướng sao?”
“không
muốn, tôi
không
muốn hận
một
người
đã
vì tôi nhiều năm. Tôi
đã
bỏ lỡ tình thương của bố mẹ nhưng
không
vì thế mà hận
một
ai đó. Tôi
không
muốn biết chị ly hôn với Jean vì
đã
thỏa thuận gì, cũng
không
muốn biết chị có
thật
sự
vì tôi mà
không
muốn đứa bé hay
không, tôi chỉ cần biết ngay từ đầu chị tiếp cận tôi là vì tiền, như thế là đủ rồi. Tôi vốn định
không
làm bất cứ ai bị thương tổn nên đưa chị về Mỹ, đáng tiếc tôi
không
thỏa mãn được
yêu
cầu của chị, hy vọng chị có thể dùng số tiền kia
thật
tốt, dù sao sau ngày hôm nay tôi
sẽ
không
cho chị
một
đồng nào nữa!”
“Em có
một
cô
con
gái
nhỏ, đó là đứa bé của em và Jean.” Tina lớn tiếng
nói
bí mật
đã
che giấu nhiều năm, hóa ra mình cứ như
một
con rối, Tina thẹn quá hóa giận khích Tống Dật Hàng, muốn cho
anh
thống khổ, hơn nữa càng khổ càng tốt!
Tống Dật Hàng cười nhìn
cô
gái
trước mắt: “Tina, tôi cũng
không
phải là đứa bé 12 tuổi yếu đuối nữa rồi,
không
phải chị luôn dạy tôi phải bình tĩnh đối mặt sao? Chị
không
làm tôi tổn thương được đâu nhưng tôi rất vui khi chị có
một
cô
con
gái, như thế tôi
sẽ
không
áy náy gì với chị nữa. Tương lai chị
đã
có người chăm sóc, như vậy 300 triệu đô la Mỹ tôi
sẽ
thu hồi, về phần tài khoản đó tôi
sẽ
không
hủy, nhưng tôi
sẽ
giảm 2000 đô la Mỹ mỗi tháng, phí sinh hoạt thế là đủ rồi, chúc chị thuận buồm xuôi gió, tiền vé máy bay tôi
sẽ
khấu trừ vào tài khoản đó.”
Tina trơ mắt nhìn Tống Dật Hàng đem ngân phiếu bỏ vào túi, lại nghe thấy giọng
anh
cực kì thoải mái, cuối cùng nhìn
anh
ung dung rời
đi, Tina
không
khỏi thất bại ngồi xuống sô pha, nửa giờ sau mới khóc thét tuyệt vọng.
Ra khỏi khách sạn, Tống Dật Hàng đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng,
trên
mặt đất tuyết
đã
tan dần, tùy thích đá
một
đống tuyết, mặc cho màu trắng xám dính lên quần áo,
anh
vui vẻ về nhà trọ.
“anh
bị ngã sao? Sao
đi
đường lại
không
cẩn thận thế, lại đây!” Hứa Lương Cầm buồn bực nhìn ống quần của
anh, nghĩ rằng chắc
đi
đường
không
cẩn thận nên mới bị ngã thế này.
Tống Dật Hàng cười hềnh hệch: “anh
cố ý đó.”
“anh
bị sao thế? Tuyết tan nên đầu ẩm hả?”
“Lương Cầm,
anh
đã
đặt vé máy bay cho Tina rồi, mai chị ấy
sẽ
đi.”
Hứa Lương Cầm lập tức hoảng hốt: “Sao
đi
nhanh thế, có phải
anh
cho
cô
ta tiền
không?” Hơn nữa con số này khẳng định
không
ít, bằng
không
sao Tina rời
đi
được?
“Cho em, hôm nay
anh
tiết kiệm tiền nên
không
cho.” Tống Dật Hàng đưa chi phiếu cho Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm cầm xem, đều là tiếng
anh
nên
cô
chịu nhưng kí hiệu đô la
thì
cô
biết, đếm con số: “Số lẻ của Mỹ chắc giống nước ta nhỉ?”
Tống Dật Hàng cười ha ha, mạnh mẽ hôn Hứa Lương Cầm: “Nhiều tiền lắm, em đừng sốc nhé!”
“Em chưa thấy nhiều tiền thế, cho em sao, tại sao vậy?”
“anh
cho em đổi thành nhân dân tệ đấy, tiền thôi mà, đây là món quà cho em,
anh
không
muốn bạc đãi vợ
anh
và con
anh.”
“anh
có
nói
cho Tina đúng
không,
anh
khuyên thế nào mà
cô
ta
đi?” So với tiền
thì
cô
quan tâm việc này hơn.
Tống Dật Hàng thở dài: “anh
có
nói
chút chuyện, em
không
hỏi
thì
anh
nói, đây là gần 20 triệu NDT,
không
mất trắng đâu.”
“Em đương nhiên phải hỏi
rõ, bằng
không
thì
em
không
yên tâm,
nói
thật
với em
đi.” Chủ yếu là
cô
sợ, bất kể Tina rời
đi
hay
không, Tống Dật Hàng cũng
không
vui vẻ đến thế.
“Được rồi,
anh
nói.
thật
ra chuyện về Tina
anh
cũng biết hết rồi.”
Kế tiếp Tống Dật Hàng
nói
hết cho Hứa Lương Cầm nghe chi tiết.
Hứa Lương Cầm nghe xong chỉ kéo Tống Dật Hàng nhìn nhìn, ừ
không
có tức giận.
“Lương Cầm, em nhìn
anh
làm gì,
anh
có thể giải thích vì sao
anh
làm thế.”
“anh
đừng giải thích lý do vì sao
anh
làm thế, lập tức đến gặp bác sĩ Chu với em
đi.” Hứa Lương Cầm vừa
nói
vừa thay quần áo, sau đó cầm túi lên kéo tay Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng ngây ngốc: “Tại sao phải gặp bác sĩ Chu?”
“anh
gặp đả kích lớn như thế, em phải tìm bác sĩ Chu giúp
anh!” Hứa Lương Cầm chẳng quan tâm Tina, tuy rằng
anh
sớm biết Tina làm gì nhưng dù sao
không
biết
rõ
ràng, đại khái
không
những
không
khổ sở mà cứ cười như đồ hâm,
rõ
ràng là dáng vẻ của kí©h thí©ɧ quá mức,
cô
phải đưa
anh
đi
trị liệu.
Thấy Hứa Lương Cầm kiên quyết, Tống Dật Hàng đành lái xe đến bệnh viện.
Chu Tố Khởi nghe Hứa Lương Cầm
nói, lập tức quan sát, còn bỏ
một
người bệnh, lập tức để y tá đưa Tống Dật Hàng vào thẩm vấn.
Hứa Lương Cầm lo lắng đợi, thi thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn, lại nhìn di động qua 40 phút mà
không
thấy gì, Tống Dật Hàng nghiêm trọng hơn à?
Lại đợi hơn nửa giờ, thấy phòng mở ra, Chu Tố Khởi
đi
ra, Tống Dật Hàng thoạt nhìn rất mệt mỏi.
“Bác sĩ Chu,
anh
ấy thế nào?” Hứa Lương Cầm chạy nhanh đến cầm tay Chu Tố Khởi.
không
đợi Chu Tố Khởi trả lời, Tống Dật Hàng người đầy mồ hôi, đỡ Hứa Lương Cầm: “Em
đi
chậm thôi, em
đã
làm mẹ rồi đấy, cẩn thận chút nào!”
“anh
đừng đánh trống lảng.”
Chu Tố Khởi cười cười: “Vốn tôi
sẽ
bảo mật hồ sơ và bệnh tình của người bệnh nhưng xét thấy tình huống của hai người
thì
tôi
sẽ
phá lệ, Tống tiên sinh có năng lực kháng thôi miên rất mạnh, tôi phải làm đến nửa giờ.”
“Mấy năm nay tôi luôn tiếp xúc với bác sĩ tâm lý,
đã
sinh ra việc kháng cự.”
Lúc này Hứa Lương Cầm mới phát
hiện
sắc mặt Chu Tố Khởi khá mệt mỏi.
Chu Tố Khởi gật đầu: “Tôi chỉ có thể
nói
anh
khá quen thuộc với việc thôi miên. Lương Cầm,
cô
yên tâm
đi, tâm lý của vị tiên sinh này rất tốt, mấu chốt là ở
cô, trong tiềm thức
anh
ấy rất sợ mất
cô, tôi tin
cô
sẽ
hạnh phúc, đương nhiên đó là gánh nặng ngọt ngào rồi.”
“Cám ơn
cô, bác sĩ Chu.
thật
sự
cám ơn
cô,
cô
vất vả rồi.” Điểm ấy
cô
đã
được lĩnh rồi nhưng Tống Dật Hàng
không
có việc gì
thì
gánh nặng có thế nào cũng được hết.
“không
cần khách khí, thầy tôi mà biết
thì
sẽ
rất vui.”
Hứa Lương Cầm vô cùng vui sướиɠ, hết lòng cảm ơn Chu Tố Khởi, sau đó cùng Tống Dật Hàng ra khỏi bệnh viện.
Nếu
anh
không
có việc gì
thì
cô
sẽ
bắt đầu tính sổ.
Lại về nhà trọ, Hứa Lương Cầm khoanh tay trước ngực, ra bộ thẩm phán: “Em hỏi
anh,
anh
biết Tina tiếp cận
anh
vì cái gì
thì
sao
anh
còn đối tốt với
cô
ấy hả?”
“anh
biết chị ấy cũng hơn 11 năm rồi còn gì, chị ấy chăm sóc
anh
rất cẩn thận,
anh
thật
sự
không
muốn phải đau khổ nữa,
anh
nghĩ
anh
cứ bình tĩnh bất hòa với Tina, cũng may chị ấy phát
hiện
ra
anh
đi
tìm những
cô
gái
khác, vài năm
thì
ly hôn,
anh
nghĩ nên tôn trọng chị ấy, dù sao chị ấy cũng mất nhiều năm vì
anh, cũng là chị ấy chữa khỏi bệnh cho
anh, vì
anh
mà làm
không
ít chuyện, bằng
không
anh
sẽ
trả thù chị ấy cũng nên.”
“anh
có tâm trạng gì em đều hiểu, tình cảm phức tạp của
anh
cho
cô
ta nhưng
anh
có biết
cô
ta là hạng gì
không? Tại sao
anh
không
bỏ khúc mắc với bố mẹ
anh
mà lại phí mất bao năm thế?”
“anh
nói
rồi, có
một
số việc bỏ lỡ
thì
thôi, từ
nhỏ
anh
đã
không
sống chung với họ, đến nước Mỹ
anh
xảy ra chuyện họ cũng
không
quan tâm, đến tận lúc
anh
không
chịu nổi
thì
họ mới tìm bác sĩ, sau đó
anh
luôn biết họ rất lo lắng cho
anh, tìm
anh
nhưng cũng rất xa lạ, loại tình cảm này khó mà tìm về được.”
Hứa Lương Cầm thương cảm cúi đầu: “Em hiểu cảm giác của
anh
nhưng nếu mất rồi
thì
tiếc lắm.”
“Cứ từ từ, chờ đứa bé sinh ra
anh
sẽ
đến thăm họ.”
Lúc này Hứa Lương Cầm nở nụ cười, sau đó thay đổi: “không
đúng,
anh
còn lừa em
rõ
lâu,
anh
ở trước mặt em coi trọng Tina, còn để em lo lắng cho
anh,
anh
có phải đáng đánh đòn
không?”
Tống Dật Hàng ôm l bả vai Hứa Lương Cầm buồn bực cười ra tiếng: “Khi đó
anh
hơi đồng tình với Tina, mặc kệ chị ấy xuất phát từ mục đích gì, mấy năm nay chị ấy
thật
tâm với
anh, lại nghĩ tới chị ấy
không
có con nên
anh
không
so đo, thầm nghĩ mau đưa chị ấy về Mỹ.
không
thì
em
sẽ
phản ứng kịch liệt mất,
một
cái nữa là
anh
phát
hiện
khi em biết
rõ
chân tướng lại sợ
anh
bị tổn thương, sợ
anh
sẽ
phát bệnh vì
không
chịu nổi
sự
thật
tàn khốc này, chịu nhục mặc Tina khıêυ khí©h, vẫn cắn răng lo lắng cho
anh,
anh
rất tiếc mấy thứ đó,
anh
thích nhìn em bảo vệ
anh, có thế
anh
mới biết em
yêu
anh
rất nhiều.”
“anh
là đồ hâm,
không
thương
anh
thì
sao em phải đồng ý sinh con cho
anh
chứ? Nhưng may
anh
đã
xử lý Tina, 2000 đô la Mỹ cũng đủ cho
cô
ta sống.”
“anh
không
nghĩ Tina có ý hối cải đâu, chẳng những thế lại muốn lợi dung tâm lý của
anh
mà kích
anh
nữa,
anh
cũng tức nên mới làm vậy.”
Nhìn ánh mắt Tống Dật Hàng ảm đậm, Hứa Lương Cầm biết tên đàn ông này
nói
không
để ý nhưng để ý cực kì, vì thế ôm hông
anh
tỏ vẻ ủng hộ
anh.
“May là
anh
có em và đứa bé, bằng
không
anh
sẽ
lại như cũ mất, loại đau khổ này
sẽ
hành hạ
anh
đến chết.” Tống Dật Hàng nhắm mắt dựa vào vai Hứa Lương Cầm.
“anh
nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Hai người tựa đầu vào nhau, bất tri giác
đi
vào giấc ngủ.
Tống Dật Hàng cũng gặp bố mẹ như lời hứa với Hứa Lương Cầm, trong lòng mọi người
không
biết nên vui hay buồn bởi vì nếu
không
có Tina chen vào
thì
đâu đến mức này,
nói
đến cùng vẫn là họ
không
chăm sóc con mình chu đáo nhưng may mà có cháu chắt về sau, vừa nghĩ vừa cảm kích Hứa Lương Cầm,
nói
gì
thì
nói
sẽ
chuẩn bị lễ to cầu hôn con
gái
nhà họ Hứa.
Nhìn bọn họ tất bật chuẩn bị, Tống Dật Hàng cũng có kế hoạch của riêng mình.
“Cái gì cơ,
đi
Ý sao?”
“Ừ, chờ ba tháng sau khi thân thể em ổn định, chúng ta
đi
nhé.”
“Tại sao phải gấp thế chứ, sinh xong
không
phải vẫn có thời gian sao? Bây giờ thân thể em
không
tiện, hôn lễ còn nhiều thứ chưa chuẩn bị,
anh
không
muốn em vác cái bụng to
đi
du lịch chứ?” Hứa Lương Cầm
không
biết sao Tống Dật Hàng lại đột nhiên lãng mạn thế, bây giờ
không
nên xuất ngoại đâu.
“không
sao đâu, chúng ta ngồi máy bay tư nhân
đi, rất tiện.”
“Em biết
anh
có máy bay tư nhân, em
nói
là thời gian
không
hợp lý.”
Cho dù Hứa Lương Cầm khuyên thế nào, Tống Dật Hàng đều muốn
đi
Ý, tất cả mọi người
không
ngăn được, Hứa Lương Cầm lúc mang thai ba tháng ôm bụng
đi
với
anh.
Đến Ý, Tống Dật Hàng dẫn Hứa Lương Cầm đến vịnh Venice, ở khách sạn 5 sao bậc nhất ở đây.
“Đây là cầu Than Thở.”
“Ồ.” Hứa Lương Cầm tùy ý đáp, ánh mắt
cô
đã
không
đủ dùng rồi, mặc dù
nói
Tống Dật Hàng rất hoang đường nhưng
cô
cảm thấy đều đáng vì phong cảnh nơi đây đẹp lắm.
“Khi
anh
biết Tina tiếp cận
anh
vì cái gì,
anh
đi
đã
du lịch
một
mình để đỡ thống khổ, lần đó đến đây người chèo thuyền
đã
nhắc đến truyền thuyết về cầu Than Thở với
anh,
anh
đã
tự hứa nếu tương lai
anh
có thể gặp được người mình
yêu
thật
sự, mà
anh
cũng
yêu
cô
ấy,
anh
nhất định
sẽ
mang
cô
ấy tới đây để vĩnh viễn
không
rời nhau.”
Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng
không
nói,
cô
đang
đợi nội dung câu chuyện đó.
“Truyền thuyết
nói
rằng nếu
một
đôi tình nhân nào mà ôm hôn nhau xuyên qua cầu Than Thở
thì
bọn họ
sẽ
luôn ở bên nhau,
anh
vội vã mang em đến đây là vì
anh
sợ,
anh
sợ
anh
không
thực
hiện
được lời hứa với em, ai biết ông trời
sẽ
làm gì em,
anh
cũng biết mình hơi buồn cười vì mê tín nhưng
anh
rất lo.” Tống Dật Hàng tự giễu lắc đầu.
“Ai
nói
anh
buồn cười, phụ nữ có thai luôn đa sầu đa cảm,
anh
còn khiến em khóc này.” Hứa Lương Cầm ướt mắt nhìn trời chiều, tuy tức giận nhưng vẫn ôm Tống Dật Hàng mà hôn lên môi
anh.
Hai người hôn
thật
sâu, đến
thật
lúc người lái thuyền cất giọng ca cao vυ"t
thì
mới thôi, thấy người chèo thuyền
đang
cười trêu,
thì
ra cầu Than Thở
đã
qua xa rồi.
Hứa Lương Cầm xấu hổ cười, nhìn lên mặt Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng cũng cười nhìn
cô: “Lương Cầm,
anh
yêu
em.”
Hứa Lương Cầm chậm rãi rúc vào lòng Tống Dật Hàng, giọng
nói
êm dịu mà kiên định: “Dật Hàng, em
không
nói
em có
yêu
anh
nhiều hơn hay
không, em chỉ
nói-
sẽ
không
rời xa nhau!”
( Hoàn)